[vtđd]_nhục dục hắc ám

 
Chương 28: Mau cứu tôi! 
 
Lâm Ấm liều mạng bỏ chạy giống như sau lưng có quỷ đuổi theo. Hai chân cô bắt đầu run rẩy, bắt đầu sợ hãi, trên đùi đã không còn sức lực. 
 
Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Cô sắp bị tìm thấy rồi! 
 
Mau mau cứu cô với! Bất cứ ai cũng được mau tới cứu cô với! 
 
*
 
Hà Trạch Thành về tới nhà trọ, ném thẳng hai tờ đơn rời trường trong tay xuống đất, nhấc chân bước nhanh lên cầu thang. 
 
Cậu không nhịn nổi, chỉ cần ra ngoài là trong đầu toàn là bóng dáng Lâm Ấm ở dưới thân cậu cầu hoan! Khỏi phải nói bộ dạng mê người cỡ nào! 
 
Bây giờ cậu phải ấn cô xuống đất giày vò một trận!
 
Đẩy cửa phòng ngủ ra, cậu nhìn thấy dây xích và vòng cổ trên mặt đất thì nụ cười lập tức cứng đờ, tăng tốc bước về phía trước. 
 
Trên giường lớn không có người, trên ga giường chỉ có nếp nhăn lộn xộn, cửa phòng thay đồ mở rộng. 
 
Gân xanh trên trán cậu bỗng nhảy lên: "Lâm Ấm!" 
 
Tiếng nói giận dữ vang lên trong toàn bộ căn hộ, cậu bước nhanh vào phòng vệ sinh. 
 
Không có người! 

 
Phòng bếp, phòng ngủ, phòng khách, và căn phòng xếp toàn các món đồ huấn luyện ở dưới tầng đều không có người! 
 
Cậu nhanh chóng trở lại phòng thay đồ trên tầng, bên trong có dấu vết bị lục lọi, Hà Trạch Thành nhìn kỹ, xác nhận thiếu một cái áo khoác, quần, còn có một cái thắt lưng. 
 
"Lâm! Ấm!" Cậu nghiến răng nói hai chữ này. 
 
Răng vang lên tiếng "kèn kẹt", trong mắt lóe lên lửa giận không cách nào ngăn cản giống như một con sư tử bị chọc giận. 
 
Cô dám chạy! 
 
Dám rời khỏi cậu!
 
Dám làm ra chuyện không sợ chết này! 
 
Cậu tự cho rằng không chế được cơ thể cô là có thể khống chế tất cả của cô, hiện tại toàn bộ bị hiện thực tiêu diệt! 
 
Cậu muốn bắt cô trở lại! Muốn bẻ gãy chân cô! Muốn trói chặt cô ở bên người!
 
Cậu muốn bắt được cô.
 
Tháo hai chân cô ra! Dùng xích trói cô lại! 
 
Đời đời kiếp kiếp đều phải làm nô lệ dưới háng cậu! 
 
Tàn nhẫn giày vò cô! Chịch chết cô! Chơi rách dâm huyệt của cô! 
 
Lửa giận rừng rực trong ngực, Hà Trạch Thành nhanh chóng chạy ra ngoài, bất luận cô ở đâu thì cậu cũng phải tìm thấy cô!
 
Nhất định phải chịch cô! Để cô không dám rời khỏi mình nữa!
 
Dục vọng bạo ngược dần dần bị kích động xuất hiện, lồng ngực và tay đều run rẩy.
 
Vì sao cậu yêu cô như vậy cô còn muốn rời khỏi cậu! Vì sao, cô không cảm giác được cậu yêu cô sao?
 
Có phải chỉ có cách bẻ gãy hai chân cô, tiêm thuốc kích dục cho cô, khiến cô không thể rời khỏi cậu, thì cô mới có thể cảm thụ được?
 
Rõ ràng, rõ ràng cậu yêu cô như vậy! 
 
Tại sao cô muốn chạy, tại sao?!
 

 
Lâm Ấm không biết mình phải trốn đi đâu, nhưng có thể khẳng định rằng, chắc chắn Hà Trạch Thành đang tìm cô.

 
Cô không thể bị bắt, tuyệt đối không thể! Bằng không khó có thể tưởng tượng cậu sẽ làm gì mình.
 
Có thể sẽ giết cô.
 
Cô tin tưởng cậu có thể làm được, chỉ cần cậu muốn, không có gì không thể làm!
 
Cô chạy về phía trước, nơi đó là bãi cát công viên, bên cạnh cây cối rất nhiều, giống như thấy được hy vọng, nơi này là một nơi không tệ để ẩn mình!
 
Cậu chắc chắn sẽ không tìm thấy cô! 
 
Đang muốn chạy tới phía trước thì bỗng nhiên cổ tay của cô bị người bắt được!
 
Một cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông lên khiến cô liều mạng ôm đầu bảo vệ chính mình.
 
Còn chưa hoảng sợ nói ra câu xin lỗi thì có tiếng nói cắt ngang cô. 
 
"Là tôi Lâm Ấm! Cậu không sao chứ? Có phải có chuyện gì hay không?" 
 
Lâm Ấm từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy Tào Ninh Phong đứng ở trước mặt cô.
 
Trong nháy mắt, tất cả cảnh giác và phòng bị trong lòng bị tháo hết xuống. Cô giống như bắt lấy cây cỏ cứu mạng, giữ chặt cánh tay của cậu khẩn cầu.
 
"Cứu tôi với! Cầu xin cậu cứu tôi với! Tôi cầu xin cậu!" 
 
Chỉ cần có thể cứu cô, cô làm gì cũng được, làm gì cũng bằng lòng!
 
Cầu xin cậu, mau cứu cô với!
 
Tào Ninh Phong hiển nhiên bị hù dọa: "Được rồi, trước tiên cậu đừng sợ, cậu nói cho tôi biết chuyện gì tôi mới có thể cứu cậu, cậu bị cướp à?"
 
Cướp? Cưỡng hiếp còn chưa đúng.

 
Cô có thể nói ra ư?
 
Đương nhiên cũng không thể... cô không thể nào mở miệng, hoàn toàn không thể nào nói ra.
 
"Tôi..." Cô không biết làm sao bắt lấy cánh tay cậu: "Tôi cầu xin cậu đừng hỏi được không! Trước tiên cậu cứu tôi với! Cứu tôi trước đã!"
 
Cô ở biên giới sắp sụp đổ, dần dần mất lý trí.
 
"Được được được... tôi không hỏi tôi không hỏi, tôi sẽ cứu cậu." Tào Ninh Phong cũng luống cuống, nắm bàn tay lạnh buốt của cô: "Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu bảo tôi cứu cậu thế nào?"
 
Lần này, lại đổi lại cô ngẩn người.
 
Cứu cô như thế nào?
 
Giết Hà Trạch Thành ư?
 
Ha ha, sao có thể... không bằng cô tự sát! 
 
Cho dù giết cậu cũng không thay đổi được sự thật cô bị vấy bẩn! 
 
Lâm Ấm nắm chặt tay cậu: "Cậu chứa chấp tôi được không?"


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận