Chương 46: Dã ngoại (Play)
"Sướng không? Hả?" Hai viên trứng vỗ vào miệng huyệt của cô phát ra tiếng bạch bạch, vô cùng rõ ràng ở trong rừng trúc tối tăm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Uh ah... sướng, sướng lắm, sướng ah!"
Sướng cái gì chứ, cô hận không thể giết chết cậu, nếu thật sự có thể làm người khác chết vì làm tình quá độ, cô ước gì cậu chết ở trên người mình!
Giống như được cổ vũ, gống như cậu thích thấy cô bị cậu chịch tới khóc lóc, làm cậu sướng chết thật sự quá sung sướng.
"Sướng thì kêu lên cho tôi! Em cũng rất thích, có phải cũng chờ mong bị người ta nhìn thấy không hả? Xem này, kẹp chặt như thế, dâm đãng, em thật sự muốn kẹp chết tôi mà!"
Cậu nâng một chân cô lên, ý muốn vào sâu hơn, khám phá nơi sâu nhất bên trong, kẹp chặt cậu, kẹp cậu sung sướng!
"Ưm ah... căng quá, căng quá... đừng vào trong nữa, căng quá rồi, thật sự căng quá rồi!" Thứ của cậu quá lớn, nhét vào làm cô sắp rách, bất luận bao nhiêu lần cũng không thể thích ứng với nó.
Hà Trạch Thành tới gần tai cô: "Chủ nhân chịch em có sướng không? Có phải cuối cùng không rời khỏi tôi nữa không? Rời khỏi tôi thì ai có thể chịch em sướng như vậy?"
"Em là một con nô lệ tình dục dâm đãng đê tiện, chỉ mong tôi chịch, sao em lại không rõ, một ngày không có tôi thì em sẽ khao khát khó chịu, động dục như con chó, chổng mông lên cọ tôi, cầu tôi chịch em!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"A ah..."
Thứ của cậu gần như thúc cô tới muốn ói, Lâm Ấm ngẩng đầu lên, ở giữa bầu ngực nặng trĩu, cây trúc đã lọt vào trong khe ngực, bị cậu sỉ nhục hết câu này tới câu khác, dâm huyệt kẹp chặt lại rồi kiệt sức lên đỉnh.
"Sướng không? Hả? Chó cái lên đỉnh nhìn xem bị tôi chịch sướng cỡ nào này?" Cậu mở to cặp mắt điên loạn, giữ chặt chân cô rồi lại thúc mạnh vào lần nữa.
Cảm giác kích thích trong cơ thể lại xuất hiện, ở sâu trong thịt non vô cùng ngứa, chỉ có cậu thúc vào mới có thể cọ tới!
Lâm Ấm cào cây trúc, rên rỉ nhắm mắt lại, phối hợp với cậu ra vào, bắt đầu thở dốc.
Làm sao vậy, rốt cuộc cô làm sao vậy.
Rõ ràng bị sỉ nhục, vì sao cơ thể lại có cảm giác, rõ ràng cô không muốn như vậy!
“Ah! Sâu quá ah, sướng quá!" Nước mắt trong cơn kích tình chảy từ khóe mắt lướt qua gương mặt, cô cầm chặt cây gậy trúc, gió đêm hè thổi qua làm cơ thể lạnh buốt.
Làm cô ý thức rõ ràng mình đang ở trong tình cảnh gì.
"Gọi chủ nhân!" Cậu lại bắt đầu ra lệnh cho cô, chỉ có cô khuất phục mới có thể làm cậu cảm thấy cô thuộc về cậu hoàn toàn.
"Chủ nhân ah ~ sướng quá, nô lệ sướng quá, chọc tới tử cung rồi!"
"Dương vật lớn chịch em thế nào? Bên trong em thật sự rất nóng đấy, không phải cái dâm huyệt này là chờ tôi chịch em à, con đ*, con chó cái thèm chịch này!" Cậu vừa phát điên vừa sung sướng, hoàn toàn mê mệt trong tình dục.
Lâm Ấm bị thúc há to miệng, bị thân dưới kích thích không khép miệng lại nổi, nước miếng chảy xuống khóe miệng, nghe cậu sỉ nhục lại không nén nổi ham muốn.
"Ah dương vật lớn chịch thật sướng, nô lệ thèm chịch ah... sướng quá, chó cái sướng quá!" Cô liều mạng muốn kẹp chặt dâm huyệt, cọ xát dương vật nổi gân xanh.
Trong lúc cô nói xằng nói bậy, Hà Trạch Thành cũng bị kích thích, bỗng nhiên thúc liên tục mấy trăm cái rồi vào thẳng miệng tử cung và bắn vào trong cơ thể cô.
Sung sướng thở dài một tiếng, cho tới khi bắn xong tinh dịch, cậu xoa cái bụng phồng lên.
Giống như mang thai vậy.
Mang thai à, mau mang thai đi, mang thai con của cậu!
Như vậy cô chạy không thoát nữa, cam tâm tình nguyệt ở bên cạnh cậu.
Hà Trạch Thành rút dương vật ra, bắn vào quá sâu nên cũng chẳng cần lo lắng có chảy ra hay không.
Cậu túm cổ cô, thô bạo ấn cô xuống dưới thân: "Liếm cho ông, quỳ xuống liếm cho tôi."
"Ah ha..." Cô bị thít chặt cổ rất đau.
Nhẫn nhục quỳ xuống dưới thân cậu, bám vào đùi cậu, ngậm vật dữ tợn vừa rồi còn làm loạn thụi vào trong cơ thể của cô.
Mắt người đàn ông đỏ lên vì tình dục, nhìn cái miệng phồng lên của cô chằm chằm, cười dữ tợn.
Cậu túm chặt dây thừng trên người cô kéo mạnh một phát, Lâm Ấm mất trọng tâm đổ về phía trước, nhưng vẫn ngậm thứ của cậu, không dám phun ra, cũng không dám cắn.
Thứ vừa bắn xong cũng không mệt mỏi gục xuống mà càng lúc càng lớn ở trong miệng cô, càng ngày càng phồng lên.
Hà Trạch Thành nghịch núm vú của cô, gảy gảy núm vú rồi lại độc ác nặn bóp.
Sữa bên trong bắn tung tóe lên người cậu, Lâm Ấm cảm thấy khó chịu, không ngừng cọ vào tay cậu, muốn cậu xoa nhiều hơn.
"Con đ*! Đê tiện!" Cậu mắng rồi kéo tóc cô, rút dương vật của mình ra, hỏi cô: "Em có phải con đ* không? Hả?"
"Ah phải, nô lệ là... là con đ*..." Cô há to miệng, nước miếng chảy xuống khóe miệng nhiều hơn, con đ* dâm đãng đê tiện, chỉ biết ăn tinh để sống.
"Chó cái, con chó cái dâm đãng! Giả vờ thuần khiết làm gì, còn không phải là để tôi chịch hay sao!" Cậu liên tục phát vào vú cô, chỉ có như vậy mới có thể phóng thích bạo ngược trong lòng mình, mới có thể sướng.
Càng lúc càng sướng, sướng tới nỗi không thể tự kiềm chế.