[vtđd]_kết hôn giả

Chương 9: Hôn lễ (3)
Nguyễn Cẩm ngơ ngác hai giây, mới hiểu Quý Nghiêm Diệp đang nói cái gì.
Đã là lời nói vui đùa từ mấy ngày trước rồi, sau trí nhớ người này lại tốt như vậy chứ?!
Lúc ấy, cô chỉ muốn kích anh, để anh đừng hút thuốc nữa, nên mới cố ý nói muốn tìm một cậu trai trẻ nhảy Disco trên phần mộ anh, cũng không thật sự muốn làm vậy.
Nói nữa, Tần Tử Ngự như vậy mà được coi là cậu trai trẻ sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng lắm anh ta cũng chỉ là một con ngỗng ngu ngốc, bởi vì không có đầu óc…
Cũng không biết do tác dụng tâm lí hay không, mà Nguyễn Cẩm lại cảm thấy trong giọng Quý Nghiêm Diệp mang theo ý cười nhạo, giống như nghi ngờ ánh mắt cô.
Khuôn mặt cô liền đỏ lên, hận không thể dùng chân để đào ra một cái hầm ngầm, sau đó liền chui vào đó để trốn…
Thật sự là quá quá mất mặt mà.
Thật sự là, nếu đổi lại là một người đàn ông khác đứng bên cạnh cô, thì cô cũng không chật vật đến vậy.
Tài ăn nói của cô không tồi, có thể thẳng lưng ưỡn ngực, đúng tình hợp lí, nói năng hùng hồn, đầy lí lẽ để khoe khoang đây là sức hấp dẫn của mình, cho dù đã chia tay nửa tháng, nhưng bạn trai vẫn mê luyến cô như cũ, gắt gao dây dưa…
Nhưng trùng hợp là, người bên cạnh cô lại là Tần Tử Ngự…
Khi trong lòng Nguyễn Cẩm còn đang hối hận ngập trời, hối hận vì sao lúc trước ánh mắt mình lại kém như vậy thì---
Rốt cuộc, Tần Tử Ngự cũng nơm nớp lo sợ mà lên tiếng.
Rất giống như con giáp thứ mười ba yêu đương vụng trộm bị bắt gặp, cánh tay Tần Tử Ngự run hết cả lên.
Anh ta run rẩy đeo khẩu trang vào, đè thấp vành nón xuống.
“Cái gì, cái gì mà nhảy Disco chứ? Anh này, chắc là anh nhận sai người rồi, tôi chỉ là một nhân viên dọn vệ sinh bình thường, quen biết với vị tiểu thư này nên mới muốn nói vài câu…”
Nguyễn Cẩm thật sự là không nhịn được mà nói: “… Anh có thể đừng nói gì hay không?”
Khi không nói lời nào thì người ta cũng không nghĩ anh ta là kẻ ngốc, nhưng khi vừa nói ra thì liền chắc chắn anh ta ngốc thật.
Tần Tử Ngự căn bản là không chịu nghe, tiếp tục lắp bắp nói: “Từ cậu trai trẻ này thì tôi nhận, trước kia cũng có người nói tôi như vậy. Nhưng tôi chưa từng nhảy với cô ấy, anh đừng vu khống người khác.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Nghiêm Diệp cười một tiếng, như đang trêu một đứa nhóc: “À, thật không?”
Nguyễn Cẩm: “…”
Tần Tử Ngự quay đầu, còn đưa mắt nhìn cô ra hiệu.
Ý là không bị phát hiện, anh ta chuồn trước, hai người sẽ gặp lại sau?
Nguyễn Cẩm cũng không biết, vì sao bản thân lại có thể hiểu rõ ánh mắt ấy đến vậy.
Chắc là do tần số não lúc này của hai người đang giao nhau, chỉ số thông minh cũng không quá khác biệt…
Cô tự sa ngã, xoay người ngồi xuống ghế đá dưới mái hiên cửa số, vẻ mặt nghiêm túc không nói một lời.
Rất giống thư kí nhỏ đang tham gia hội nghị họp bàn, chỉ thiếu mỗi cuốn sổ ghi chép lại quy trình và nội dung tiến hành nữa là đủ.
Quý Nghiêm Diệp lại cười, hình như tâm trạng anh không tồi, rất hứng thú mà nheo mắt lại, tự hỏi một lát.
Anh nói: “Cậu tên là Tần Tử Ngự phải không? Trong nhà mở công ty thời trang, ba ba tên là Tấn Bình Dương?”
Tần Tử Ngự lại nói lắp: “Sao, sao anh biết?”
“Ngày hôm qua tuyển nhân viên dọn vệ sinh, phát hiện cậu có biểu hiện khác lạ, nên tôi cho người điều tra.”
Tần Tử Ngự: “… Thật sao?”
Nguyễn Cẩm: “…”
Người ta nhà cao cửa rộng, vì vấn đề an toàn, nên khi tuyển nhân viên, chắc chắn sẽ phải điều tra bối cảnh chứ. Tần Tử Ngự này tuyệt đối là công tử nhà giàu giả mạo…
Chắc là thấy giấu giếm cũng không có tác dụng gì, Tần Tử Ngự bỗng nhiên cởi khẩu trang ra.
“Chính là tôi đó, thì làm sao? Anh đoạt bạn gái tôi, tôi liền tới đoạt lại. Đây là chuyện hiển nhiên rồi!”
Nguyễn Cẩm: “…”
Khi nào vở kịch này mới có thể kết thúc vậy, cô thật sự mệt mỏi quá rồi.
Nhìn thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của cô gái nhỏ, cũng không giống người cam tâm tình nguyện muốn “cao chạy xa bay”.
Nhưng Quý Nghiêm Diệp vẫn cảm thấy, bản thân phải trưng cầu ý kiến của cô một chút.
Giọng nói anh bình tĩnh: “Nguyễn Cẩm.”
“Hả?” Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, Nguyễn Cẩm nắm chặt góc áo, chưa thích ứng được.
Quý Nghiêm Diệp hỏi cô: “Cô có nguyện ý đi với cậu ta không?”
Nguyễn Cẩm: “… Tôi muốn nói là tôi và anh ta không có quan hệ gì hết, anh có tin không?”
Quý Nghiêm Diệp như quan lớn đang thăng đường xử án, nghiêm trang ngồi ở đó.
Anh nhàn nhạt “ừm” một tiếng, rồi nói tiếp: “Không tin.”
Vậy anh còn hỏi để làm gì?! Nháy mắt, Nguyễn Cẩm cảm thấy bản thân mình sắp nổ tung lên rồi.
Chưa đợi cô phát giận, Quý Nghiêm Diệp lại nói tiếp.
“Đàn ông phụ nữ, đều là người đang sống sờ sờ.” Lần này, anh lại nhìn về phía Tần Tử Ngự. “Đừng nên dùng từ “đoạt” này, khó nghe lắm. Người ta có chân, muốn chạy đi đâu đều do người ta tự quyết định.”
Khóe môi người đàn ông hơi cong lên, biểu cảm bất cần, lại có vài phần lưu manh.
Nhưng khí thế trên người lại từ từ gia tăng.
Có một loại người, khi mỉm cười, thì sẽ làm người ta không rét mà run.
Tần Tử Ngự bị anh nhìn chăm chú, sắc mặt trắng bệch.
Quý Nghiêm Diệp thong thả ung dung nói: “Xét theo lời cậu vừa nói sai, lại đi vào Quý trạch với mục đích riêng, cho nên vẫn phải bị trừng phạt.”
“Trừng phạt cái gì? Anh là đang thiết lập hình phạt trái phép, tôi có thể báo công an bắt anh!” Tần Tử Ngự thật sự sợ.
“Tôi chỉ đốc thúc nhân viên nhà mình làm việc thật tốt, sao có thể gọi là hình phạt trái phép chứ?”
Giọng điệu Quý Nghiêm Diệp hiền lành: “Cậu quét tước toàn bộ nơi này cho tôi, nền đá xanh thì dùng giẻ lau tỉ mỉ đánh bóng, sân và nhà ở, chỗ nào cũng không được phép có một hạt bụi.”
Sao anh có thể nghĩ ra biện pháp này chứ… Nguyễn Cẩm xem như hoàn toàn chịu phục.
Cái sân lớn như vậy, lại có bao nhiêu nhà ở, sao có thể không có hạt bụi nào chứ?
Đây là đang quang minh chính đại trả thù người, nhưng lại làm người không còn đường cãi lại.
Thấy Quý Nghiêm Diệp chuẩn bị vào nhà, Nguyễn Cẩm cảm thấy bản thân vẫn nên giải thích một chút.
Cô liền đuổi theo: “Tôi và anh ta thật sự đã chia tay, hơn nữa cũng chưa yêu nhau được mấy ngày. Đầu óc người này có vấn đề, nên vẫn luôn quấn lấy tôi… Anh ta cũng không phải cậu trai trẻ gì cả, anh đừng có suy nghĩ lung tung.”
Anh chỉ “ừm” một tiếng.
Chuyển động xe lăn: “Tôi đã biết.”
Giống như không hề để ý gì.
….…
Từ lúc 4 giờ chiều, Tần Tử Ngự đã quét tước suốt hai tiếng đồng hồ liền.
Căn bản là Quý Nghiêm Diệp không hề trông coi, nhưng anh ta vẫn không dám nghỉ ngơi. Đại thiếu gia sống trong nhung lụa đã bao giờ phải trải qua chuyện này, chân đều run hết cả lên rồi.
Nguyễn Cẩm nhìn anh ta sắp quét dọn tới phòng mình, liền dọn dẹp sổ ghi chép và máy tính, định đi đến chỗ khác.
Tần Tử Ngự cầm giẻ lau, lẩy bẩy đi vào cửa.
Nhẹ giọng nói: “Cẩm Cẩm, anh cảm thấy… hình như Quý Nghiêm Diệp không quá đáng sợ đâu nhỉ?”
Nguyễn Cẩm: “… Rốt cuộc là anh định nói cái gì?”
Tần Tử Ngự hơi khoe khoang: “Lúc đầu, anh còn tưởng anh ta sẽ định bẻ gãy một cánh tay anh cơ. Nhưng kết quả là lại chỉ bắt anh quét tước vệ sinh, quả nhiên là không thể hoàn toàn tin tưởng lời đồn đại mà.”
Anh ta lại nói: “Thật ra, trước kia anh chưa từng gặp Quý Nghiêm Diệp, chỉ nghe nói anh ta là một Diêm Vương sống, ai ai cũng sợ, nên anh cũng sợ theo phong trào… Hơn nữa, em biết không? Có người đồn là hồi trung học, anh ta đã suýt nữa thì đánh chết người đó!”
Nguyễn Cẩm căn bản là không tin: “Nếu mà anh nhàn quá, thì lau sạch từng khe giữa các viên gạch đi? Nhà cũ mà, quanh năm suốt tháng bị ăn mòn, khe gạch đều đen hết cả rồi.”
Tần Tử Ngự há miệng thở dốc, bỗng nhiên cảm thán: “Tuy không muốn thừa nhận, nhưng anh cảm thấy, em và Quý Nghiêm Diệp còn rất xứng đôi.”
Nguyễn Cẩm không hiểu: “Gì?”
Tnn: “Cả hai đều là người vô nhân tính. Một người thì bắt anh nằm sấp xuống đất lau nền đá xanh, một người thì bảo anh lau sạch từng khe hở giữa các viên gạch. Anh lớn bằng này rồi, chưa bao giờ phải chịu khuất nhục như thế.”
“Vậy bây giờ anh có thể trải nghiệm được rồi đó.” Nguyễn Cẩm xoay người đi ra ngoài.
Tần Tử Ngự ở phía sau kêu lên: “Nhưng mà, Cẩm Cẩm, anh nhất định sẽ không từ bỏ em. Anh sẽ chờ em ly hôn!”
Nguyễn Cẩm: “…”
… Cạn lời.
….….
Hơn 7 giờ tối, Nguyễn Cẩm bắt đầu cảm thấy đói. Cả ngày hôm nay cô cũng chẳng ăn được gì nhiều, chỉ ăn được mấy miếng thịt viên chua ngọt, bây giờ cũng đã tiêu hóa hết, bụng sôi sùng sục, đói đến hốt hoảng.
Cuối cùng Tần Tử Ngự cũng quét tước xong, kiệt sức rồi đi. Chắc là sau khi rời khỏi đây sẽ liền từ chức.
Nguyễn Cẩm cũng lười quản anh ta, cô đi bộ vài vòng trong sân, sau đó phát hiện… Hình như cô cũng không biết nên ăn cơm ở chỗ nào?
Cũng chỉ có thể gõ cửa phòng Quý Nghiêm Diệp.
Một lát sau, bên trong đáp lại: “Mời vào.”
Nguyễn Cẩm cầm lấy then cửa, cũng không đi vào trong: “Đã 7 giờ rồi, anh không đi ăn cơm sao?”
Lúc này, trời đã tối om, trong phòng đen như mực, cô cũng không thấy rõ anh đang ở đâu.
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng xe lăn di chuyển, đèn trần cũng được mở lên.
Quý Nghiêm Diệp đi từ buồng ra, trên đầu gối còn có một quyển sách.
Anh quét mắt nhìn đồng hồ treo tường: “Giờ này phòng bếp đã làm xong cơm tối rồi. Cô gọi điện thoại cho lão Lưu, bảo anh ta đưa tới cho.”
Anh dừng lại một chút, rồi nói: “Lão Lưu và luật sư Tưởng đều ở nhà trước, có yêu cầu gì thì cứ kêu bọn họ, đừng tự mình đi. Muốn ra ngoài thì đi cửa sau, ở đó nối thẳng với đường cái.”
“Vì sao vậy?” Nguyễn Cẩm tò mò.
Anh nhàn nhạt nói: “Tình hình nhà họ Quý phức tạp, đây là vì tốt cho cô thôi.”
Cô liền “à” một tiếng: “Vậy phòng bếp có món gì vậy?”
“Buổi tối luôn luôn là cháo và rau củ thanh đạm.”
Cô vừa nghe đã không muốn ăn: “Vậy tôi có thể gọi cơm hộp không?”
“Không được, cơm hộp không tốt cho sức khỏe.”
Nguyễn Cẩm: “…”
Cô cũng bất đắc dĩ: “Vậy anh ăn gì?”
Quý Nghiêm Diệp chỉ chỉ tủ lạnh: “Định kì sẽ có người đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới đến.”
Nguyễn Cẩm kinh hỉ: “Tự anh nấu cơm sao?”
Cô vừa nói vừa đi vào mở tủ lạnh ra, muốn tìm một miếng thịt để xào nấu cái gì đó. Nhưng bên trong đều là những mớ rau xanh lá chỉnh tề, đậu hủ được màng giữ tươi bọc lại, chia thành những miếng vuông vức, thịt cũng đã được nấu chín, đóng ở trong các hộp thủy tinh.
Phân loại chỉnh tề, nhưng không hề muốn ăn, rất giống như là chuẩn bị thức ăn để chăn nuôi động vật ăn cỏ vậy.
Cô từ từ quay đầu lại: “Anh chỉ ăn mấy thứ này, ăn sống?”
Quý Nghiêm Diệp nói: “Nên nấu chín thì đều chín hết rồi.”
“Vậy cũng không thể ăn được nha, một chút gia vị cũng không có.” Giọng Nguyễn Cẩm cũng cao lên.
Quý Nghiêm Diệp bình tĩnh đáp: “Tôi ăn uống cũng chỉ là để sinh tồn, dinh dưỡng cân đối là được rồi.”
… Quả thật không phải là người bình thường mà.
Nguyễn Cẩm cũng lười cãi cọ với anh, ôn tồn nói: “Vậy cho tôi mượn ít nguyên liệu nấu ăn nhé? Tôi ăn mặn, cần phải có gia vị, nên muốn xào nấu chút đồ ăn, ha ha.”
Rau dưa trong tủ lạnh có rất nhiều loại, hơn nữa đều rất sạch sẽ, cực kì dễ xử lí.
Cô cầm vài miếng cải thìa và một hộp bông cải xanh, lại chọn một miếng thịt bò và ít cơm, toàn bộ đặt lên trên bàn bếp.
Bếp là bếp từ, nồi cũng mới tinh, nhưng đều có thể sử dụng.
Nguyễn Cẩm tìm nửa ngày, mới tìm được muối và gia vị, cắt hết nguyên liệu nấu ăn ra, thả vào nồi xào.
Cô không quá tin tưởng vào kĩ năng nấu nướng của mình, nhưng vì sinh tồn, cũng chỉ có thể căng da đầu mà thử, hơn nữa, bên cạnh còn có một đôi mắt sáng rực cực kì hứng thú nhìn chằm chằm vào cô, làm cô làm thêm… luống cuống tay chân.
Bông cải xanh xào và canh thịt bò cải thìa hoàn thành, Nguyễn Cẩm nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nếm nếm, cảm nhận, ăn cũng ngon phết nhỉ?
Nhưng cô cảm thấy, bản thân dùng phòng bếp và nguyên liệu nấu ăn của người ta rồi, nên phải báo đáp một chút mới tốt.
Liền ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Tôi giúp anh làm một phần cơm rau thịt bò nhé? Cũng không mất nhiều thời gian đâu.”
Quý Nghiêm Diệp không nói lời nào, cô coi như là anh đồng ý. Cúi đầu lại tiếp tục bận rộn, khoảng năm phút sau--- nhìn nồi cơm nóng hôi hổi kia, bỗng nhiên Nguyễn Cẩm lại nhớ tới chuyện Tiêu Tình Lãng đã từng nói với mình.
“Nghe nói anh ta đã bị liệt ba năm, cơm cũng phải xay thành cháo để ăn.”
Nửa câu đầu đã được chứng minh là giả, vậy chắc nửa câu sau cũng phải có gì đó thật chứ nhỉ?
Nhìn máy xay bên cạnh rõ ràng là đã được sử dụng rất nhiều lần, trong lòng Nguyễn Cẩm bắt đầu nói thầm.
Hay là, vẫn nên hỏi một chút nhỉ?
Cô cẩn thận hỏi: “Này, anh có thích ăn cháo “mềm” một chút không?”
Dùng từ rất uyển chuyển.
Quý Nghiêm Diệp vẫn không nói gì.
Cô liền đánh bạo mà cho cháo vào máy xay, ấn nút, ùng ục vài tiếng, sau một nốt nhạc, tất cả nguyên liệu bên trong đều biến thành cháo nhuyễn.
Múc vào trong bát, cô đưa cho Quý Nghiêm Diệp: “Tranh thủ lúc còn nóng mà ăn đi.”
Kết quả là, người ta không chỉ không giơ tay lên cầm lấy, mà còn rất hứng thú mà nhìn chằm chằm cô.
Có phải người này ghét bỏ thái độ của cô không?
Thật đúng là phiền phức mà…
Nguyễn Cẩm thở dài, hơi cúi người xuống, một tay cầm bát, một tay dùng thìa xúc chút cháo lên.
Như là đang dỗ dành trẻ con ăn cơm vậy--- “Ăn cháo được không?”
Chắc là do giọng nói cô quá mức yêu chiều, nên cuối cùng Quý Nghiêm Diệp cũng có phản ứng.
Bàn tay người đàn ông to lớn, thon dài và khô mát, thong thả, ung dung mà cầm một tay khác của cô, để lên trước gò má anh, hô hấp như có như không mà phả lên làn da ở mu bàn tay cô, hơi thở ấm áp, hơi ngứa.
Tư thế hiện tại của hai người rất giống như đang nắm tay.
Cô thậm chí còn có thể cảm thấy được những vết chai mỏng thô ráp trên  những ngón tay anh--- trong lòng Nguyễn Cẩm như có một cái móng vuốt nhỏ đang cào nhẹ, thân mình cô cứng đờ, muốn lui về phía sau.
Nhưng Quý Nghiêm Diệp không cho.
Tầm mắt anh nâng lên, dưới ánh đèn, con ngươi anh càng tối màu hơn, bên trong chứa đựng lưu luyến nhộn nhạo như dòng nước chảy, trong nháy mắt làm người ta xúc động muốn sa vào. Khi nhìn kĩ lại, thì lại không cảm thấy tình cảm gì tồn tại.
Giống như một yêu tinh nước thanh lãnh mà quyến rũ.
Yêu tinh nam.
Giây tiếp theo liền sẽ đoạt tính mạng con người.
Nguyễn Cẩm không khỏi nhớ tới lời Tần Tử Ngự vừa nói.
--- “Có người đồn là hồi trung học, anh ta đã suýt nữa thì đánh chết người.”
Hình như trên người anh, bất kì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng đồng thời, lại không có chuyện gì có thể xảy ra được.
Nhưng anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì phạm pháp, cũng sẽ không hung tàn như vậy.
Nguyễn Cẩm lại nghĩ như vậy.
Khi cô còn đang ngây người, thì đột nhiên phát hiện ra, đầu ngón tay giữa của mình bị người ta cắn một chút. Hàm răng của người nọ rất cứng, dùng khoảng ba bốn phần sức lực.
Còn rất đau.
“Ơ, sao anh lại…” Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, suýt chút nữa thì làm rơi bát cháo.
Lúc này, Quý Nghiêm Diệp mới thong thả ung dung buông cô ra.
Giọng nói anh khàn khàn, lười biếng ngả ra sau: “Để lánh đời, nên tôi đã từng thả ra rất nhiều tin tức về chuyện bản thân bị liệt. Nhưng chuyện cơm phải xay thành cháo thì có hơi khoa trương. Như cô vừa cảm nhận đấy, răng tôi rất tốt.”
Anh nói xong, liền “chậc” một tiếng, tổng kết lại: “Cho nên, rốt cuộc là ai luôn nói bậy với cô vậy? Cô nói cho tôi biết, để tôi dọn dẹp “hắn” một chút.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiêu Tình Lãng: “Được lắm, nhỏ bạn kia, làm tớ phải khiêng xe lửa chạy suốt đêm…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui