Chương 59: Cô bị một bệnh nhân tâm thần chịch!
Cậu ngủ rất lâu, Lâm Ấm cũng bị đè nặng rất lâu, dựa vào cái tay cạn kiệt sức lực của cô thì hoàn toàn chẳng có cách đẩy cậu ra.
Chẳng tới tám tiếng thì cũng tới năm tiếng.
Từ từ, cậu có động tĩnh, ôm đầu rồi mở đôi mắt mờ mịt ra.
Cô suy yếu không muốn nói chuyện, mỏi mệt nhắm mắt lại, cảm nhận trọng lượng trên người giảm bớt, hô hấp dần dần đều đều lại.
Đôi mắt khô khốc của cậu nhìn người trên giường run run mí mắt bất an muốn ngủ.
Cậu giơ tay giữ lại cánh tay cô, Lâm Ấm lập tức mở mắt, cho rằng cậu muốn tàn nhẫn dạy dỗ mình, kết quả không ngờ lại nhìn thấy một cặp mắt mê man.
"Em... đói không?" Cậu hỏi.
Lâm Ấm cảm thấy chắc là cậu còn mê ngủ, bằng không không thể bị cô đánh, nhưng còn nói chuyện với cô bằng giọng điệu ôn hòa giống như chẳng xảy ra chuyện gì, thậm chí làm cô cảm thấy có hơi đáng sợ.
“Đói không?” Cậu hỏi lại lần nữa.
Cô không che giấu, thành thật trả lời câu hỏi của cậu: "Đói."
Cô thật sự rất đói, rất đói.
"Tôi đi nấu cơm, hôm nay tôi vừa mới học qua, tôi nấu cho em ăn."
Tiếng nói rất nhẹ nhàng, trong lạnh nhạt mang theo một tia dịu dàng, tay cô không khỏi hơi run lên.
Cậu ngồi xổm ở mép giường, kéo xích sắt hỏi: "Em sẽ chạy trốn sao?"
Cô lắc đầu theo bản năng.
Cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhắc nhở: "Đừng chạy, bằng không tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Rất kỳ lạ... cậu làm sao vậy? Có ý gì?
Cậu rốt cuộc sao vậy?
"Biết chưa?" Cậu lại hỏi, hai mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt cô.
“Biết... biết.” Bỗng nhiên không thích ứng nổi, thậm chí làm cô cảm thấy đáng sợ.
Xích sắt trên cổ tay bị cởi bỏ, trong nháy mắt ấy cô cảm thấy không chân thật, thấy cậu lảo đảo đứng dậy, giữ vững cơ thể của mình rồi đi vào phòng thay đồ.
Lúc trở ra cậu cầm một cái áo phông trắng rộng rãi trong tay, trùm lên người cho cô rồi cúi đầu ôm cô, cảm nhận cơ thể nhỏ gầy và nhiệt độ cơ thể của cô.
"Muốn làm gì cũng được nhưng không được phép bước ra cửa lớn, càng không được bước ra hành lang, biết chưa?" Cậu phân rõ giới hạn cho cô.
"... Ừ."
Buông cô ra, ngậm cái môi đỏ của cô, liều mạng hút nước miếng và cái lưỡi của cô rồi khuấy đảo nghiêng trời lệch đất trong khoang miệng cô.
Cô không có sức lực phản kháng, mặc cho cậu hôn, mãi lâu sau mới buông cô ra rồi lưu luyến hôn một cái lên cánh môi cô.
Nhìn cậu buông chính mình ra rồi đi tới cửa, nửa đường mất thăng bằng ngã lên tường.
Không tò mò là giả nhưng cô cũng không lo lắng cho cậu, đáng đời!
Kéo hai chân mỏi như nhũn ra xuống giường, quả quyết đi vào phòng tắm.
Bất luận tắm bao nhiêu lần thì cô cũng thấy mình cực kỳ dơ bẩn, toàn là thứ của cậu, toàn bộ thân thể, tất cả đều là của cậu, mình không có chút quyền sở hữu nào, thật bẩn.
Cô lau khô tóc xuống tầng.
Trong phòng bếp, người đàn ông đang nấu nước ở đó, thấy chồng chất đồ ăn và dầu trên mặt đất, còn có các loại da vị, xem ra vừa mới mua, từ đâu ra thì không thể biết được.
Cô đi xuống tầng, chân đá vào một hộp thuốc, người trong phòng bếp cũng quay đầu lại, cảnh giác nhìn khoảng cách của cô với cửa lớn.
Lâm Ấm cúi người, nhặt hộp thuốc rỗng lên.
Olanzapine*.
*Olanzapine được sử dụng để điều trị các bệnh lý tâm thần/ tâm trạng (như tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực).
Hừ, bệnh tâm thần.
Buồn cười quá, hóa ra cô bị một bệnh nhân tâm thần chịch.
Hộp thuốc trong tay bỗng bị cướp đi, ngẩng đầu lên thì thấy cậu ném thẳng hộp thuốc ra sau rồi giữ eo cô.
"Tôi sắp làm xong rồi, em nhẫn nại một chút." Cậu si mê nhìn đôi môi đỏ của cô.
Lâm Ấm mím chặt môi, ngửa ra sau theo bản năng.
Cô giống như một loại thuốc kích dục, có thể làm cậu mất hết lý trí, thấy cậu muốn hôn mình, Lâm Ấm bèn mở miệng cắt ngang.
"Cậu mắc bệnh tâm thần?"
Câu hỏi này thành công làm cậu khựng lại, nhìn vào mắt cô rồi nhẹ nhàng thở hắt ra.
"Phải."
Không nóng nảy, càng không giống như hậm hực.
"Cậu có chứng nóng nảy, hay là có khuynh hướng bạo lực?"
Lời của cô làm cậu cười nhẹ rồi nhận được đáp án: "Đều có cả."
Khóa chặt eo cô, tay của cậu từ quần áo rộng thùng thình sờ tới thân dưới cô, ngoại trừ lớp quần áo này ra, cô chẳng mặc gì cả, rất dễ dàng ra tay.
"Cút..." Cô vô lực đẩy ngực cậu, cảm nhận được ngón tay cậu chật vật đi vào trong tiểu huyệt đã ươn ướt máu đỏ.
Hà Trạch Thành bỗng nhiên ngừng lại, hình như nhớ ra cái gì, lại rút ngón tay ra.
"Em không khỏe, không thể làm tình."
Cậu còn có mặt mũi nói ra loại lời này!
"Đồ tôi mua cho em đều ở trong túi, tự mình lấy đi, tôi phải nấu cơm cho em." Cậu hôn lên cánh môi cô rồi buông cô ra.
Lâm Ấm ngây người nhìn cậu đi vào phòng bếp, cũng thấy được cái túi dưới chân.
Mở ra, bên trong là quần lót và các loại băng vệ sinh.
Khó hiểu và hoang mang lại xuất hiện, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, trùng hợp cậu cũng quay đầu, cười nhẹ với cô một cái.
Nụ cười ấy lại làm cô cảm thấy đáng sợ không nói nên lời, cậu giống như có thứ gì đó đang giam giữ trong lòng.