Chương 4: Đăng kí kết hôn (4)
“Không dám nói dối chứ, chị gái nhỏ, cuộc hôn nhân này của em hơi đặc biệt, như chị thấy đấy, quan hệ của em và người đàn ông bên cạnh này rất xa lạ, chỉ là một cuộc hôn ước định ra hồi nhỏ thôi…”
“Vốn dĩ khi lớn lên có thể loại bỏ tập tục phong kiến này, nhưng bỗng nhiên anh ấy lại bị như vậy, đầu óc không quá minh mẫn, nếu mà em không chấp nhận, thì chẳng phải là không ai muốn anh ấy sao? Cho nên, là tại con người em đã quá thiện lương…”
Cả người Nguyễn Cẩm đều áp sát vào bàn làm việc, phát huy sở trường biên kịch của mình, vừa nói vừa giả vờ cực kì đáng thương mà nhìn nhân viên công tác đối diện.
Chị gái nhỏ kia nén cười: “Chúc ngài tân hôn vui vẻ, xin hỏi còn có chuyện gì khác không ạ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có có, chính là muốn nhanh chóng ly hôn, tốt nhất là ly hôn ngay bây giờ luôn.”
Giờ phút này, Nguyễn Cẩm hoàn toàn bị cảm xúc hối hận bủa vây, cô cảm thấy bản thân mình vừa lên thuyền giặc, hơn nữa còn là loại thuyền không thể đi xuống.
Còn Quý tiên sinh “ốm yếu” đang ngồi trên xe lăn này, suy nghĩ và mục đích thật sự của anh ta, Nguyễn Cẩm không có thời gian để suy nghĩ lại, cô chỉ muốn nhanh chóng chạy xuống chiếc thuyền giặc này trước khi nó đi quá xa thôi.
Cứu cô gái nhỏ đáng thương này với, cô không chấp nhận cuộc hôn nhân này nữa đâu…
Nhân viên công tác nghiêm túc nói: “Chuyện này cần sự đồng ý của cả hai bên, hôn nhân không phải trò đùa, xin cô nghiêm túc với nó. Nếu hai bên có gì mâu thuẫn thì không thể hòa giải sao? Đề nghị hai người ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện.”
“Không có, tôi chỉ đơn thuần là hối hận thôi.” Vẻ mặt Nguyễn Cẩm đau khổ.
Giọng nói cô đầy sự lên án: “Anh ấy già quá rồi, lớn hơn tôi những sáu tuổi, hơn nữa, chị cũng biết đấy, tốc độ lão hóa của đàn ông rất nhanh, không chừng vài năm sau đã thành một ông già tóc bạc rồi…”
“Nguyễn tiểu thư… xin cô ăn nói cho cẩn thận.” Luật sư Tưởng ở phía sau run rẩy nói.
Chắc là do vốn từ vựng quá nghèo nàn, nên nói đi nói lại vẫn chỉ thốt ra được vài từ này.
Nguyễn Cẩm cảm thấy xấu hổ thay anh ta khi sở hữu lượng từ vựng “phong phú” như thế, quay đầu nhìn anh ta một cái: “Lúc này mới dám nhìn tôi sao? Không chột dạ nữa à?”
Lúc trước, rõ ràng là thấy biểu cảm của anh ta và lão Lưu tài xế có gì đó không đúng, xem ra là biết tình hình thật của Quý tiên sinh, nên bắt tay nhau lừa cô vào tròng đây mà.
Nhưng Nguyễn Cẩm lại cảm thấy kì quái, bản thân chỉ là một cô gái phổ thông bình thường, kết hôn với cô thì có gì tốt chứ? Còn phải trăm phương ngàn kế ngụy trang như vậy nữa?
Chẳng lẽ thật sự là “bát tự tương hợp” sao? Hay là cô có mệnh vượng phu*, kết hôn với cô thì có thể trị bách bệnh?…
*Mệnh vượng phu: là tướng người phụ nữ có thể bổ sung cho vận mệnh của người chồng, giúp chồng có được nhiều điều tốt lành về sự nghiệp và tài lộc; con cháu đông đúc, thành đạt. (Nguồn: https://vn.theasianparent.com)
Cô thật sự không thể hiểu rõ, cũng không muốn nghĩ nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc là không thể ly hôn được rồi, thế thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông trên xe lăn, giọng điệu buồn bã nói: “Việc anh ngồi trên xe lăn không phải cũng là giả đấy chứ?”
Quý Nghiêm Diệp vẫn mang biểu cảm nghiền ngẫm như cũ: “Cô cảm thấy như thế nào?”
Nguyễn Cẩm: “Tôi không tin, trừ phi anh đi hai bước, để tôi xem thử?”
Khi cô nói lời này, nội tâm cực kì khẩn trương, sợ người này thật sự đứng lên, đi vài bước như diễn kịch trước mặt cô, vậy thì quá… kích thích rồi.
Nhìn thấy người đàn ông vẫn ngồi yên không nhúc nhích, hai chân trên chỗ để chân của xe lăn cứng đờ, cũng không giống như đang giả vờ, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Tóm lại là người khiếm khuyết vẫn sẽ bớt sợ hơn, nếu không, người đàn ông cao lớn chắc nịch như vậy, lại có thể hành động bình thường, không biết được sau khi kết hôn sẽ có thể phát sinh những tình huống nguy hiểm thế nào.
Huống chi, giữa hai người không có tình cảm làm cơ sở, trong lòng cô không có cảm giác an toàn.
Quý Nghiêm Diệp bỗng nhiên nói: “Cô vẫn chưa đọc kĩ hiệp nghị trước khi kết hôn vừa nãy.”
Cô mới đột nhiên hoàn hồn: “Cái gì?”
“Sau khi kết hôn, nếu một bên có bất kì hành vi bạo lực gia đình nào, bên còn lại có thể lập tức đệ đơn ly hôn, bên sai phạm phải phối hợp vô điều kiện, cũng phải bồi thường tất cả tài sản của mình cho bên bị hại.”
Anh đang thuật lại một điều khoản trong hiệp nghị trước khi kết hôn.
Lúc này, Nguyễn Cẩm mới phản ứng lại.
Lo âu trong lòng cô giảm bớt, rồi thu mắt lại, cảm thấy nhất định người đàn ông này có siêu năng lực nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người.
Một lát sau, cô mới từ từ ngẩng đầu: “Vậy chúng ta thương lượng một chút được không?”
Quý Nghiêm Diệp nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Nguyễn Cẩm nói: “Nếu như, tôi nói nếu như, tôi không cẩn thận đánh anh một cái, thì có phải bồi thường không vậy?”
Cô giải thích thêm một chút: “Tiền của tôi rất ít, tiền tiết kiệm chỉ mới có năm vạn thôi, ngay cả bản thân tôi còn chưa đủ tiêu nữa… Hay là, châm chước một chút, bớt bớt tiền bồi thường nha?”
Quý Nghiêm Diệp: “…”
Luật sư Tưởng: “Nguyễn tiểu thư…”
Nguyễn Cẩm lập tức đáp: “Tôi biết, tôi sẽ ăn nói cẩn thận, được rồi chứ?”
Trong tay cô vẫn nắm chặt tờ giấy ăn khi lau mặt, lúc này chuẩn bị đi đến chỗ thùng rác bên kia để vứt.
Quý Nghiêm Diệp mới mở miệng: “Không được…”
Nguyễn Cẩm quay đầu lại: “Hả?”
Tướng anh ngồi như sếp lớn, ngón tay trên tay vịn gõ gõ vài cái: “Một xu cũng không được thiếu.”
Keo kiệt bủn xỉn…
Nguyễn Cẩm không nói gì, quay đầu đi luôn.
….……
Trong một góc, luật sư Tưởng và lão Lưu tài xế đang lẩm bà lẩm bẩm.
Hai người nhân lúc Quý Nghiêm Diệp nhắm mắt nghỉ ngơi, mà nói nhỏ: “Sao tôi lại cảm thấy, hình như Quý tiên sinh lại trở nên trẻ con thế nhỉ?”
Một người khác chần chờ nói: “Chắc là ảo giác thôi? Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, đừng có nói linh tinh…”
“Nói cũng đúng…”
Bên cạnh bỗng nhiên có một thân ảnh lặng im, xuất hiện không một chút tiếng động: “Lại làm sao vậy?”
Sau khi Nguyễn Cẩm vứt rác về, liền đứng bên cạnh nhìn bọn họ.
“Không có gì, không có gì.” Luật sư Tưởng vội vàng xua tay.
Nguyễn Cẩm cười cười: “Vậy thì thật đúng lúc, tôi có chút việc, là đẩy Quý tiên sinh của các anh đi đọc lời thề kết hôn với tôi, chắc là được nhỉ?”
“... Đây không phải là phân đoạn tất yếu, hơn nữa, hai người đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn, Nguyễn tiểu thư.” Luật sư Tưởng nói.
Nguyễn Cẩm càng vui vẻ: “Tôi biết chứ, nhưng tôi muốn trải nghiệm một chút, không được sao?”
Từ khi bước vào Cục Dân Chính này, cô luôn luôn bị kìm kẹp, ngay cả ảnh đăng kí kết hôn cũng không thể tự lựa chọn, thật là cay đắng! Bây giờ, thể nào cô cũng phải đòi lại cho bằng được.
Tưởng tượng ra cảnh Quý Nghiêm Diệp cầm quyển sổ hồng, vẻ mặt nghiêm túc mà đọc lời thề, cô liền cảm thấy hình ảnh này đúng là tuyệt đẹp, cực kì không tồi.
Vốn dĩ, cô chỉ định nói thử thế thôi, nhưng không ngờ, sau đó, Quý Nghiêm Diệp lại thật sự đồng ý.
Thế mà anh lại đồng ý!
….…
Thật ra, đây là một phân đoạn rất nghiêm túc.
Khi bước lên đài tuyên thệ, Nguyễn Cẩm mới biết được, ở đây lại còn có cả máy ghi hình toàn bộ quá trình, hơn nữa, phía trước còn có một người làm chứng đang đọc từng câu chữ rõ ràng.
Thật ra, hôn nhân là một từ rất mâu thuẫn, nó có ý nghĩa là trách nhiệm, cũng có ý nghĩa là bảo đảm, nó buộc hai người không thân chẳng quen lại với nhau, từ đây, phải nâng đỡ nhau lúc hoạn nạn, ở bên nhau lúc mừng vui, mưa nắng đều phải chung thuyền.
Âm thanh trầm thấp của người đàn ông quanh quẩn bên tai: “Chúng tôi tự nguyện kết thành vợ chồng, từ nay về sau, sẽ chấp nhận, gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ của hôn nhân--- tin tưởng nhau, bảo vệ nhau, nhường nhịn nhau…”
Cho đến giờ phút này, Nguyễn Cẩm mới thật sự cảm nhận được rằng, cô đã kết hôn.
Tâm trạng cô hơi khác lạ, từ từ tuyên thệ lời thề, cho đến khi nói xong chữ cuối cùng, mới quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái.
Khuôn mặt anh góc cạnh, cài hết cúc áo của áo sơ mi tây trang, đường cong nơi hầu kết rõ ràng và sắc bén, dưới ánh đèn chiếu vào, gò má anh như được chia làm hai nửa, một nửa sáng và một nửa tối.
Cũng không biết các bộ phận trên khuôn mặt anh được sắp xếp như thế nào, mà lại tản ra sự xa cách và kiêu ngạo bẩm sinh.
Khó tránh luật sư Tưởng và lão Lưu lại sợ anh như thế.
Nếu không phát sinh sự cố đáng tiếc kia, không phải ngồi xe lăn, thì lúc này, nghiễm nhiên là anh đang ngồi trong văn phòng rộng lớn trên tầng cao nhất của office building, hoặc là đang đứng trên đài cao để diễn thuyết, nhận lấy sự sùng bái và những tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người.
Vận mệnh trớ trêu như thế đó, thật ra… người này sống cũng không dễ dàng.
Nguyễn Cẩm thở dài, khi xuống đài tuyên thệ còn chủ động đẩy xe lăn giúp anh.
Cô cao 1m57, xem như là thân hình nhỏ xinh, mà người đàn ông lại cực kì cao lớn, đang ngồi mà cũng không thấp hơn cô bao nhiêu, nên khi nói chuyện cô cũng không cần khom lưng.
“Anh đã từng nghe qua câu tục ngữ này chưa? Gặp mặt tức là có duyên, tôi cảm thấy hai chúng ta chính là như vậy đấy.”
“Ừ.” Quý Nghiêm Diệp nhàn nhạt lên tiếng.
Nguyễn Cẩm cũng không ngại khi anh phản ứng lãnh đạm như thế, tiếp tục nói theo ý mình.
“Cho nên, tôi quyết định sẽ quý trọng đoạn duyên phận này. Tuy hai chúng ta kết hôn là để lợi dụng lẫn nhau, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh.”
“Cũng tuyệt đối sẽ không đánh anh.” Cuối cùng, cô tổng kết một câu.
Nhìn bả vai người đàn ông đang run run, Nguyễn Cẩm mới nhận ra là anh đang cười.
Cô bất mãn mà kéo dài âm điệu: “Này, sao anh lại…”
Bên tai bỗng nhiên truyền tới một chuỗi âm thanh bùm bùm, lúc này, mới có một đôi vợ chồng son vừa đăng kí kết hôn thành công, ba người bạn của họ đang nổ pháo hoa, cười vui vẻ để chúc mừng.
Hành động này không hợp với quy định của nhà nước, đã có nhân viên công tác đã sớm tiến lên khuyên can. Nhưng mấy người đàn ông đó không cảm thấy xấu hổ, mà còn đứng như ông tướng nhìn nhân viên vệ sinh thu dọn tàn cục.
Khi liếc tới bên này, vài người lại bình phẩm từ đầu tới chân: “Hiện tại, sao phụ nữ lại hám giàu như vậy nhỉ? Chỉ vì vài đồng tiền mà lại đồng ý gả cho người tàn tật, cũng không sợ ghê tởm hay sao…”
“Ha, cậu không biết sao, người ta thà ngồi khóc trên siêu xe, cũng không muốn tự mình phấn đấu thêm vài năm! Thanh niên tốt như chúng ta đầy ra mà không tìm, đây gọi là ánh mắt thiển cận!”
Nói còn rất lớn tiếng, dù sao Nguyễn Cẩm vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Đầu tiên là cô nhíu mày, sau đó lại cảm thấy, cơ hội thể hiện tấm lòng chân thành của mình đã tới.
Ba chữ “không bạc đãi” này, cũng không phải lời nói ngoài miệng đơn thuần, muốn chứng minh thì còn phải dùng hành động thực tế nữa.
Hiện tại, hai người đang cùng đứng trên một mặt trận, cô cần phải “che chở” anh một chút.
Nguyễn Cẩm cũng cố ý lớn tiếng: “Ông xã, chút nữa khi chụp ảnh cưới, em muốn mặc bộ váy cưới 88 vạn* kia cơ, bộ 30 vạn* em không thích…”
*1 nhân dân tệ ~ 3500 VNĐ.
Giọng nói cô mềm mại, lại cực kì chân thành.
“Em xin lỗi nha, tuy chiếc kia cũng là do anh lo lắng tìm nhà thiết kế, vận chuyển bằng máy bay từ Italy về, nhưng em cảm thấy quá rẻ, sợ chất lượng không tốt…”
Cách này cực kì hiệu quả, ba người đàn ông kia liền ngậm miệng không dám hó hé gì nữa, nhưng trong mắt tràn đầy sự phẫn uất.
Chắc là đang hận không thể đội túi nilon lên đầu, để trực tiếp che mặt chạy tới giật tiền đây mà…
Tuy Nguyễn Cẩm cũng rất nghèo, nhưng cô có thể cảm nhận niềm vui khi khoác lác mình giàu, cười tủm tỉm lắc đầu.
Quay đầu lại mới thấy luật sư Tưởng và lão Lưu mang vẻ mặt khẩn trương chạy tới đây.
Cô chậm chạp phát hiện trạng thái người đàn ông trên xe lăn có gì đó sai sai, giống y như lúc chụp hình kết hôn vừa nãy. Toàn bộ thân thể anh bỗng nhiên cứng đờ lại, cả người phải dựa vào cánh tay đang nắm chặt tay vịn, mới không bị ngã xuống.
Chắc nguyên nhân là do thiếu ánh sáng mặt trời. Làn da anh tái nhợt kiểu bị bệnh, thế nên gân xanh nổi lên rất rõ trên cánh tay anh, giống như có thể xuyên thấu ra ngoài, nhìn thấy dòng máu đang chảy bên trong vậy.
Mà vẻ mặt của anh lại vẫn nhẹ nhàng bình tĩnh như không có chuyện gì.
Giống như thân thể và cảm xúc là hai hệ thống biệt lập, hoàn toàn không liên quan đến nhau, hoặc là ý chí của anh quá mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức có thể bình tĩnh tự nhiên, làm lơ tất cả nhưng đau khổ về thể xác.
Thậm chí Quý Nghiêm Diệp còn cười cười, không hề để ý mà nâng cằm: “Cô gái nhỏ.”
Phản ứng của Nguyễn Cẩm chậm nửa nhịp: “… Anh đang gọi tôi sao?”
“Ừ.” Hình như anh hơi buồn ngủ, hơi nheo nheo mắt lại, nói: “Muốn chụp ảnh cưới sao?”
“Ông xã mua hẳn chiếc váy cưới 100 vạn cho em mặc luôn.”
Giọng nói anh khàn khàn, ngữ điệu trầm thấp, truyền thẳng tới bên tai.