Chương 3: Đăng kí kết hôn (3)
Thật ra, tối hôm qua, Nguyễn Cẩm cũng đã tìm hiểu qua về quy trình đăng kí kết hôn, tuy đây là lần đầu tiên trải nghiệm, nhưng cô cảm thấy bản thân mình không nên quá rụt rè, ít nhất thì cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi, tốt nhất là có thể nói vài câu hướng dẫn.
Cô miên man suy nghĩ, bởi vậy nên bước đi khá chậm, tờ văn kiện mỏng manh trong tay bị nắm chặt, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ--- cũng chẳng biết là điềm báo cho cái gì không nữa.
“Nguyễn tiểu thư?” Luật sư Tưởng kêu lên.
Cô đáp một tiếng, rồi đưa văn kiện qua: “Kí xong rồi, của anh đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dừng một chút, lại nói: “Ảnh chụp để dán vào giấy chứng nhận kết hôn thì phải xử lí sao đây? Bình thường, người ta đều chụp sẵn trước.”
Cô nói, giọng điệu hơi oán giận: “Tôi nói này, các người cũng quá vội vàng rồi, ít nhất thì cũng phải chuẩn bị mấy ngày chứ…”
“Ý của Quý tiên sinh là, chụp luôn tại chỗ.” Luật sư Tưởng ngắt lời cô.
Nguyễn Cẩm ngẩn người: “… Được không? Hình như đội ngũ của các anh không đủ thì phải?”
Một tài xế, một luật sư, miễn cưỡng tính cả cô nữa, thì ba người bọn họ nên đùa nghịch một người bị liệt như thế nào chứ?! Huống chi, người bệnh này còn rất cường tráng, bình thường chắc dinh dưỡng cũng rất đủ đầy…
Nguyễn Cẩm cảm thấy luật sư Tưởng thật sự là không hề có gout thẩm mĩ, ảnh kết hôn là ảnh chụp chính thức, không phải chỉ chụp vài cái đơn giản là xong, mà yêu cầu các yếu tố rất nghiêm khắc.
Nếu cái chỗ dựa lưng của Quý tiên sinh kia cao thêm một chút, là có thể che khuất gần hết phông nền màu đỏ rồi…
Phông nền ảnh kết hôn của người ta thì đỏ rực một mảnh, còn của anh ta thì một cây đen sì, còn có chút cảm giác vui mừng nào không?
Nhưng mà, anh ta là một người tàn tật, dù có thể là sẽ được bao dung một chút, nhưng cũng phải phù hợp với yêu cầu chứ.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Cẩm thuận miệng nói: “Đúng rồi, Quý tiên sinh của các anh giấy chứng nhận tàn tật đúng không?”
“Cái gì?” Trên gò má cứng nhắc của luật sư Tưởng bỗng xuất hiện cảm xúc hoảng sợ.
Nguyễn Cẩm nói: “Giấy chứng nhận tàn tật nha, có cái này thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”
Cô xin nghỉ để tới đây, nên thực sự là muốn đánh nhanh thắng nhanh, tiết kiệm chút thời gian.
Kết quả là luật sư Tưởng lại run run miệng: “Nguyễn tiểu thư, xin cô ăn nói cho cẩn thận.”
“Tôi…” Nguyễn Cẩm hoàn toàn chịu phục. “Tôi nói cái gì sai sao? Được được được, tôi câm miệng, đều nghe các người sắp xếp, được chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Luật sư Tưởng liền cất bước rời đi.
Nguyễn Cẩm không nhịn được, nói vọng sau lưng anh ta: “Hay là, đổi chỗ tựa lưng sau xe anh ta thành màu đỏ đi…”
“Che vải đỏ cũng được…”
Bước chân của luật sư Tưởng lảo đảo một chút, sau đó càng đi nhanh hơn.
Thật sự là… không thể hiểu được.
Nguyễn Cẩm cũng không biết là mình nói sai câu nào rồi, chẳng qua là cô tốt bụng đề xuất một biện pháp thôi, sao lại dùng thái độ tránh né như này để đối xử với cô chứ?
Cô đứng tại chỗ một lát, luật sư Tưởng mới lại trở về: “Nguyễn tiểu thư, cô có thể vào toilet sửa sang lại bản thân một chút, năm phút sau chúng ta sẽ chụp ảnh.”
Nguyễn Cẩm lần này học được cách thông minh hơn, khuôn mặt nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Quả thật là tích chữ như vàng mà.
“... Được rồi.” Luật sư Tưởng hơi bất đắc dĩ, cũng không biết vị này lại định làm loạn cái gì nữa.
Nhưng không nói gì thì tốt hơn, miễn cho anh ta phải nghe những lời nói kinh thiên động địa gì nữa, lỗ tai đáng thương của anh ta thật sự là chịu không nổi.
“Vậy… mời Nguyễn tiểu thư đi luôn?” Anh ta duỗi tay ra hiệu.
….…..
Nguyễn Cẩm ra ngoài rất vội vàng, chỉ tùy tiện buộc tóc lại, chưa kịp trang điểm gì, lúc này nhìn vào gương trong toilet, mới phát hiện ra sắc mặt mình hơi tiều tụy.
Vội vàng lấy một thỏi son ra, tô một chút lên môi, vừa thất thần xoa đều son môi, vừa nâng mắt đánh giá chính mình.
Khi cô ra khỏi toilet, mới thấy tài xế của Quý Nghiêm Diệp đang chờ bên ngoài.
Rõ ràng là hai người mới gặp mặt lần đầu, nhưng sao cô cứ cảm giác biểu cảm của tài xế hơi sai sai nhỉ? Kiểu như trong ánh mắt nhìn cô, mơ hồ còn mang theo tia cảnh giác?
Nguyễn Cẩm hắng giọng nói: “Xin chào, anh họ gì?”
Tài xế kia hoảng sợ: “Kẻ hèn họ Trần, Nguyễn tiểu thư cứ gọi tôi là lão Trần là được rồi.”
Vội vàng đi lên trước dẫn đường, đi rất nhanh.
Nguyễn Cẩm vào phòng mới thấy, trước phông nền màu đỏ có đặt hai cái ghế dựa song song, camera đã được đặt sẵn trên giá, chỉ là nhiếp ảnh gia còn chưa tới.
Mà người đàn ông cao lớn kia, thì đang ngồi trên một trong hai chiếc ghế, sống lưng thẳng tắp.
Bởi vì là ghế dựa lưng, nên trong nháy mắt, nội tâm Nguyễn Cẩm lại dâng lên cảm giác quen thuộc--- nhất định người đàn ông này không phải là một người có thân thể khỏe mạnh bình thường.
“Quý tiên sinh!” Tài xế bỗng nhiên bước đến nhanh hơn.
Không còn chỗ dựa lưng chống đỡ, thân thể người đàn ông bỗng nhiên cứng đờ, nhanh chóng ngã sang bên cạnh, tiếng pháo nổ bùm bùm bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, là một đôi vợ chồng son đang chúc mừng ngày đầu kết hôn.
Người này bỗng nhiên bị vậy, Nguyễn Cẩm cũng bị hoảng sợ, theo bản năng, cô liền chạy lên phía trước, túm chặt cánh tay của người đàn ông, dùng lực rất lớn mới đỡ được anh---
Người không ngã.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt liền giao nhau.
Sau khi chiếc kính râm to bản được gỡ xuống, đây là lần đầu tiên Nguyễn Cẩm nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông. Ánh mắt anh khá sâu, đáy mắt âm u ẩn giấu rất nhiều cảm xúc, không hề thích hợp với khuôn mặt đẹp như tượng tạc kia.
Hai người nhìn nhau một lát, ánh mắt Quý Nghiêm Diệp lại chuyển thành ý cười, hơi rũ mắt xuống, cúi đầu nhìn lướt qua ám chỉ gì đó.
Anh đang nhìn bàn tay cô nắm chặt cánh tay anh.
Nguyễn Cẩm cũng cúi đầu xuống theo, cũng sửng sốt một chút, rồi mất tự nhiên mà thả tay ra: “Thật ngại quá, tôi chỉ muốn đỡ anh một chút.”
Cánh tay người này cực kì cứng rắn, cơ bắp lại rất mạnh mẽ, cầm rất khó.
Cô liền không tự giác mà dùng thêm chút lực, giống như là đang cố ý véo người ta…
Gương mặt bỗng nhiên nóng lên, cô dùng mua bàn tay lạnh băng áp vào, thở phào một hơi.
Lúc này, luật sư Tưởng cũng nhanh chóng đi vào, sau lưng là nhiếp ảnh gia.
Nguyễn Cẩm cũng tự giác ngồi lên ghế bên cạnh.
Dù sao cũng là ảnh kết hôn, cô vẫn rất coi trọng, điều chỉnh dáng ngồi sao cho quy củ, duy trì nụ cười.
Kết quả là nhiếp ảnh gia lại nhìn màn ảnh xong, rồi nhô đầu ra: “Vợ chồng son không cần thẹn thùng nữa! Người sát vào, sát vào nhau một chút!”
Trong phòng chỉ có hai người họ là vợ chồng son, trong đó có ông chồng là không thể cử động được.
Cho nên, lời này rõ ràng là nói cho cô nghe mà?
Nguyễn Cẩm đành phải đứng dậy, dịch ghế sang bên cạnh một chút, một mùi hương truyền tới chóp mũi, giống như mùi hương hay ngửi được trên chùa miếu, không hề khó ngửi, nhàn nhạt mà xoa dịu tâm hồn người.
Dùng dư quang liếc mắt nhìn góc áo màu đen của người đàn ông, cô hơi thất thần một chút.
Vị Phật gia tôn quý này lại đang ngồi thẳng tắp, chẳng lẽ sau lưng có ván sắt chống đỡ sao? Hơn nữa, từ đầu đến cuối, anh cũng chưa từng nói một câu nào.
Chẳng lẽ là…
“Tách tách” một tiếng, camera phía trước chụp ảnh, lại còn chụp liên tiếp ba tấm.
“Ảnh chụp không tồi, hai vợ chồng đều rất ăn ảnh, chúc mừng hai người!” Nhiếp ảnh gia cười tủm tỉm ngồi dậy.
Nguyễn Cẩm sợ đến ngây người, cô còn chưa chuẩn bị tốt, sao đã chụp xong rồi?!
“Chuyện đó…” Cô vừa mới lên tiếng.
Luật sư Tưởng đã đi tới, nhờ nhân viên công tác nhanh chóng rửa ảnh chụp ra.
Căn bản là không hề định tham khảo ý kiến của cô.
Thôi, dù sao thì tình trạng thân thể của Quý Nghiêm Diệp cũng đặc biệt, chắc là không thể kiên trì trong thời gian quá dài.
Nguyễn Cẩm nén giận, lúc lấy ảnh chụp đến, cô thăm dò mà nhìn thoáng qua, hô hấp hơi đình trệ… Cái này cũng quá xấu rồi?!
Ánh mắt mơ màng thì thôi, có cảm giác ngây thơ mờ mịt mê mang, cũng rất đẹp… Nhưng mấu chốt là, cổ của cô đâu?
Hôm nay cô mặc chiếc áo cao cổ rộng thùng thình, hơn nữa, lúc nãy không tập trung nên hơi nhún vai, cho nên cần cổ liền hoàn toàn biến mất rồi.
Rất giống như một người mọc đầu trực tiếp trên vai.
Trông rất… ngu ngốc.
Trái lại, người đàn ông bên cạnh cô lại chăm chú nhìn vào máy ảnh, dáng vẻ đường hoàng, cực kì đẹp trai.
Nguyễn Cẩm cắn chặt răng, trong lòng ghen tị.
Nhưng không sao, có tận ba bức ảnh cơ mà, cô duỗi tay lấy ra tấm khác ra xem, nội tâm lại vui sướng.
Cái này được nè, dù có đẹp trai đến đâu, thì cũng có lúc anh phải chớp mắt chứ.
Cô do dự một chút, chỉ chỉ bức ảnh thứ ba, thân thiện đề nghị: “Hay là… chọn cái này đi?”
Bức ảnh này, Quý Nghiêm Diệp híp mắt, giống như chưa tỉnh ngủ, tuy cô vẫn không có cổ, nhưng đã xấu thì phải xấu cùng nhau, cực kì xứng đôi vừa lứa.
“Tôi cảm thấy bức thứ nhất đẹp hơn.”
Luật sư Tưởng vừa lắc đầu, vừa xoay người lại hỏi: “Quý tiên sinh, ý của ngài sao ạ?”
Nguyễn Cẩm cũng nhìn theo ánh mắt anh ta.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế hơi mím môi, chỉ nhàn nhạt nâng cằm lên một chút.
Nguyễn Cẩm hiểu rõ: “Anh xem, anh ấy đang là dùng sự im lặng để phản đối anh đó! Chọn bức thứ ba đi!”
Luật sư Tưởng nhìn cô một cái: “Quý tiên sinh không nói chuyện, tức là đồng ý với ý kiến của tôi, im lặng là đồng ý.”
“...”
Đây là loại ngụy biện gì chứ?!
Nhưng anh ta không đề cập đến hai chữ “nói chuyện” thì thôi, nhưng Nguyễn Cẩm vừa nghe đến hai chữ này, biểu cảm liền có hơi cổ quái.
Cô đứng dậy: “Ra ngoài nói chuyện được không?”
….….
Khi hai người đã ra tới cửa, Nguyễn Cẩm xác nhận bên trong không có ai nghe rõ bên này nói chuyện, mới nói: “Anh thành thật nói cho tôi biết, Quý tiên sinh này của các anh, có phải là không thể nói chuyện được đúng không?”
Nguyễn Cẩm là một biên kịch, hơn nữa còn là một biên kịch thích nhất là viết kịch ngôn tình lấy hình tượng nam chính là tổng tài bá đạo. Khi viết giả thiết cho nhân vật, vì để có nhiều chi tiết để khai thác hơn, cô thường sẽ viết một số bệnh kín không muốn ai biết dẫn ra một số chuyện cũ ẩn sâu sau đó.
Bệnh tâm lí là tốt nhất, không làm ảnh hưởng tới nhan sắc và sức khỏe, khi phát bệnh thì có thể dùng tình yêu của nữ chính để cứu với, giúp tình cảm của hai người thăng hoa.
Nhưng hiện thực không phải là một vở kịch, thường thì sẽ càng thảm thương hơn.
Nguyễn Cẩm dùng tư duy để phán đoán, giọng điệu thương hại, nói: “Bởi vì sự cố nghiêm trọng đó, nên anh ấy mới bị tổn thương dây thanh quản, cho nên không thể nói được sao?”
Cô tiếp tục đoán: “Hay là vì đại não bị kích thích, năng lực tổ chức ngôn ngữ bị thương tổn, không thể nói ra từ ngữ hoàn chỉnh được?”
“Hoặc là do tâm lí tự ti, không hài lòng với giọng nói của mình, nên lựa chọn không nói gì hết… Hay là anh ấy nói lắp, hoặc là giọng như vịt đực?”
Cô lại nói.
Mặt luật sư Tưởng tím tái, nghẹn nửa ngày, mới nói ra câu cũ: “Nguyễn tiểu thư, xin cô ăn nói cho cẩn thận.”
“Vì sao tôi phải ăn nói cẩn thận?”
Nguyễn Cẩm nghe đến phát phiền, trực tiếp hỏi anh: “Tôi cũng không phải là một người thích tám chuyện mà các anh tùy tiện tóm được trên đường, tôi sắp trở thành vợ hợp pháp của anh ấy, chẳng lẽ tôi không thể tìm hiểu một số tình trạng cụ thể của anh ấy sao? Các anh điều tra tôi từ đầu đến cuối, không sót chút gì, mà bây giờ lại không cho tôi suy đoán, có phải là không công bằng quá không?”
Luật sư Tưởng im lặng một lát, đành phải nói: “Không phải là Quý tiên sinh không biết nói, cũng không phải là nói lắp… hay là có giọng vịt đực gì đó. Giọng nói của ngài ấy rất bình thường.”
Nguyễn Cẩm nhìn anh ta, chớp chớp mắt ý bảo anh ta tiếp tục.
Luật sư Tưởng hít một hơi thật sâu: “Chỉ là ngài ấy không có sức để nói chuyện thôi.”
“...” Nguyễn Cẩm: “Là ý gì?”
“Thân thể Quý tiên sinh suy yếu, không phải cô đã biết chuyện này sao?”
Ánh mắt luật sư Tưởng né tránh một chút, trông có vẻ hơi chột dạ.
Nhưng nửa câu sau, anh ta lại nói rất đúng tình hợp lí: “Cho nên, ngài ấy không có sức lực chẳng phải là một chuyện rất bình thường à?”
Nguyễn Cẩm cứ cảm thấy người này đang bắt chước cách nói chuyện của mình… Nhưng mà cô không có chứng cứ.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, vẫn là cô nhụt chí trước: “… Được rồi, chúng ta vào trước đi.”
“Vẫn xin Nguyễn tiểu thư chờ ở đây một chút.” Luật sư Tưởng khách khí ra hiệu, giống như né tránh cái gì đó mà nhanh chóng rời khỏi.
“Chờ một chút.” Nguyễn Cẩm bỗng nhiên gọi anh ta lại.
Luật sư Tưởng quay đầu lại.
Biểu cảm cô hơi chờ mong: “Ảnh kết hôn… sẽ lựa chọn tấm thứ ba phải không?”
Luật sư Tưởng: “…”
Luật sư Tưởng: “Không được, Quý tiên sinh không đồng ý.”
Quý tiên sinh này, sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?!
Nguyễn Cẩm tức giận nhíu mày.
….…..
Hai phút sau, lần này là lão Trần tài xế đi tới: “Xin Nguyễn tiểu thư lấy sẵn giấy tờ ra, đi tới sảnh đăng kí kết hôn với tôi, Quý tiên sinh đang chờ cô ở bên kia.”
Nguyễn Cẩm mơ hồ cảm thấy, hai người này chia nhau tới đây tìm cô, hơn nữa còn là kiểu cực kì miễn cưỡng?
Nhưng cô vẫn không hề có chứng cứ.
Hai người tới sảnh đăng kí kết hôn, lúc này đã có mấy đôi đang xếp hàng. Quý Nghiêm Diệp lại ngồi trên xe lăn, đứng phía sau đội ngũ kia, luật sư Tưởng đẩy anh, từ từ đi lên.
Nguyễn Cẩm cũng đi qua đứng bên cạnh, cầm chặt chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu trong tay, hơi lo lắng và sốt ruột.
Xét thấy Quý tiên sinh này khá là suy yếu, không có sức lực, nói vậy thì chắc cũng không có năng lực tự làm chủ, cô quay sang nhìn luật sư Tưởng bên cạnh.
Nhưng đối phương nhiều lần cố ý lảng tránh ánh mắt cô, cô đành phải thôi.
Cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, Nguyễn Cẩm cầm tờ phiếu và bút, nhanh chóng điền xong tất cả, mới nhìn về phía nhân viên công tác, hỏi: “Xin hỏi, người không thể viết chữ được thì nên làm gì ạ?”
“Cái gì?” Chị gái nhỏ kia kinh ngạc ngẩng đầu.
Nguyễn Cẩm đành phải giải thích: “Chị cũng thấy đấy, ông xã em đang ngồi xe lăn, thân thể rất suy yếu, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có, huống chi là viết chữ nữa? Cho nên có cần người viết thay…”
Lời còn chưa nói xong, thì cô đã thấy người đàn ông bên cạnh từ từ nhấc tay lên, nhấc cả hai tay lên khỏi tay vịn của xe lăn.
Tay trái anh nhanh chóng cầm bút, tay phải nhẹ nhàng giữ tờ phiếu, chỉ nhìn một lát, rồi cúi đầu nhanh chóng viết tên lên, chữ viết giãn ra, đến nét cuối thì vạch ra một đường thật dài, động tác cực kì phóng khoáng.
Không hề đình trệ chút nào, một lát sau liền đẩy tờ phiếu về chỗ cũ.
Nguyễn Cẩm trợn mắt há hốc miệng.
Không phải anh không có sức lực sao?! Không phải là đã suy yếu tới mức không thể nói được gì hay sao?! Thế thì sao có thể viết chữ được chứ?!
Chị gái nhỏ đã thu tờ phiếu của hai người lại, sau khi điền chính xác vào hệ thống xong, liền đóng dấu một cái, hai quyển sổ hồng giống nhau như đúc được đẩy ra.
Nguyễn Cẩm không nhận lấy, chỉ trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Thật sự muốn túm cổ áo người này rồi dùng sức lắc lắc một trận, để anh ta khai ra toàn bộ sự thật.
Bên ngoài đang có mưa nhỏ tí tách, cửa đại sảnh Cục Dân Chính lại không đóng, không khí ẩm ướt thừa dịp tiến vào, mang theo hương thơm của cỏ xanh.
Mùi hương trên người đàn ông hòa với hương thơm của cỏ xanh, tạo ra một hơi thở hỗn hợp như sự giao hòa của chốn phàm trần với nơi chùa miếu.
Chiếc bút màu đen chuyển động trên ngón tay anh.
Quý Nghiêm Diệp quay đầu nhìn chằm chằm cô một chút, đầu lưỡi đá vào bên má, môi mỏng hé mở---
“Cô biết hồi quang phản chiếu* không?”
*Hồi quang phản chiếu: là một thuật ngữ Phật giáo Hán Việt, chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại. (Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Hồi_quang_phản_chiếu)
Nguyễn Cẩm: “… Gì?”
Người đàn ông nhàm chán mà ngửa người ra sau, hai mắt híp lại, che lấp sự sắc bén trong mắt.
Rõ ràng là đang ngồi, nhưng khí thế của anh lại cao hơn cô một chút: “Bây giờ tôi chính là loại trạng thái này.”
Ý của người này là, tuy anh đã bệnh đến mức sắp quy thiên, nhưng bởi vì quá vui sướng khi đăng kí kết hôn, cho nên tinh thần tạm thời phấn chấn một lát sao?
Đây là cái logic quỷ gì vậy?!
Lời nói vô lại như thế, mà anh nói ra nghe hùng hồn thuyết phục biết bao!
Nhưng không thể không nói… giọng nói này thật là dễ nghe.
Khàn khàn, trầm ấm, lại mang chút thờ ơ bất cần.
... Không hề giống giọng vịt đực chút nào,
Trong đầu Nguyễn Cẩm suy nghĩ miên man, chậm chạp sờ vành tai, mím môi.
Cô xoay người lại, đẩy quyển sổ hồng trở về: “Thật ngại quá, bây giờ tôi muốn ly hôn, còn kịp không?”