Chương 76: Trạch Thành, chịch tôi
"Còn thở còn thở! Mau mau, đoán chừng chậm chút nữa là tiêu đấy, mau mau!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Trời ơi đừng nôn nóng, đang gọi đây!"
Chẳng bao lâu, tiếng còi xe cứu thương vang dậy cả nửa sân trường, gọi điện cho thầy giáo, sau khi xe cứu thương đi thì ba người bọn họ cũng không thể theo sau.
…
Lâm Ấm nhìn tin tức trên diễn đàn trường học, cười ra tiếng, bấm mở ảnh chụp chiếc xe cứu thương, nếu như nửa đường nổ lốp thì tốt tốt, làm cho cậu ta mất máu quá nhiều tử vong luôn.
Hừ, ngẫm lại cũng thấy vui vẻ.
Cô bỏ điện thoại xuống, bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy Lông Cừu nhận lấy cơm hộp, vẫy vẫy tay với cô: "Ăn cơm thôi."
Chỉ ba món một canh nhưng ngon hơn Hà Trạch Thành làm rất nhiều lần, cuộc sống và hương vị cô muốn là đây, chứ không phải quãng thời gian bị cậu cưỡng ép cầm tù.
"Ngày mai có đi học không?" Mao Ương tách đũa rồi đưa cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đi, vì sao không đi, dù sao thì không phải cậu ta cũng sắp sống dở chết dở sao? Chưa một tháng là có thể ra khỏi viện rồi à?"
"À?" Mao Ương chống tay đỡ đầu hỏi: "Cậu nói vậy thì cậu chuẩn bị khi nào mới thoát khỏi cậu ta? Chẳng lẽ chờ chui đầu vô lưới à?"
"Đương nhiên là không, tôi cũng không ngu như vậy." Lâm Ấm ngoắc ngón tay với cô ấy: "Tôi biết một cách, phải thử xem sao."
"Nói nghe xem nào." Cô ấy ghé sát vào cô, chóp mũi chạm vào nhau, có thể cảm giác rõ ràng được nhiệt độ làn da đối phương truyền đến.
—
Ngày hôm sau, không ngoài dự đoán, Hà Trạch Thành không tới, khắp nơi đồn về bộ dạng sống dở chết dở của cậu, ngã trong vũng máu, gáy cắm con dao, vô cùng dọa người.
Lâm Ấm hỏi: “Cậu có xài các biện phạm bảo hộ không?"
"Ừ hừ, tất nhiên, tôi đeo cả găng tay và giày bảo hộ mà, ngay cả vôi trắng rắc lên tường tôi cũng cạo xuống đấy."
Lâm Ấm cong môi cười, vô cùng hài lòng với tình cảnh bây giờ, lo lắng trong lòng bị những lời đồn đó đập nát.
Cậu mau chết đi là cô có thể giải thoát rồi.
Tính thời gian cũng sắp vào lớp, Mao Ương nghiêng người ngồi ở bên cạnh cô, một cái tay thò lên bàn cô, cô ấy nhoài tới gần cô, cô có thể cảm giác được hơi thở của cô ấy ở bên tai.
"Sao vậy?" Cô quay đầu nhìn đôi mắt phượng kia, khóe mắt hẹp dài rất sắc sảo.
"Cậu có biết tối hôm qua cậu nằm mơ nói mớ không?"
Trong lòng Lâm Ấm hồi hộp, cảm giác không phải chuyện gì tốt.
"Tôi nói gì?"
“Đồi trụy lắm, muốn tôi nói ra không?"
Quả nhiên sắc mặt cô thay đổi, Mao Ương cười nhẹ một cái: "Tôi nói cho cậu biết câu mấu chốt, tự cậu nghe xem."
“Nói đi.”
Cô căng thẳng nhìn vào mắt cô ấy, Mao Ương ghé vào tai cô.
"Trạch Thành, chịch tôi."
Tiếng của cô ấy rất nhỏ, lại gõ mạnh vào tim cô, trong nháy mắt ấy, tất cả tự tôn và nhân cách còn sót lại đều vỡ nát, không nhặt lại nổi nữa.
Mao Ương vỗ về bàn tay run rẩy của cô, bao bọc lòng bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo.
"Đừng lo lắng, cậu ta sẽ không xuất hiện, chúng ta sẽ biến mất khỏi nơi này, cậu ta sẽ mãi mãi không tìm thấy cậu, mãi mãi không biết, chỉ còn lại cậu và tôi mà thôi."
Ngón tay của cô ấy xuyên qua kẽ tay rồi mười ngón tay đan nhau với cô, nắm rất chặt.
Lâm Ấm sợ hãi run rẩy tới nỗi trái tim đập thình thịch, bị cô ấy nắm chặt tay nhưng cô cũng chẳng thể bình tĩnh nổi.
…
Một tuần trôi qua người kia vẫn không xuất hiện, thời gian trôi qua càng nhanh thì cô càng hoảng loạn.
Mao Ương thu dọn sách giáo khoa, thuận tiện nâng cô lên, đứng dậy: "Đi thôi, tới văn phòng thấy hướng dẫn, tài liệu chắc hẳn soạn xong rồi, không ngoài dự đoán thì chắc là nửa tháng sau là có thể đi."
Cô lấy lại tinh thần, gật đầu rồi cùng cô ấy ra khỏi lớp học.
Ở trên đường, đúng lúc đi ngang qua tầng bảy nơi từng rơi bồn hoa, cô ấy nói với cô: "Biết tôi ở chỗ này mai phục bao lâu không, tôi nghĩ cậu ta chắc chắn sẽ đi qua đây, chỉ thiếu một chút nữa là cậu ta có thể chết ngay ở đây."
Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc là vẫn để lại một tai họa ngầm.
Lâm Ấm ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Mao Ương, ngày mai chúng ta không tới trường được không, tôi phải trốn đi, không thể như vậy, ngộ nhỡ cậu ta trở lại thì tôi thật sự tiêu rồi!"
“Sợ cái gì!” Cô ấy lấy con dao Thụy Sĩ từ trong túi ra, sắc mặt không đổi: "Giết cậu ta lần nữa là được."
“Đừng!” Lâm Ấm vội vàng tiến che con dao của cô ấy, nhìn xung quanh rồi thở phào nhẹ nhõm.
"Đừng như vậy, trường học đang lùng bắt hung thủ. Đừng tùy tiện lấy dao ra, rất dễ làm người ta hoài nghi đấy!"
Cô ấy cười híp mắt: "À tôi biết rồi, cậu lo lắng cho tôi à, đáng yêu quá đi."
"Yên tâm đi, tôi cũng không để dễ dàng bị bắt đâu, nhưng mà nếu ngày mai cậu không muốn đi học thì có chút khó khăn, trước lúc ra nước ngoài du học, không thể xảy ra vấn đề ở học phần, chúng ta vất vả lắm mới xin được đấy, tạm thời nhẫn nại một chút."
Lâm Ấm kìm nén khủng hoảng trong lòng, gật đầu.
Mao Ương từ từ nở nụ cười, kéo tay của cô tới văn phòng.
Thầy Dương hình như có chút do dự với cô ấy, bảo Lâm Ấm ra ngoài, nói chuyện riêng với cô ấy.
"Thầy muốn hỏi em cái gì ạ?" Mao Ương thấy ông để sổ liên lạc phụ huynh thì đã biết.
Lâm Ấm ở bên ngoài có chút lo lắng, kiễng chân nhìn vào bên trong, nhìn thấy hai người bọn họ đang nói chuyện. Cô chỉ mong không xảy ra chuyện gì, dù thế nào cũng không thể có vấn đề gì.
Phía sau bỗng nhiên có cơ thể dịu dàng kề sát, cô giật mình, còn chưa quay người nhường đường thì bất thình lình một bàn tay lớn bóp lấy cổ cô, không chút thương tiếc.
Xúc cảm quen thuộc gần như làm cô ngạt thở!