Chương 78: Ông đây không cho phép nói đau.
Thứ to lớn xuyên qua cổ họng cô, cô muốn phun ra, cổ họng lại siết chặt lại, kích thích này quả nhiên đang cổ vũ thân thể cậu, khoái cảm làm cậu chỉ muốn bất chấp đâm thủng cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Với lý trí còn sót lại, cậu vuốt tóc cô, phía trên là mùi dầu gội không thuộc về cô, mùi hương trên cơ thể cô đều không thuộc về cô, cô chỉ có thể là của cậu.
"Biết tôi trải qua một tuần này như thế nào không? Hả?"
Giọng nói chẳng hề ôn hòa, cô nức nở không trả lời cậu được, vậy thì cậu nói cho cô biết: "Mỗi ngày tôi đều nghĩ bắt được em rồi thì phải chơi em thế nào, tra tấn em thế nào để em không dám rời khỏi tôi!"
Đôi tay cậu bỗng nhiên ra sức, tiếng nôn khan càng lúc càng lớn, cậu kịp thời rút dương vật dính đầy nước bọt ra rồi nhét vào một lần nữa, không cho cô cơ hội tạm nghỉ.
"Tôi biết ai cầm dao đâm tôi, em cho rằng tôi ngu à? Ngoại trừ người bên cạnh em ra thì còn ai có thể đâm tôi, không phải em nói ra sao?"
Cô lắc đầu kháng nghị, cố gắng ngậm thứ của cậu, hy vọng cậu mau chóng nguôi giận.
Ai ngờ cậu túm tóc cô kéo mạnh ra sau, không kịp chuẩn bị buông ra, nước bọt chảy xuống khóe miệng, trong lúc nhất thời không cách nào khép miệng lại.
"Không phải em nói sao? Trả lời tôi." Cậu lạnh lùng ra lệnh, nhìn hai mắt cô chằm chằm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Ấm khóc nức nở lắc đầu: “Không phải tôi, tôi không nói, cậu đừng tức giận, tôi thật sự không nói."
"Ồ?" Cậu tức giận cười rồi giống như nhướng mày lên, vỗ vỗ mặt cô: "Biết nói dối rồi, vậy nếu em không nói ra thì tại sao cô ta sẽ đến giết tôi nhỉ?"
"Không phải tôi, thật sự không phải tôi, tôi thật sự không nói!" Cổ họng bị thọc vào quá sâu làm cho giọng của cô khàn khàn, phối hợp với nước mắt rơi như mưa thật sự làm người ta cảm thấy vô cùng đáng thương.
Hà Trạch Thành ngắm nhìn cô: "Vậy em nói cho tôi biết vì sao cô ta giết tôi, bởi vì ai."
Cô khóc nức nở không trả lời, sự im lặng quả nhiên là thổi bùng lửa giận và ngờ vực trong lòng cậu, ấn đẩy cô lên giường rồi thô bạo cởi quần cô ra, túm chân kéo tới dưới thân thể mình.
Lâm Ấm biết cậu muốn làm gì, tiếc là câu cầu xin tha thứ còn chưa kịp nói thì dương vật của cậu đã thọc thẳng vào, chỉ dựa vào nước bọt của cô bôi trơn, nơi chặt chẽ ấy bị xé rách làm cô đau đớn.
"Ah sướng quá!" Cậu thoải mái phát ra một tiếng thở dài, tiến vào bên trong nơi chặt chẽ hơn: "Đồ dâm đãng, mới một tuần không chịch em mà xem em kẹp tôi này, thích tôi chơi em như thế sao?"
Cô đau đớn há to miệng, cổ họng nghẹn lại cô không thở nổi, mặt lộ rõ đau đớn, cô không phát ra nổi một thanh âm nào.
"Nói chuyện đi! Thích không?"
Cậu giơ tay lên vỗ mạnh lên cái vú mềm mại của cô.
"Á đau! Thích, tôi thích..." Cơ thể của cô lùi ra phía sau, bị cậu kéo lại không thương tiếc.
Hà Trạch Thành mới phát hiện ra cô không mặc áo lót, vén áo cô lên mới phát hiện ra trên vú có miếng dán.
"Đê tiện, không mặc áo lót là chờ tôi chịch em phải không?" Ánh mắt cậu dần dần trở nên điên cuồng, kéo miếng dán ngực ném xuống đất, vội vã xoa bóp rồi túm chặt núm vú mềm mại xoay tròn, lôi kéo.
"Đau quá..." Lâm Ấm tóm tay cậu, hơi thở của cô ngừng lại mỗi lần cậu va chạm: "Tôi đau quá, nhẹ chút."
“Đau?” Cậu tức giận mỉm cười: "Tôi cho em, em không được phép cự tuyệt, tôi sẽ làm em sướng, không được phép nói đau! Kêu lên, mau lên!"
Bất mãn vỗ lên vú cô, nhìn thứ kia không ngừng run rẩy làm dục vọng trong lòng cậu bành trướng tới sắp nổ tung.
"Huhu..." Cô nắm chặt chăn dưới thân, cố kìm nén đau đớn, rất muốn cầu xin tha nhưng cậu căn bản sẽ không nghe mình.
Cậu rút ra, giữ chặt cánh tay cô rồi xoay người cô lại để cô quỳ gối trên giường, sau đó thúc mạnh vào.
“Á!” Sâu quá... sắp tới tận cùng rồi!
"Sướng." Trên mặt cậu lộ ra ý cười dữ tợn, giữ eo cô va chạm thô bạo, bàn tay phát mạnh lên mông cô, tạo nên từng dấu đỏ tươi.
"Huhuhu... tôi đau..."
"Chát"
"Ông đây không cho phép em nói đau, kêu lên cho tôi, có bao nhiêu dâm đãng thì kêu bấy nhiêu dâm đãng cho tôi!" Cậu tức giận gầm lên, làm cô không dám phản kháng.
Nén lại nước mắt, rên rỉ ra từng chữ theo từng cú thúc của cậu.
"Á... cắm tới tử cung rồi, sướng... sướng quá! Sướng quá, sắp bị chịch chết, sướng quá..." Ga trải giường dưới thân sắp bị cô cào rách, khoái cảm từ lòng bàn chân lan ra thậm chí làm cô bắt đầu sợ hãi.
“Đồ đê tiện, tôi không chịch một tuần, cơ thể của em nhớ tôi muốn chết rồi, nô lệ tình dục không thể rời khỏi tôi, không có tôi ai có thể chịch em sướng như vậy."
Một cái tát rơi xuống làm cô thống khổ thét chói tai rồi lên đỉnh, ngón chân ra sức cuộn tròn, trong đầu trống rỗng mờ mịt giống như ở trong rừng sâu sương mù khói trắng phủ kín, cô cạn kiệt sức lực tê liệt ngã xuống giường, gương mặt ửng đỏ, chênh lệch rõ ràng với ga giường màu đen.
Dòng nước ấm tưới lên quy đầu của cậu khiến cậu sắp muốn bắn ra, giữ eo cô bắt đầu điên cuồng bất chấp tất cả thúc vào trong.
Tiếng bạch bạch bạch quanh quẩn trong tai cô, mỗi một lần thọc vào rút ra đều làm dâm thủy bắn ra, nhỏ giọt trên ga trải giường. Đau đớn đã không sánh bằng khoái cảm, cô chìm sâu xuống vũng bùn, bị một luồng tinh dịch bắn sâu vào làm hoàn toàn mất đi lý trí, không ngừng rên rỉ, chỉ có thân dưới còn đang kẹp chặt thứ đồ của cậu.