Chương 81: Vạch trần bệnh tình của nam chính 1.
Đối mặt với câu hỏi của cô, Chu Linh chỉ có thể nói với cô rằng: "Là cô biến nó thành như bây giờ, cho nên cháu như vậy cũng là lỗi của cô, nhưng cô chẳng có cách nào cả, xin lỗi cháu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Ấm nhìn người phụ nữ này, trong mắt chẳng có mấy phần áy náy. Bà ta đang sợ hãi, còn tại sao sợ hãi, có lẽ cũng là bởi vì con của mình.
"Nếu không thể cứu tôi thì khỏi tới nói xin lỗi, bà trả không nổi. Nếu bà muốn nói với tôi mấy lời này, vậy thì không cần thiết."
Chu Linh gục đầu xuống, vô cùng bất lực cuộn tròn ngón tay, nghe thấy tiếng động truyền tới từ dưới tầng, trái tim thấp thỏm của bà ta nảy lên, cơ thể cũng bỗng nhiên run lẩy bẩy, cảnh giác quay đầu lại nhìn.
Xác nhận không có người phía sau thì lại tiến lên một bước, tựa sát mép giường rồi nói với cô: "Cô biết cháu tên gì, Lâm Ấm phải không?"
Cô quay đầu sang chỗ khác không hề nhìn bà ta: "Bất kể bà biết tôi từ đâu, có điều tra tôi hay không, thì bây giờ bà báo cảnh sát không chừng có thể cứu tôi đấy."
Cô nghe thấy tiếng hít thở căng thẳng dồn dập phía sau, giống như, rất sợ báo cảnh sát?
Lâm Ấm cười tự giễu, quay đầu nhìn bà ta cắn móng tay cái: "Quả nhiên là mẹ nào con nấy, bà dạy dỗ không tồi, các người giống hệt nhau."
"Xin xin lỗi." Chu Linh không biết phải nói gì mới tốt, túm một bên mái tóc ngắn: "Cô không thể báo cảnh sát, xin lỗi, cô không thể báo cảnh sát, nó không thể ngồi tù, cô cô cô... sẽ liên lụy tới cô, xin lỗi cháu!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy lời nói cách quãng của bà ta, Lâm Ấm bật cười, giống như vết sưng trên mặt lại đau đớn, tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng cười quanh quẩn trong phòng.
"Trời ơi, nghe này, bà nói gì vậy, không phải bà là mẹ cậu ta sao? Sao còn sợ liên lụy tới bà? Con bà là nhặt được à? Không phải bà mang thai mười tháng sinh ra sao?"
“Không, cháu đừng kích động, cô không thể…”
"Mẹ kiếp, chẳng lẽ tôi có tội sao? Bà sợ liên lụy tới bà, vì sao muốn kéo theo tôi?" Cô phẫn uất gào lên, vành mắt đỏ ửng, hít thở cũng run rẩy.
Cô nhìn người phụ nữ có khuôn mặt dữ tợn trước mắt, hai mắt dần dần ươn ướt.
"Mẹ kiếp, tôi cũng là người mà, nói xin lỗi là xong sao, bây giờ báo cảnh sát cũng chẳng báo hộ tôi? Bà là mẹ cái gì, bà sinh ra cậu ta làm gì hả? Gây họa cho xã hội sao?"
"Như vậy chúc mừng bà đạt được một nửa mục đích rồi. Bây giờ tai họa tới trên người tôi rồi, bà vui vẻ không? Con bà, giỏi hay không?"
Cô chảy nước mắt nở nụ cười, hai tay bị trói chặt vào đầu giường ra sức nắm chặt, bất luận cô giãy giụa thế nào thì dây xích kia vẫn không thể rời khỏi cổ tay cô. Người phụ nữ này nhìn thấy tất cả, bà ta thờ ơ, chỉ sợ hãi, sợ hãi sẽ bị liên lụy!
Cuối cùng Chu Linh lùi ra sau một bước, thấy nước mắt chảy từ hốc mắt cô xuống thành dòng. Sắc trời tối sầm, ánh sáng trong phòng u tối sắp chẳng nhìn rõ mặt đối phương.
"Xin lỗi... cô đi trước, cháu bảo trọng." Bà ta quay người, nhấc giày cao gót vội vã rời đi.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Lâm Ấm nhìn cánh cửa bị khép lại thì bật cười, cơ thể đều đang run rẩy rồi dần dần nghẹn ngào.
“Mẹ nó!” Cô mắng một tiếng, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Hoàng hôn cô tịch từ từ buông xuống, giống như trái tim vừa mới đập dữ dội của cô, dần dần ngừng nghỉ.
Trần Cầm cố hết sức cầm còng tay, vất vả trói cậu vào một chân bàn. Tác dụng thuốc cuối cùng đã phát huy, cậu dựa vào bàn cúi đầu, yên tĩnh trở lại, mái tóc cắt ngang trán rủ xuống che đi đôi mắt.
Bà bám vào ghế đứng dậy, giày cao gót không đỡ nổi cơ thể. Bà bèn ngồi xuống ghế, một tay nắm lấy cổ tay không có sức ở bên cạnh bẻ một cái, "cạch" một tiếng rồi khớp xương trở về vị trí cũ.
Đầu bà toàn mồ hôi lạnh, mở hai mắt nhắm chặt ra, môi cũng trở nên tái nhợt.
"Quá dữ tợn." Suýt chút nữa là có thể làm vỡ xương cốt của bà.
Người trên tầng đi xuống, nắm chặt lấy lan can, cảnh giác nhìn người con trai trên mặt đất.
"Yên tâm, cậu ta đã uống thuốc rồi, tôi cho cậu ta uống thêm hai viên, tạm thời sẽ không có việc gì đâu."
Chu Linh thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đi xuống từ trên cầu thang, đi tới trước mặt cậu, cách một mét không tới gần.
“Trạch Thành, mẹ ở bệnh viện nói rất rõ ràng với con rồi, mẹ cũng điều tra cô bé kia và nói với con rồi. Mẹ cũng nói xin lỗi rồi, con... đối xử với cô bé tốt một chút đi."
Thái dương Hà Trạch Thành nhảy lên thình thịch, ngẩng đầu mở to mắt, vô thần, cô độc. Tròng mắt đen nhìn thẳng vào mặt bà ta.
Tức giận trong lòng chưa tiêu tan, nhưng chẳng còn bất kỳ ý nghĩ muốn giãy giụa đi giết bà ta nữa.
Một tay cậu sờ tới con thỏ tiêu bản vừa rơi xuống ở bên cạnh, không có sức ném về phía bà ta, vừa vặn rơi xuống bên chân bà ta, nguyên vẹn không vỡ vụn.
"Bà rất đê tiện, tại sao loại người như bà còn chưa chết, chờ đấy, đừng để tôi tìm thấy cơ hội, tôi chắc chắn sẽ giết bà." Cậu ngẩng đầu yếu ớt dựa vào cái bàn phía sau.
Chu Linh cúi đầu: "Mẹ biết."
Bà nhặt tiêu bản trên mặt đất lên, hồi ức dần dần bị gợi lại. Thứ này là tự tay bà giết chết, lại còn bị giữ tới tận bây giờ.
Nhìn thật lâu rồi chậm rãi để lại trên mặt đất, gật đầu với Trần Cầm: "Bây giờ tôi đi, tiền sẽ gửi vào thẻ của cô đúng giờ."
Trần Cầm giật giật khóe miệng: "Thêm mười vạn."
Bà giơ cổ tay của mình lên với bà ta: "Vừa rồi tôi suýt chút nữa bị gãy rồi."
"Cô yên tâm, nhiều năm như vậy rồi, tôi sẽ không bạc đãi cô một xu nào cả, cảm ơn." Bà ta không dừng lại nữa, bước nhanh ra cửa.
Hà Trạch Thành miệt thị Trần Cầm: "Cô thật sự là một người tốt."
Trần Cầm nhún vai, “Thằng nhóc này, tôi cũng là một bác sĩ."
Cậu cười ha hả.
Bác sĩ chết tiệt.
"Đm bác sĩ sẽ mang còng tay tình yêu tới trói tôi sao?"
Trần Cầm nhìn còng tay màu hồng phấn, cười nhạt: "Dù sao cũng không có cách nào khác. Tình thế cấp bách thôi, nhẫn nại chút, tạm thời chưa thể thả cậu ra, tôi phải đi xem 'thú cưng' bị cậu ngược đãi một chút."
Hô hấp của Hà Trạch Thành nặng nề, cảnh cáo bà: "Đừng nói với cô ấy chủ ý ngu ngốc gì, không được phép đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của cô ấy!"
"Yên tâm, dù sao tôi còn cần tiền mà."
Lâm Ấm lại nhìn thấy một người phụ nữ đi tới, thật sự rất tò mò.
"Cô lại là ai?" Dù sao cũng chẳng phải người tốt, cũng chẳng có khả năng là cảnh sát.
Trầm Cầm tự giác ngồi bên cạnh cô: "Bác sĩ tâm lý của cậu ta, lần trước tôi tới khám bệnh cho cô, cô đã hôn mê, không biết tôi cũng bình thường."
"À, nếu là bác sĩ vậy có thể giúp tôi báo cảnh sát không? Bác sĩ và cảnh sát là một nhà mà." Cô nhếch miệng.
Chẳng ngoài dự đoán.
"Xin lỗi, tôi nhận tiền làm việc, đừng nghĩ tôi cao thượng như vậy, tôi giống cô đều là con người ích kỷ và có bản năng thôi."
Không hổ là bác sĩ tâm lý, nói chuyện dễ nghe hơn người vừa rồi.
Trần Cầm xoa bên mặt sưng đỏ của cô, cô nghiêng đầu tránh né rồi nghe thấy bà thở dài một tiếng.
"Tôi biết cậu ta làm như thế không đúng, nhưng việc tôi có thể làm cũng chỉ là khiến cậu ta tỉnh táo lại. Có lẽ cô có thể thay đổi cậu ta, hay là thử xem sao?"
"Tôi chẳng có hứng thú thay đổi cậu ta, tôi chẳng phải bồ tát, không thể phổ độ cậu ta."
"Nhưng cô có thể tự cứu cô mà, dù sao thì cô cũng chẳng trốn thoát được."
Lâm Ấm hồi hộp trong lòng, nhìn vào mắt của bà.
Cô biết mình không trốn được, nhưng bị người ta dễ dàng vạch trần như thế, trái tim của cô vẫn thắt lại, rất khó chịu.
Trần Cầm cười khẽ: "Biết trước kia người phụ nữ vừa rồi đi lên trải qua chuyện gì không? Đừng cảm thấy bà ta thảm hại, nhu nhược, nhát gan. Bà ta cũng mắc bệnh tâm thần, còn từng giết người đấy."
Cô mở to hai mắt, ngây người, nghiêm túc nghe bà kể.
Trần Cầm vuốt mái tóc của cô, rất nhẹ nhàng, mang lại cảm giác an toàn như từ một người mẹ.