Chương 79: Tôi thật sự sẽ giết em!
Cô quá mệt mỏi, túm ga trải giường dưới thân, không có sức lực chống đỡ cơ thể mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phía sau bắn xong thì tóm cổ cô kéo mạnh ra sau, cậu ghé vào tai cô hỏi: "Sướng không? Dâm huyệt của em kẹp tôi rất chặt đấy."
Cổ cô bị tóm rất đau, vươn tay giữ chặt cổ tay cậu, xin tha đã vô dụng, bất luận thế nào thì cậu đều sẽ hành hạ cô tàn nhẫn để thỏa mãn dục vọng biến thái của mình.
Chờ cô trả lời lại chẳng nghe thấy tiếng hưởng ứng, cậu nhíu mày không vui: "Mồm đâu! Tôi bảo em nói chuyện!"
Quả nhiên, lại phát bệnh tâm thần rồi, có phải cô phải chịu cậu tra tấn cả đời hay không.
Hà Trạch Thành bỗng nhiên bỏ cô ra, ấn gáy cô đè cô xuống giường, nét mặt và hành động của cô đều đang nói cho cậu biết rằng cậu mất kiểm soát, rõ ràng cậu có thể khống chế một người một cách hoàn mỹ, bây giờ lại sắp thoát khỏi lòng bàn tay của cậu.
Ai cho phép, không ai có thể cho cô cái quyền ấy.
"Có phải cảm thấy tôi đi một tuần là em có thể tùy ý rời khỏi tôi không? Hả?"
Cô rất khó chịu, lắc đầu, tiếng nói nói khàn khàn: "Tôi không có."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù cho có cô cũng không thể nói, nói rồi thì sẽ càng thê thảm hơn, cô nghĩ lấy lòng cậu thế nào đây, phải thế nào mới không làm cậu tức giận.
"Không có? Vậy vì sao em có vẻ mặt không tình nguyện như vậy? Ai cho em bản lĩnh này, ai cho em tự tin ấy, em thật sự cho rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Cả đời này của em đều phải ở bên cạnh tôi, mặc cho tôi chịch!"
Ở dưới thân cậu thúc mạnh vào rồi rút ra một chút làm cô rên rỉ thở gấp, mở mắt ra thì trông thấy cậu cười, cười rất tự tin, cậu có năng lực giữ cô lại bên cạnh mình.
"Đồ đê tiện, con đ* chó cái! Em không thể rời khỏi tôi, không cho phép trốn, nếu em còn dám chạy thì tôi thật sự sẽ đánh chết em!" Cậu gần như là nghiến răng, tức giận tới nỗi run rẩy, sức lực trên tay càng ngày càng lớn, bàn tay cậu tát lên mặt cô, làn da trắng nõn lập tức in dấu năm ngón tay đỏ bừng.
Cậu điên rồi.
Cô phải tự cứu mình, cho dù không rời khỏi cậu thì cũng phải biết bảo vệ mình, không thể làm bồn chứa tinh của cậu!
Nụ cười dữ tợn của Hà Trạch Thành dần dần biến mất, nhìn thấy cô vươn tay với mình, hai bàn tay cách hai mắt cậu càng lúc càng gần, tầm mắt và tiêu điểm đều tập trung lên cánh tay kia.
Cô ôm cổ cậu rồi kéo mạnh xuống, cậu không có sự chuẩn bị ngã mạnh xuống giường, bị cô ôm chặt lấy.
Trong chốc lát, hình như chỉ có nghe thấy tiếng tim đập loạn của mình, cơ thể mềm mại nằm lên trên người cậu, làn da mềm mại khiến cậu yêu thích không buông tay, rất muốn vò cô lại rồi đưa vào trong cơ thể mình.
Cô ôm rất chặt, nếu như không phải trên tay cô không có vũ khí gì thì thậm chí cậu cho rằng mình bị cô giết chết, hành động khác thường lại không làm cậu ghét bỏ, thân dưới và chỗ ấy của cô kết hợp, nhưng hiển nhiên không phải ấm áp chỗ ấy.
"Tôi sẽ không rời khỏi cậu.. cậu đừng đánh tôi, cậu làm gì cũng được, tôi cho cậu chịch, tôi cho cậu mắng, nhưng mà tôi đau quá, cậu đừng tra tấn tôi nữa."
Cô cắn miệng cậu, kỹ thuật hôn trúc trắc thâm nhập vào trong miệng cậu, học cách cậu hôn trước kia, liếm lưỡi của cậu, khoang miệng, khuấy đảo, nước miếng dần dung hòa với nhau.
Người con trai dưới thân giữ gáy cô, giống như kẻ điên hút thứ trong miệng cô, cắn rồi liếm láp cái lưỡi của cô.
Chưa đủ.
Cậu xâm nhập vào, ra sức luồn vào bên trong, ấn đầu cô càng lúc càng mạnh, tiếng nước miếng quấn quít vang vọng.
Rất yêu cô, yêu chết cô! Có một nháy mặt, cậu thật sự muốn giết chết cô, vĩnh viễn trói vào bên cạnh mình, như vậy thì cô sẽ không rời khỏi cậu nữa.
Không thể, cô phải ở bên cậu cả đời, cô không có người khác, chỉ có cậu thôi, mãi mãi chỉ có cậu thôi, thế giới của cô chỉ còn lại cậu, cũng chỉ có thể là cậu.
Nụ hôn này vô cùng dài, hoàng hôn bên ngoài dần dần hạ xuống, người bên trong giống như mãi mãi không tách ra, dây dưa tới nỗi gần như muốn chết trong bầu không khí này.
Tư thế đã thay đổi, Lâm Ấm kiệt sức nằm ở trên giường, môi của cậu chưa từng rời khỏi cô, thân dưới cũng vậy, cái thứ đáng ghét kia chặn hết tinh dịch ở bên trong, rất khó chịu.
Miệng đau quá, rất tê, cô không chịu nổi đẩy vai cậu ra, cuối cùng cũng có thể thoải mái lấy hơi, hít thở không khí khó kiếm.
Đôi mắt đào hoa tình cảm nồng nàn như nước nhìn cô, chất chứa ham mê với cô, bên trong đều là hình bóng của cô, như thể sự điên cuồng chưa từng xuất hiện trong mắt cậu.
Cậu vươn tay, vuốt ve gương mặt sưng đỏ của cô rồi rời xuống, nắm nhẹ tai của cô trêu chọc.
"Em phải ở bên cạnh tôi, em chỉ có tôi, biết chưa?" Cậu si mê nhìn chằm chằm cái tai của cô rồi bóp nhẹ.
Không biết cậu lại phát điên cái gì mà đổi mục tiêu thành tai của cô, cô chỉ có thể gật đầu đáp lại: "Biết rồi."
Lúc nói chuyện bên mặt đều đang đau đớn, đó là kiệt tác của cậu.