[vtđd]_nhục dục hắc ám

 
Phiên ngoại 4: Cuộc sống mang thai ngọt ngào sau khi cưới (PLAY) 
 
Bốn tháng mang thai cộng thêm nôn nghén làm tính tình của cô càng lúc càng tệ. Xem qua rất nhiều sách về phụ nữ có thai đều bảo đây là hiện tượng bình thường, thậm chí có một số nghiêm trọng quá sẽ có hiện tượng trầm cảm, sinh non, tự hại mình. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu chỉ có thể làm tâm trạng cô ổn định, cố hết sức thỏa mãn cô, mỗi ngày làm các món ăn đa dạng cho cô, mỗi ngày cô đều đọc sách, sách về cái gì cũng có hết. Còn công việc mỗi ngày của cậu là xem cô nhìn ở đâu lâu hơn vài giây trên một trang, xác nhận lại là cô muốn làm, hoặc muốn ăn rồi thỏa mãn cô.
 
Buổi tối cô bỗng nhiên nói muốn ăn bánh hoa quế, mà chỉ có mùa thu mới có hoa quế, cậu cũng lập tức đồng ý, xoa cái bụng to ra của cô, khó tin nơi này thai nghén một sinh mệnh.  
 
Cậu không thích trẻ con, tất nhiên có con chẳng qua là thủ đoạn để cô cam tâm tình nguyên ở bên cạnh cậu, con sinh ra cậu có thể tùy thích đưa vào nhà trẻ cho người khác chăm sóc, sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm của cô và cậu, nếu như cô muốn gặp con thì cô sẽ làm cậu vui lòng, sẽ cầu xin cậu.  
 
Ý nghĩ ngông cuồng trong lòng càng ngày càng nhiều, cổ tay của cậu bỗng bị nắm chặt rồi bị ném mạnh sang một bên.
 
"Cút, đừng động vào em!" 
 
Cô bực bội mắng cậu, cậu biết chỉ vì cô mang thai tính tình không tốt, tất cả đều nghe cô, nhưng cậu rất muốn ôm cô. 
 
"Bé yêu để cho anh ôm một cái, mấy tháng rồi anh không hề động vào em, để anh ôm một chút đi." Cầu cầu xin mang theo vẻ yếu ớt đáng thương.
 
Lâm Ấm không muốn để ý cậu, đúng không chạm vào cô, nhưng cô dùng tay dùng miệng, như thế còn chưa đủ sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Cút!" Cô tức giận gào lên, quay đầu mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn cậu. Vẻ đáng thương của cậu mãi mãi không có tác dụng ở chỗ cô, chỉ là giả vờ cho cô xem thôi, cô hoàn toàn chẳng có một chút tâm lý thương cảm nào. 
 
Hà Trạch Thành toét miệng để lộ răng nanh rạng rỡ như ánh nắng: "Vậy anh không động vào em, ngày mai bé yêu muốn ăn bánh hoa quế, ngủ sớm đi, mai anh làm cho em." 
 
Cô kéo chăn lên, quay đầu sang một bên nhìn thấy hương an thần đặt ở trên mặt bàn, cậu cố ý làm cho cô vì hy vọng tâm trạng của cô bình tĩnh lại. 
 
Đáng ghét, cô không cần thứ này! 
 
Cô vụng tay lên, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên trong phòng. 
 

Hà Trạch Thành vội vàng đứng dậy: "Làm sao vậy bé yêu, em có sao không..."
 
Cậu nhìn thấy trầm hương bị rơi vỡ đầy đất, thấy cô kéo chăn trùm lên đầu thì siết chặt nắm đấm bên người rồi nhanh chóng buông ra. 
 
"Bé yêu, đừng đi ngủ như vậy, sẽ không thở được đâu." 
 
Cậu cầm góc chăn của cô, lại bị đánh mạnh một cái. 
 
Thu tay về, cũng chỉ cười nhẹ một cái rồi xuống giường thu dọn chỗ trầm hương bị đánh đổ.
 
Cô không thích tạp âm cho nên không thể dùng máy hút bụi, chỉ có thể lấy cây chổi tỉ mỉ quét đi quét lại. 
 
Có lẽ cô không biết thứ này là cậu tốn hai ngày làm ra, cho nên mới có thể tinh tế và giữ lại mùi hương vốn có. 
 
Nhưng mà thôi, cô không thích thì bỏ vậy, lần sau đổi một cái cô thích. 
 

 
Người mang thai rất thích ngủ, chờ mãi tới khi cậu làm bánh hoa quế xong, hưng phấn cầm bánh hoa quế lên tầng cho cô thì cô mới tỉnh lại.
 
Lâm Ấm nhìn bánh ngọt màu vàng hình dạng tinh xảo trong đĩa, chẳng lưu tính vung tay làm đĩa bánh ngọt trong tay cậu bị lật úp trên mặt đất, thành một đống đổ đi. 
 
Trán cô nhăn lại lộ ra vẻ trán ghét, vẻ mặt không thay đổi kéo căng khóe miệng: "Vừa rồi em nói em muốn ăn loại bánh hoa quế này sao? Em không thích."
 
Cậu vẫn giữ tư thế bưng đĩa, ngón tay run nhẹ, trái tim bỗng có chút nặng nề, khóe miệng cậu kéo ra sau. 
 
"Bé yêu, em không thích ăn thì nói không thích, anh sẽ làm tiếp cho em, em nói cho anh biết em muốn ăn cái gì?"
 
Lâm Ấm ngả ra sau, không nói một lời, quay đầu nhìn cây cối trơ trụi ngoài cửa sổ, tuyết rơi mấy hôm trước còn chưa tan, ở trên cành cây không rơi xuống nổi cũng không tan được.
 
Cậu cúi đầu nhìn bánh quế bị đánh đổ và cái đĩa vỡ tan, hoa quế là buổi sáng cậu chạy khắp các siêu thị trong thành phố mới tìm thấy, chỉ tới trung tâm thành phố thôi cũng cần hai giờ lái xe nếu đi từ nơi này. 
 
Cậu thở dài, chống chân đứng dậy đi tới chỗ cô.

 
"Bé yêu, anh khó chịu quá, cho anh chịch em đi." 
 
Mặt Lâm Ấm biến sắc, quay đầu khó tin nhìn cậu.
 
Hà Trạch Thành nở nụ cười: "Em không biết sao, mang thai sau ba tháng là có thể làm tình rồi, là anh cảm thấy tâm trạng em không tốt nên mới nhẫn nhịn thời gian dài như thế. Nhưng mà hiện tại tâm trạng anh cũng không tốt lắm, cho anh chịch đi, bằng không anh cũng không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đâu."
 
Câu nói cuối cùng đã là uy hiếp.
 
Cô cười giễu cợt rồi vén chăn lên: "Được, chịch em đi, chịch chết con anh đi, vậy thì cũng giảm bớt tiền phá thai." 
 
Bởi vì mang thai nên cô mặc váy ngủ rộng rãi, nhưng cũng không che khuất dáng người đầy đặn, ngay cả ngực cũng trở nên rất lớn.
 
Cậu đi qua, cúi người cầm cái vú căng tròn của cô, vò nhẹ trong lòng bàn tay, cười dịu dàng với cô.
 
"Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ không chịch chết nó, anh mong ước lâu lắm mới có nó, sao nói chịch chết là chịch chết được chứ."
 
Cậu ra sức kéo quần áo cô, xé thành vải vụn rồi ấn cô ngã lên giường, quỳ gối giữa hai chân cô, cưỡng ép cô tách hai chân ra, cậu có thể cảm giác cô run rẩy. 
 
Kéo tay cô tới bộ phận sưng to của mình, sung sướng híp mắt lại: "Bé yêu, mau dùng tay giúp anh một chút trước, anh phải để bên dưới em chảy nước đã mới được." 
 
Hô hấp của cô không đều run rẩy, Hà Trạch Thành cúi người liếm môi cô một cái: "Ngoan, sẽ không làm em khó chịu, anh sẽ làm em sung sướng, không cần lo lắng, anh thật sự rất muốn chịch em, rất muốn rất muốn, anh sắp điên rồi!" 
 
Cậu không xong rồi, bây giờ muốn thúc vào luôn như thể hút thuốc phiện vậy. Cô là bông hoa anh túc nở rộ hoàn mỹ làm cậu không thể nào tự kiềm chế.
 
Tiếng của cậu trở nên dồn dập, ngậm núm vú cô, ngón tay thọc vào dưới thân cô, dâm thủy bên trong gần như lập tức chảy ra, cậu biết người mang thai vô cùng mẫn cảm lại không mẫn cảm tới vậy.
 
Liếm quầng vú cô, cho dù mang thai thì núm vú cô vẫn mập mạp làm cậu yêu thích không buông tay. Bốn tháng không làm tình giống như cách bốn năm, cậu nhẫn nhịn vô cùng vất vả!
 
"Bé yêu, anh rất yêu em, bé yêu, yêu em muốn chết! Anh thật sự yêu em muốn chết!"
 

"Ah!" Lâm Ấm nắm chặt ga trải giường dưới thân, không dám thở mạnh, cảm nhận được thứ to lớn của cậu tiến vào, ngẩng đầu nhìn cái bụng phồng lên của mình, há to miệng ngửa ra sau lộ ra cái cổ xinh đẹp.
 
Hà Trạch Thành ôm cơ thể cô, chậm rãi nhét thứ dưới thân vào, vừa mới nhét vào dâm thủy tràn lan khiến cậu tiến vào thuận lợi, gần như thuận lợi hơn cả trước đây. 
 
"Sướng! Bé yêu anh sướng quá, em đau không? Mau nói cho anh biết em có đau không, không đau thì anh chuyển động đây, anh sắp không chịu nổi nữa!" 
 
Lâm Ấm run rẩy đẩy vai cậu, rưng rưng ngẩng đầu: "Căng, cút... cút! Không muốn, anh ra ngoài!" 
 
Đã tiến vào rồi, sao có thể đi ra, cậu sắp sướng muốn chết, cũng sắp khó chịu muốn chết.
 
"Em chịu đựng một chút bé yêu, làm anh sung sướng rồi em ăn cái gì anh cũng có thể làm cho em, làm anh sướng xong thì làm cái gì cũng được, em bảo anh quỳ xuống cũng được! Cầu xin em!" 
 
Cô cắn răng, nhìn tên cầm thú động dục này, chỉ có thể giữ bờ vai cậu lại bằng móng tay, khó chịu kéo cái áo thun màu trắng của cậu để lộ ra những vết dao trên da cậu, cho dù thời gian trôi qua dài cỡ nào thì vẫn không biến mất. 
 
Hà Trạch Thành chẳng quản được nhiều, trực tiếp ôm cô lên: "Kẹp chặt eo anh bé yêu."
 
"Ah... Đừng! Sâu quá rồi đừng tiến vào, sắp thọc tới tử cung rồi!" 
 
Cậu bế cô đi tới ban công, mỗi một bước đi đều thúc vào bên trong, cậu kiềm chế rất cẩn thận, không thúc vào nơi sâu nhất trong cô, còn vuốt ve trán cô an ủi. 
 
"Không sao đâu, đừng sợ, bên trong em sướng quá bé yêu, thật sự anh sướng muốn chết rồi!" 
 
Cậu lại sờ cái bụng phồng lên của cô, nơi này có vật nhỏ đáng chết đang chiếm cứ vị trí thuộc về cậu, thật là đáng chết!
 
"Uhhh... Hà Trạch Thành!" Cô nghiến răng gọi tên của cậu, người phía sau để cô lên trên can can. Cô chỉ có thể bám vào lan can, bị cậu ôm eo chổng mông lên để cậu chịch, thúc vào. Cô cảm giác rõ ràng cậu có chút kiềm chế, nhưng vẫn không chứa nổi vật to lớn kia. 
 
Từng cú từng cú, càng lúc càng nhanh, cô mệt mỏi cúi đầu nhìn cái bụng phồng lên của mình bị cậu chịch, hai bầu vú vô cùng dâm đãng đang đong đưa, bỗng nhiên bị bàn tay to của cậu nắm lấy, bên tai truyền tới tiếng của cậu: "Chỗ này lúc nào sẽ có sữa, anh sắp không chờ nổi nữa, mau ra sữa đi, mỗi ngày đều phải cho anh ăn nhé?"
 
Cô chẳng có lòng dạ trả lời câu hỏi của cậu, ở mặt này cậu mãi mãi là cao thủ, sau mười mấy cái bị thúc tới lên đỉnh, toàn thân cô kiệt sức nằm liệt trên lan can.
 
Lan can lạnh lẽo và gió lạnh thổi qua làm cô không khỏi kẹp chặt thân dưới.
 
"Ah bé yêu! Em muốn bấm gãy anh sao? Sướng quá, thật sự sướng quá! Anh sắp chết rồi, bị em làm chết mất!" 
 
Cô rên rỉ những tiếng rên vỡ vụn.
 
"Uh... uh ahhh, em mệt mỏi quá, em không muốn nữa, ah! Chậm một chút chậm một chút, chậm một chút! To quá rồi..." Cô ghé vào lan can bật khóc, uất ức trên người không nói ra được, ngay cả mang thai cô cũng không thoát khỏi cảnh bị cậu chịch.  
 

"Bé yêu đừng khóc mà." Động tác của cậu thật sự không chậm nổi, sắp bắn rồi, chút nữa là bắn ra rồi! 
 
"Chịu thêm nha bé yêu, em chờ anh sướng đã, thật sự sướng quá. Trong cơ thể em quá ấm áp, vật nhỏ kia chiếm giữ bụng em làm anh rất không vui, ý nghĩ muốn đâm chết nó cũng có rồi! Mau kẹp chặt! Anh muốn bắn rồi!" 
 
Cậu phát vào mông cô một cái, người đã lâu rồi không bị đánh, bị một cái tát này đánh tới lên đỉnh, người con trai phía sau cũng bắn vào, bụng vốn dĩ đã to, hiện tại càng căng hơn!
 
Thần trí của cô dần dần mơ hồ, nhìn cái cây lớn trơ trụi chẳng hề đẹp ở trong vườn, tầm mắt dần dần mơ hồ rồi ngất đi.
 
...
 
Bụng căng tức làm cô tỉnh táo lại, vô cùng mệt mỏi mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt phóng to ở trước mặt mình, cậu nắm chặt tay cô, thấy cô tỉnh lại thì vội vã hôn lên như thể chỉ chờ giây phút cô tỉnh lại. 
 
Chẳng biết lo lắng của cậu từ đâu tới, không phải cô ngất xỉu vì cậu sao?
 
Nụ hôn khiến người ta ngạt thở kết thúc, cô thở hổn hển phát hiện ra cậu quỳ gối trên sàn nhà, kéo tay cô cọ sát mặt mình.
 
"Bé yêu thật sự xin lỗi, anh không nhịn được, lần sau anh kiềm chế một chút, chờ em nghỉ ngơi khỏe rồi nói." 
 
Cô im lặng nhắm mắt lại, rút tay ra nhét vào trong chăn, phát hiện ra thân dưới của mình bị lấp kín.
 
Trò quái gở này, ngay cả cô đã mang thai vẫn còn, ghê tởm.
 
"Bé yêu..."
 
"Cút! Quỳ!" 
 
Cô quay đầu sang bên khác, bực bội kéo chăn lên.
 
Hà Trạch Thành nở nụ cười lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn, chẳng hề có chút đáng yêu nào, nhưng trong lúc vui vẻ đã tạm thời quên mất cô đang tức giận. 
 
"Bé yêu, đừng kéo chăn lên thế, sẽ khó thở đấy." 
 
Chăn bị kéo ra, cô mệt mỏi nhìn phía cái cây, cho dù bây giờ không đẹp lắm thì mùa xuân sang năm nó vẫn cành lá tốt tươi. 



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận