Chương 43: Cô không sợ.
Cô bị gậy rung chặn bên dưới, bịt toàn bộ nước tiểu của cậu ở bên trong, vừa căng đau vừa kích thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bị cậu túm tóc hỏi: "Còn dám tự sát không?"
Lạnh lẽo đau đớn thâm nhập vào thần kinh của cô.
Nhưng cô đã không sợ, cô biết cậu sợ cái gì! Biết điểm yếu mà cậu để lộ.
Đôi môi tái nhợt nở nụ cười châm biếm, trên da đầu truyền tới uy hiếp đau đớn cô cũng không quan tâm chút nào.
"Chỉ cần cậu giữ tôi lại chỗ này một ngày là tôi sẽ lại nghĩ cách tự sát!"
"Em nói lại một lần cho ông!" Tiếng gầm chói tai gần như muốn làm cô thủng màng nhĩ, cậu có tức giận tèng nào thì túm tóc cô mạnh thêm từng đấy.
Cô chẳng sợ gì cả, thậm chí chẳng sợ chết, tại sao còn phải chịu cậu uy hiếp.
"Tôi nói lại mấy lần cũng vậy thôi." Đầu cô gần như nghiêng về phía sau, cặp mắt lạnh lẽo trừng to nhìn cô, cô không sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hà Trạch Thành tức giận, là thật sự tức giận, chưa bao giờ trong lòng tức giận tới vậy.
Chưa từng nghĩ tới cô sẽ thoát khỏi khống chế của mình, chưa từng!
Nhìn đôi mắt không hề muốn sống kia chằm chằm rồi cậu cười.
Muốn chết?
Không có cửa đâu.
“Đừng quên, em ở trong tay tôi." Giọng của cậu rất nhẹ nhàng giống như gió thổi nơi âm u: "Em cho rằng em chết được ư? Cho dù em muốn tự sát thì sao, mỗi ngày tôi đều cho em động dục, em cho rằng em còn có sức đi tự sát sao?"
"Hả?"
Hai mắt Lâm Ấm mở to, hoàng sợ trừng lớn giống quả hạch đào.
Thứ thuốc ấy... cô chịu không nổi thứ thuốc ấy!
Nhìn ra cô suy nghĩ cái gì, Hà Trạch Thành thả tóc cô ra, đổi thành nắm gáy rồi xoa cái bụng phồng lên của cô.
"Em yên tâm, thứ thuốc ấy dùng nhiều cũng không tốt, thử cái khác vẫn có thể làm em động dục."
Cậu nói rất đúng, cô ở trong tay cậu, muốn chết cũng chẳng phải một việc dễ dàng.
Đâm đầu vào tường thì sao!
Đúng, đâm đầu vào tường!
Cô mở to mắt nhìn phòng tắm và tấm gương trước mặt, khóe miệng Hà Trạch Thành không giống như tươi cười.
"Muốn đâm đầu vào tường? Hay là muốn dùng tất cả những thứ bên cạnh em tự sát?"
Cảm giác bị đoán được, lòng rơi xuống đáy vực.
Cậu liếm liếm răng hàm: "Bỏ đi! Em không làm được, tôi cũng sẽ không cho em làm được đâu."
Bóp chặt cổ cô rồi lại mang cô về phòng ngủ, lồng giam chạy không thoát, hai chân hai tay bị trói vào xích sắt, cổ cũng bị cố định.
Móc khóa khóa lại chắc chắn, có thể nhìn ra cậu cẩn thận, sợ hãi cô chết cỡ nào.
Chẳng lẽ cậu không biết là không thể biết trước thời hạn và số mệnh của người chết sao?
Cho dù trói cô lại thì sao, cũng chẳng phải không thể chết, buồn cười.
Cô nặng nề nhắm mắt lại, ham muốn biến mất rồi nhưng khiến cô rất mệt mỏi, rất buồn ngủ.
Hà Trạch Thành lại không muốn cho cô cơ hội ngủ, mở công tắc gậy rung, kích thích nước tiểu trong bụng cô chấn động, Lâm Ấm lập tức mở hai mắt ra.
Khó chịu muốn khép chặt hai chân, hai chân lại bị trói chặt, hoàn toàn không thể cử động.
Tên ma quỷ còn vỗ vỗ vú cô, tùy tiện cười nói với cô: "Cố gắng hưởng thụ, buổi tối còn nữa."
Lâm Ấm nắm chặt xích sắt, kích thích trong cơ thể làm cô không thể không rên rỉ ra tiếng.
Hà Trạch Thành chỉ nhìn thoáng qua, thờ ơ cầm một cái áo choàng tắm sạch sẽ rồi đi xuống tầng.
Cô phải ăn cơm, cô gầy lắm rồi.
Không thể chết, phải ăn cơm mới được!
Cậu đứng ở trước phòng bếp, nhìn băng gạc đẫm máu tươi do dự.
Cậu, không biết nấu ăn.
Không có chút kinh nghiệm nào.
Hà Trạch Thành cười tự giễu.
Thứ không biết có thể học, học ngụy trang như thế nào, chịch cô như thế nào, học yêu cô như thế nào.
Nếu chết rồi, vậy coi như học không được.
Cậu mở tủ bát trên kệ bếp ra, lấy một túi đậu đỏ còn chưa mở ra.
Nếu cậu nhớ không nhầm, thứ này đã để đây hai năm rồi.
Bàn tay lại do dự.
Chỉ cần ăn không chết người là được, nhiệt độ cao không chừng có thể khử trùng, không chết được.
Cậu mở cái túi ra, lấy cái nồi cơm điện chưa từng dùng ra rồi đổ hơn một nửa vào, thêm nhiều nước rồi bấm nút nấu.
Chẳng biết nấu bao lâu, trước giờ chưa từng thử, chỉ biết nấu cháo rất lâu, rất lâu.
Nhìn ánh sáng màu vàng lóe lên phía trên chằm chằm, đứng yên thật lâu.
Chẳng biết qua bao lâu, bên trong bỗng tràn ra nước nhưng chẳng thể nào ngăn lại được, bên trong phát ra tiếng lụp bụp, liều mạng tràn ra bên ngoài, nhỏ xuống mặt bàn, xuống sàn nhà.
Cậu lùi ra sau một bước, không hề để ý, tiếp tục tính thời gian.
Dần dần, những nước đó không chảy nữa.
Một tiếng.
Hai tiếng.
Cậu đứng hơn hai tiếng, chỉ nhìn thứ kia chằm chằm, chẳng làm gì cả.
Chờ kích hoạt cảm ứng an toàn, ánh đèn nồi cơm điện biến mất, cậu mới mở cái nắp ra, bên trong là chất lỏng màu nâu đỏ, rất đặc và dính.
Cầm lấy một cái thìa, tiện tay vét qua rồi mày rậm nhíu lại.
"Đậu đâu?"