Chương 99: Nam chính bị bắt, cho cậu một gáo nước lạnh
Cô bị cắn trúng môi, nước mắt chất chứa trong hốc mắt không nghe lời rơi xuống, không phải bởi vì đau hay bởi vì lời cậu mới nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hài cốt ba mẹ cô chẳng biết bị ném tới nơi nào.
Rõ ràng bọn họ đi cống hiến vì thương binh trong chiến tranh, lại lưu lạc tới tình cảnh bây giờ, ngay cả hài cốt cũng chẳng biết ở đâu, thậm chí chẳng biết bọn họ qua đời lúc nào. Với tư cách con gái ruột của họ, cô thật sự thất bại.
Nếm nước mắt mằn mặn, Hà Trạch Thành ngẩng đầu lên rồi nhướng mày.
"Không được khóc!"
Cậu nói giọng ra lệnh với cô, ngược lại làm cô khóc dữ hơn.
"Tôi bảo em không được khóc! Vì sao em phải chảy nước mắt vì người khác, em chỉ có thể vì tôi, chỉ có thể vì tôi thôi!"
Cậu rống to như một tên điên, hoàn toàn chẳng để ý tới các sinh viên đi ngang qua nơi này.
Cậu thật sự là một tên điên, dùng mọi cách và hết sức để cầm tù cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Ấm nghe lời thu nước mắt, môi run rẩy, nhìn cậu với viền mắt màu hồng, khóe miệng cô lại nứt ra nụ cười có chút thâm độc.
"Hà Trạch Thành, tôi dẫn cậu tới một nơi nhé?"
Sắc mặt người con trai từ từ hòa hoãn lại, khôi phục vẻ ôn hòa trước kia, cô nhìn thấy cái bóng của mình trong đôi mắt đào hoa thâm tình.
"Em muốn dẫn tôi đi đâu?"
Cô cầm chặt tay cậu, vẻ bi thương vừa rồi biến mất hoàn toàn, thay vào đó là nụ cười thâm tình.
"Tôi sẽ không rời khỏi cậu, tôi chỉ dẫn cậu tới một nơi rất đẹp để cho cậu ngắm phong cảnh thôi."
Bị nụ cười của cô cám dỗ, lần đầu tiên cậu nhìn thấy nụ cười này, lần đầu tiên cô nhìn mình mỉm cười. Vào lúc cậu từng nhìn trộm cô như tên biến thái, chính nụ cười rạng rỡ này đã quyến rũ cậu, say đắm trong mắt đã làm cậu hoàn toàn mất lý trí, bất chấp tất cả gật đầu.
"Được, dẫn tôi đi, chỉ cần em không rời khỏi tôi thì đi đâu cũng được."
Đồ ngu.
Nơi cô muốn dẫn cậu tới chỉ là một công viên phía sau trường học.
Không chỉ có người già mới có thể tới nơi này, cũng không thiếu các cặp đôi có buổi hẹn hò ấm áp ở đây.
"Bé yêu, chỗ này có phong cảnh gì đẹp? Sao em thích chỗ như thế này vậy?"
Lâm Ấm tự mình kéo cậu tiến lên trước, phía trước là một hành lang màu trắng nối thẳng tới một cửa ra vào khác của công viên, trên hành lang màu trắng những dây leo xanh mướt còn đang leo xung quanh những cây cột.
Càng tiến lên trước dây leo càng ít, dây leo khô héo càng nhiều hơn, rồi biến vàng, có rơi xuống rồi giẫm chân lên cũng chẳng phát ra được tiếng giòn tan, lại còn mềm nhũn như một xác chết.
Đi tới giữa thì cô bỗng nhiên dừng lại, quay đầu hỏi cậu: "Cậu cảm thấy nơi này đẹp không?"
Đôi mắt thâm tình của cậu không rời khỏi cô một giây nào: "Chỉ cần bé yêu thấy đẹp vậy là đẹp rồi."
Lâm Ấm cười một tiếng: "Nhưng mà tôi cảm thấy không đẹp, còn rất xấu ấy."
Một giây sau, cô bỗng nhiên buông tay cậu ra, Hà Trạch Thành còn chưa kịp bắt lấy thì thấy bàn tay cô đúc vào túi.
"Đừng nóng vội mà, tôi chỉ muốn cho cậu cái này."
Người con trai không khỏi thở nhẹ ra, đôi mắt trong veo nhìn cô chằm chằm còn đang khó hiểu: "Bé yêu muốn cho tôi cái gì?"
Lâm Ấm nhíu mày: "Hà Trạch Thành cậu yêu tôi không?"
Cậu bật cười: "Yêu chứ! Tôi yêu em muốn chết, tôi thật sự yêu em rất nhiều!"
Không khó nhìn ra hưng phấn và mức độ chân thành câu trả lời của cậu.
Tên điên.
Lâm Ấm nở nụ cười: "Đáng tiếc quá, tôi chẳng yêu cậu chút nào."
Trong nháy mắt, cơ mặt cậu chùng xuống, gần như có thể thấy tốc độ sắp trở nên phẫn nộ bằng mắt thường.
"Em không thể không yêu tôi!"
Cậu túm lấy cánh tay cô như phát điên, song, lại không biết một đống người xông ra từ đâu bẻ mạnh hai cánh tay của cậu ra sau, cậu lập tức hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.
"Cút! Mẹ nó các người là ai?"
Mười mấy người mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang màu trắng giống nhau, chỉ để lộ hai mắt vô cảm, hung hăng trói cậu lại.
"Bé yêu... bé yêu!" Cậu bị kinh hãi như một giây sau sẽ mất cô, dồn toàn lực hướng lên trước, muốn thoát khỏi trói buộc phía sau.
Vào lúc cậu dồn hết sức thì thấy cô từ từ lấy con dao trong túi ra, con dao sắc bén lóe ra tia sáng bạc, trong giây lát ấy trái tim nảy sinh cảm giác khó hiểu, run rẩy, rất khó chịu.
Cô cười rất xinh đẹp và hư hỏng, cậu chưa từng nhìn thấy nụ cười ấy, cô tiến lên từng bước từng bước, nâng con dao trong tay rồi đâm mạnh vào ngực cậu.
Dường như tất cả động tác đều chậm lại, cậu nghe rất rõ ràng tiếng máu thịt bị chọc thủng, hai mắt phẫn nộ dần dần trở nên khó tin, mất khống chế muốn tóm lấy tay cô, liều mạng muốn chất vấn tại sao cô làm vậy!
Rõ ràng cậu yêu cô như thế, yêu cô như thế, yêu cô tới tận xương tủy, tại sao cô cầm dao đâm cậu không chút lưu tình?
"Bé yêu! Bé yêu!"
Cậu chật vật gào lên, thét lên, đã dùng hết sức lực cũng không thoát nổi, sức lực của mười mấy người kéo cánh tay cậu.
Cậu điên rồi, sụp đổ muốn tiến tới đè lên cô, xé nát cô, đánh cô ngã xuống đất để cô cầu xin tha thứ ở dưới thân mình, chất vấn cô tại sao phải đối xử với mình như vậy!
"Lâm Ấm!" Cậu gào lên với trái tim tan nát, người trước mặt lại thờ ơ, lấy điện thoại rung lên trong tay ra, cười nhẹ rồi nghe máy.
Ngực của cậu còn cắm con dao cô tự tay đâm vào.
Tên ma quỷ như chẳng thấy đau đớn, hung dữ trừng mắt nhìn cô.
Ma quỷ.
Để điện thoại bên tai rồi cô quay người rời đi, còn chẳng dừng lại với cậu một giây.
"Lâm Ấm trở về! Đm tôi bảo em trở về cho tôi! Trở về đây!"
Mười mấy người ra sức lôi cậu về sau, sức lực người này quá lớn, thậm chí sắp thoát khỏi mười mấy người bọn họ.
Bên tai truyền tới tiếng cười phụ nữ ở đầu dây bên kia,.
"Đã hài lòng chưa? Cô Lâm."
"Rất hài lòng rồi." Cô lộ ra vẻ vui vẻ chưa bao giờ có, lộ ra hàm răng trắng tinh, nụ cười môi hồng răng trắng, người con trai điên cuồng lao lên phía trước, muốn bắt lấy cô, gần như gào rách cổ họng, phần ngực áo đã bị máu tươi thấm ướt nhưng cậu hoàn toàn không cảm giác được.
"Lâm Ấm!"
Chỉ muốn trừng phạt cô tàn nhẫn, quất cô, chịch cô! Để cô cầu xin mình tha thứ, để cô không dám làm như thế nữa!
Người trước mặt lại đi càng lúc càng xa, tiếng của cậu cũng dần dần biến mất trong hành lang này, vẻ mặt dữ tợn nhìn bóng lưng nhỏ nhắn phía trước, bắt đầu dần dần mờ nhạt rồi biến mất không còn trong tầm mắt cậu nữa.