Chương 88: Đều là hương vị của tôi
Hôm tang lễ mưa vẫn rất lớn, ô và quần áo màu đen đều vô cùng nặng nề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không nhiều người tới, thậm chí chẳng có lấy mấy người bạn cùng lớp, chỉ có lãnh đạo trường và thầy hướng dẫn, còn có ba mẹ và em trai Mao Ương.
Bộ dạng giống hệt trên tấm ảnh, thật sự là người nhà không máu mủ không tình cảm, chẳng chảy lấy một giọt nước mắt, cả quá trình chẳng chút bi thương trò chuyện với lãnh đạo trường ở bên cạnh, thậm chí còn cười ra tiếng.
Người trên bia mộ để tóc dài xõa vai, bức này này là bức ảnh học sinh chụp cách đây rất lâu rồi.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, để ô lên bia mộ, vuốt ve tấm hình đã được đóng khung màu đen trắng, không thể lấy ra được nữa.
"Xin lỗi."
Cô cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, chóp mũi đỏ bừng cố nén nước mắt, tiếng mưa rơi xuống ô tạo thành nốt nhạc khác thường.
Nghĩa trang lạnh giá không có màu sắc rực rỡ, cậu cũng thích màu đen, không biết có phải chuyện đáng vui mừng đối với cậu hay không.
Rất lâu, mưa rơi xuống dữ dội hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nước trên bia mộ dần dần khô, trước bia mộ vắng vẻ chẳng còn người, chỉ còn lại hoa cúc màu trắng và cái ô che mưa màu đen che kín gương mặt mỉm cười, nghĩa trang vắng vẻ, chẳng có lấy một chút sức sống.
-
Tất cả giống như khôi phục bình thường, cũng giống như không bình thường. Mỗi ngày đều đi học và bị cậu giày vò, trong thời gian tuần hoàn ấy, thứ duy nhất thay đổi là cậu nhiều thủ đoạn làm tình hơn, không thường xuyên ở trong căn hộ nữa mà cố ý tìm những nơi kích thích.
Cậu phát hiện ra như vậy cô lại càng dễ lên đỉnh hơn, lại càng dễ được sung sướng hơn.
Lâm Ấm nắm được kỹ thuật, không cầu xin tha thứ vào lúc cậu chịch, nói lời dâm đãng dụ dỗ cậu, ôm cổ cậu, hôn môi cậu. Hành động ấy như cho cậu cảm giác thỏa mãn cực lớn, có thể được cậu tha thứ dễ dàng.
Hừ, thú vật Nguyên thủy chỉ biết động dục làm tình, cô dần dần có thể khống chế tính tình của cậu, không còn dè dặt, học được cách sai bảo cậu, nấu cơm? Cầm sách? Cho ăn cơm? Cô thậm chí có thể khống chế ham muốn của cậu, chỉ cần dụ dỗ cậu để cho cậu mặc sức làm tình, không có gì cậu không thể đồng ý.
Động vật nguyên thủy, ngay cả con người cũng chẳng có ham muốn tình dục mạnh như vậy.
Cô bị chịch nửa ngày, từ buổi sáng tới giữa trưa, cạn kiệt sức lực nằm trên sô pha, thân dưới bị chặn lại, áo sơ mi trên người đã bị xé rách toạc, còn chẳng bằng không mặc.
Tóc mái trên trán bết vào da, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì thoải mái, miệng bị hôn đỏ bừng, có thể nói với vẻ rất dịu dàng, quay đầu nhìn người con trai đang nấu cơm ở phòng bếp.
Cô vươn tay không có sức cầm điện thoại trên bàn, chợt nhận ra sắp hết năm, từ bắt đầu nghỉ hè tới giờ hóa ra đã bị giày vò lâu vậy rồi mà cô vẫn còn nghị lực kiên trì sống tiếp.
Nhấn mở quay số nhanh, tay lại dừng lại.
Cô quên mất số điện thoại của bọn họ rồi, quá lâu rồi.
Người trong bếp chạy ra, cầm điện thoại trong tay cô, nhìn giao diện rồi cảnh giác nhìn cô.
"Em muốn gọi cho ai?"
Khóe miệng Lâm Ấm giật giật: "Ba mẹ tôi, không được à? Sắp hết năm rồi dù sao cũng phải gọi một cuộc."
Ánh mắt cậu hơi thay đổi, cúi xuống hôn cổ cô, phun hơi thở lên rồi thâm tình nói: "Em chỉ có tôi thôi."
Cô bĩu môi.
Vậy nên, ngay cả ba mẹ cô cậu cũng ghen à.
Ôm cổ cậu, tiện thể sờ vết sẹo chưa lành hẳn sau gáy cậu, tại sao cậu không thể đau tới chết đi!
"Tôi đói bụng rồi." Đôi môi đỏ của cô cong lên, nhìn hơi thở của người con trai nặng nề.
"Vậy ăn cơm, làm xong rồi." Cậu nhẹ nhàng bế cô lên, nâng mông cô như bế một em bé.
Còn chưa ngồi xuống thì cậu đã nhỏ giọng nói bên tai cô.
"Bảo bối, ngồi trên người tôi ăn cơm nào."
Cậu nói trên người tất nhiên là tiến vào, Lâm Ấm liếm tai cậu, nũng nịu nói: "Nhưng mà tôi mệt lắm, cho tôi nghỉ một lát, ban đêm lại nói nhé."
Cậu giữ chặt cổ tay cô đưa tới nơi sưng to lên, trong mắt chứa khẩn cầu: "Căng đau rồi."
"Vậy thì dùng tay cho anh nhé." Cô rút cổ tay ra xoa môi cậu, mỉm cười: "Hay là lát nữa dùng miệng thì tốt hơn?"
"Miệng." Quả quyết quyết định, không lằng nhằng chút nào.
"Vậy thì chờ cơm nước xong xuôi."
"Không được." Đôi mắt đào hoa híp mại, si mê nhìn môi cô chằm chằm: "Dùng miệng giúp tôi trước, như vậy lúc em ăn cơm thì đều là hương vị của tôi."
Rất ghê tởm, thật sự nhẫn nhịn lắm mới không tát cho cậu một cái.
"Được."
Cậu mừng rỡ bế cô vào phòng ăn, sau khi ngồi xuống ghế thì ấn cô lên mặt bàn, vội vã kéo quần ra, xoa miệng cô, tiếng nói cũng trở nên gấp gáp.
"Bảo bối, không chờ nổi rồi, mau lên."
Tay cô nắm chặt vật kia tuốt lên xuống, tùy ý nhìn cậu bằng ánh mắt quyến rũ: "Vội cái gì, tôi thỏa mãn anh mà."
Cô lè lưỡi liếm lên quy đầu của cậu một cái, thấy vẻ mặt thoải mái của cậu, thân dưới có phản ứng đáng xấu hổ.