Chương 45: Đừng cho người khác nhìn thấy cơ thể của tôi.
Trong thang máy, năm sáu người đang đứng ở đó chơi điện thoại, Lâm Ấm mở to hai mắt, gần như chui vào trong ngực cậu thét chói tai theo bản năng.
"Đừng! Tôi không muốn!" Cô không muốn bị người ta nhìn thấy bộ dạng này, trong quần áo bị dây thừng buộc chặt, trong bụng còn có nước tiểu của cậu, giống như tất cả đều có thể bị nhìn thấu.
Người trong tháng máy cũng ngẩng đầu, nhìn bọn họ bằng ánh mắt có vẻ kỳ lạ.
Ôm chặt bả vai cô, Hà Trạch Thành nở nụ cười cưng chiều giống như một cặp tình nhân tình cảm, nắm vai cô đi vào.
"Ngại quá, bạn gái tôi rất nhát, có thể nhường vị trí trong góc cho bọn tôi được không?" Cậu không e dè gì nói, khóe miệng còn vương ý cười làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Người phụ nữ đứng ở chỗ đó vội gật đầu: "Được." Cũng không cầm lòng nổi nở nụ cười, di chuyển sang bên cạnh.
Lâm Ấm dùng cánh tay che mặt mình, bị cơ thể cao lớn chén ép, cô không thể phản kháng, bị cậu khống chế chặt chẽ.
Hà Trạch Thành đứng ở trước mặt cô, chặn cô bằng cơ thể mình, cúi người, xoa cái bụng phồng lên của cô, nói bằng tiếng chỉ hai người nghe thấy.
"Ngoan ngoãn nhé, không được phản kháng, bằng không tôi sẽ lột quần áo của em ra! Để cho bọn họ nhìn kỹ cơ thể của em."
Những lời này thiêu rụi tất cả lý trí của cô, cô căng thẳng kẹp chặt gậy rung kích thích thịt non trong huyệt.
Cô không muốn bị nhìn thấy, hoàn toàn không muốn!
"Nghe chưa?" Cậu hạ giọng.
Lâm Ấm không do dự gật đầu: "Nghe... nghe rồi ạ."
Đừng lột sạch cô, cái gì cũng được, đừng làm trò sỉ nhục cô trước mặt người khác.
Đừng đối xử với cô như vậy, tuyệt đối đừng làm vậy!
Người trong ngực run rẩy làm tâm trạng cậu rất tốt.
Cậu rút bàn tay bị thương từ trong túi ra vén mái tóc dài của cô, tay vuốt nhẹ , nhìn si mê, bộ dạng cậu muốn thấy là như vậy, ngoan ngoãn giống con thú bông.
Bên ngoài đã tối, chỉ có ánh đèn yếu ớt ở bên đường chiếu sáng, ánh sáng này làm cô cảm thấy an toàn hơn nhiều, ít nhất không lộ ra hoảng sợ trong đám người.
Lâm Ấm có chết cũng không ngờ, nơi cậu dẫn cô tới là bãi cát công viên cậu tìm thấy cô lúc cô chạy trốn.
Hà Trạch Thành cười nhẹ: "Nơi này cây cối cỏ dại nhiều, là nơi làm tình rất tuyệt."
Cậu nói nhẹ nhàng, thực tế chỉ là xoa dịu lòng thù địch trong lòng cô.
Cậu kéo cô ra phía sau rừng cây, xung quanh đều là cây trúc, lá trúc xum xuê, ai cũng không nghĩ tới sẽ có người làm tình ở nơi này.
Hà Trạch Thành chẳng nói lời nào cởi bỏ quần cô, không có thắt lưng, cái quần rộng thùng thình rơi thẳng xuống, bị cậu túm lấy ném sang một bên.
"Đừng!" Cô nhỏ giọng thét lên.
Cho dù ẩn náu ở nơi này, cô cũng không có cách nào để lộ cơ thể, cảm thấy xấu hổ, cực kỳ xấu hổ!
Hà Trạch Thành phát vào mông cô, ra tiếng vang bôm bốp.
"Ông đây muốn chịch em thì bất cứ lúc nào cũng phải mở chân ra cho ông! Em dám nói lại một chữ "không" có tin tôi đi ra ngoài chịch em không! Lúc này là lúc nhiều người nhất vào buổi tối, nói không chừng những người kia đều chờ vây xem đấy."
Cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh này, bản thân dâm dục, phóng đãng bị người khác nhìn thấy rõ ràng!
Lâm Ấm sợ hãi lắc đầu: "Tôi không nói... cậu đừng làm vậy mà, tôi cho cậu chịch, đừng cho người khác nhìn thấy cơ thể của tôi! Cầu xin cậu."
Cô sống trong một môi trường cực kỳ coi trọng nhân quyền, chưa từng bị đối xử như vậy, cũng tuyệt đối không muốn bị đối xử như vậy!
Hà Trạch Thành nắm chặt gậy rung trong cô, chậm rãi xoay tròn, khóe miệng cong lên cao hơn, trong bóng tối không ai có thể nhìn thấy nét mặt của cậu.
"Chỉ cần em nghe lời, tôi sao nỡ để người khác nhìn thấy thân thể em?" Cậu nói như vậy, giọng điệu u ám bệnh hoạn.
Gậy rung ở dưới thân bắt đầu càng lúc càng vào sâu, cũng chấn động nước tiểu bên trong, gần như sắp chọc vào tử cung của cô.
"Ah ha..." Lâm Ấm bám vào cây trúc trước mặt, cong mông lên, phóng đãng kêu lên.
Dâm huyệt kẹp chặt thứ bên trong, cô lại muốn lên đỉnh, cuộn tròn ngón chân, muốn lên đỉnh.
Chưa từng làm ở trong hoàn cảnh này, quả thực là kích thích lớn nhất với cô.
Người phía sau bỗng cười hừ một tiếng, nắm chặt gậy rung rồi bỗng nhiên rút ra.
"A uh!" Toàn bộ nước tiểu có mùi khai ở trong bụng chảy xuống mặt đất dưới thân, giống như thật sự là cô đang tiểu, xấu hổ lên đỉnh, hai tay bám chặt vào cây trúc nhỏ dài.
Hà Trạch Thành kéo khóa quần, đỡ mông cô rồi thọc vào, bôi trơn hoàn hảo giúp cậu thúc tới tận trong cùng.
"Ah a..." Cô cắn chặt môi dưới, không cho mình kêu ra lớn tiếng, sợ sẽ làm người khác chú ý, tới lúc đó là cô tiêu đời!
"Bốp" Cậu ác độc phát mạnh vào mông cô: "Kêu cho ông! Không phải ở nhà dâm lắm sao? Sao bây giờ không dám nữa? Kêu lớn lên!"
Đau đớn kích thích làm cô há miệng, sỉ nhục càng nhiều thì hạ thân cô càng phản ứng mãnh liệt hơn.
"Ah sắp bị chịch chết ahh... căng quá, căng quá!" Cô bị đụng tới nỗi hai mắt đẫm lệ, cây trúc bị cô bám vào cũng bắt đầu rung lên, phát ra tiếng lá cây vỗ vào nhau kêu xào xạc.