[vtđd]_nhục dục hắc ám

 
Chương 67: Chuyển sang nơi khác giày vò cô.
 
Tào Ninh Phong bây giờ chỉ muốn biết rõ một việc. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cậu và Hà Trạch Thành có quan hệ gì?" 
 
Câu hỏi của cậu thành công làm cô hoảng loạn, hiện tại trả lời như thế nào cũng không xong, Lông Cừu còn ở bên cạnh cô, Hà Trạch Thành đã cảnh cáo cô, nhưng cô không thể nói ra hai chữ bạn trai kia.
 
Nỗi sợ hãi của cô bị cậu nhìn thấy, cậu sốt ruột hỏi: "Có phải cậu ta..." 
 
“Này!” Mao Ương nhăn mày, cạo một nửa đầu giúp cô ấy trở nên rất giống hung thần: "Không thấy cậu ấy không muốn trả lời cậu sao, cút xa ra!"
 
Bên cạnh có người nói chuyện, Lâm Ấm bất giác di chuyển tới bên cô ấy, dưới thân truyền tới cơn căng đau, cô cắn chặt môi.
 
Nhưng Tào Ninh Phong nhìn thấy là cô đang sợ hãi, vô cùng sợ hãi, như thể đã chịu uy hiếp, càng thêm chắc chắn rằng Hà Trạch Thành hành hạ cô.
 
“Lâm Ấm…”
 

"Tôi bảo cậu cút xa ra, nghe không hiểu à!" Mao Ương ném mạnh cây kẹo trong tay làm nó đập lên mặt cậu rồi vỡ nát trên mặt đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiếng gầm làm bầu không khí yên tĩnh lại, tất cả ánh mắt như đều nhìn thẳng về hướng này.
 
Lâm Ấm liều mạng giữ bình tĩnh, bình tĩnh giống như người bình thường. 
 
Tào Ninh Phong che trán, còn chưa mở miệng thì bỗng nhiên bị một bàn tay to vỗ vai.
 
Cậu nhìn sang thì thấy gương mặt hiền lành vô hại với nụ cười nhếch môi lộ răng nanh của Hà Trạch Thành: "Đi, ra ngoài nói chuyện." 
 
Cậu ném cho Lâm Ấm một ánh mắt ý tứ sâu xa như đang xem trò cười. 
 
Lâm Ấm cuối cùng không chịu nổi, kéo áo Mao Ương, nhìn cô ấy cầu xin sự giúp đỡ. 
 
Hà Trạch Thành nắm quần áo trên vai cậu ta, vẻ tươi cười không lộ ra chút sơ hở nào, Tào Ninh Phong quay đầu nhìn cậu.
 
"Cậu muốn làm cái gì? Cậu đang chột dạ sao?"
 
Cậu vẫn tươi cười đáp lại cậu ta, bước nhanh tới cửa sau của khu dạy học, đóng mạnh cửa lại rồi mới buông cậu ta ra.
 
"Chột dạ? Tôi chột dạ cái gì?" Cậu cười rạng rỡ, hoàn toàn nhìn không ra có gì khả nghi.
 
Tào Ninh Phong lại không cho rằng như vậy: "Chuyện lần trước tôi nhìn thấy rất rõ ràng, chắc chắn cậu hành hạ cậu ấy phải không? Cậu nói thật cho tôi!"
 
Cậu ta gần như nghiến răng nói, cậu thay đổi làm cậu ta quá khiếp sợ, thậm chí đi hành hạ một nữ sinh, làm chuyện không phải của con người! 
 
Gương mặt ôn hòa như ánh mặt trời cũng dần dần biến mất, khôi phục vẻ mặt vô cảm, cảnh cáo cậu ta. 
 
"Chuyện của chúng tôi còn chưa tới lượt cậu nhúng tay vào, Tào Ninh Phong, tốt nhất cậu nên giả vờ không biết gì cả."
 
"Cậu dựa vào đâu bảo tôi giả vờ không biết gì? Cậu là đang chột dạ!" Cậu ta gầm lên, người con trai đối diện vẫn vô cảm, không cảm nhận được bất kỳ uy hiếp nào từ cậu ta. 
 
Cậu nhún vai chẳng để ý: "Nếu vậy, cậu bỏ thuốc cưỡng gian cái bạn lớp tôi tên gì nhỉ, Viên Thanh thì phải, chắc cũng chẳng giấu được đâu."
 
Vẻ mặt của cậu ta như đang diễn phim kinh dị, miệng run rẩy chứng minh lời cậu nói đều là 

thật.
 
Hà Trạch Thành sờ cằm, lại nhe hai cái răng nanh kia ra.
 
"Chột dạ sao, cậu thật sự cho rằng tôi không đối phó cậu được sao? Trong tay tôi không có nhược điểm của cậu thì cậu cho rằng tôi sẽ dễ dàng bại lộ trước mặt cậu à?" 
 
Tào Ninh Phong hít sâu một hơi, hai chân cậu ta đều đang run lên, cậu ta nhìn cậu như đang nhìn một con quỷ, cái gì cậu cũng thấy, thấy được hết toàn bộ! 
 

 
“Làm sao vậy?” Mao Ương nhìn vẻ mặt của cô bất thường, cúi đầu ghé sát hỏi: "Có phải xảy ra cái gì không? Cậu đang sợ hãi." 
 
Tiếng cô ấy rất nhẹ, hơi thở phả lên mặt cô, Lâm Ấm vội vàng ngả ra sau, lắc đầu: "Tôi không có việc gì chỉ là bụng hơi khó chịu thôi." 
 
Cô không thể nói.
 
"Đau dạ dày à? Tôi có mang có thuốc dạ dày..."
 
“Không phải!” Cô cắt ngang lời cô ấy, cười gượng ép: "Tôi muốn tới phòng vệ sinh mà thôi."
 
Lúc đi, Hà Trạch Thành ép cô uống hai bình nước vì để cô đi cầu xin cậu.
 
Ánh mắt Mao Ương quan sát người cô rồi hừ nhẹ nở nụ cười: "Vậy bây giờ đi đi, họp lớp sắp bắt đầu rồi."
 

"Ừ." Cô phải mau chóng tìm Hà Trạch Thành, khó chịu lắm rồi. 
 
Vội vã chạy ra ngoài thì thấy có người đi tới ở phía hành lang đối diện, trong hành lang vắng vẻ cũng làm cô có dũng khí, thấy cậu cười với mình là biết cậu đã biết cô muốn làm gì.
 
Bước chân Hà Trạch Thành dừng lại, tay tay đút túi đứng ở đó là đang đợi cô đi qua.
 
Cô sắp nhịn không nổi, chỉ có thể cắn răng bước nhanh tới, nắm lấy cánh tay cậu rồi ngẩng đầu cố chịu đựng: "Làm ơn, em muốn đi vệ sinh." 
 
Cậu tất nhiên biết cô muốn đi vệ sinh, chỉ là trông bộ dạng cô kìm nén thế này cũng rất thú vị.
 
Một bàn tay ấn lên bụng cô, Lâm Ấm khom lưng, nắm cánh tay cậu chặt hơn.
 
“Cầu... cầu xin anh.” Nàng sắp khóc rồi.
 
Cậu cúi đầu hỏi: "Vậy em muốn tôi chịch em không?"
 
Gật đầu: "Muốn, cầu xin anh, mau cho em đi vệ sinh." 
 
Cô biết mục đích của cậu, rất đơn giản, chỉ vì giày vò cô, chuyển sang nơi khác giày vò cô mà thôi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận