Chương 91: Một bông tuyết cuối cùng
Hà Trạch Thành cười nhẹ: "Sao lại để em chết đói được, nếu không muốn dùng miệng giúp tôi thì thôi, chờ lát nữa đi ra ngoài chơi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Ấm thờ ơ nhìn cậu, cô muốn cầm dao phay trên bàn chặt đầu cậu xuống, nói không chừng có thể tự do.
Nhưng cô không có cái gan ấy.
Người trước mặt vươn tay vuốt mái tóc cô, chẳng biết có phải cô bị phát hiện ra mục đích vừa rồi hay không mà cậu cầm dao phay hướng chuôi về phía cho.
"Biết thái thịt không? Thử một chút xem."
Cô cười lạnh: "tôi có thể cắt đầu anh đấy."
Cậu tiến lên trước cọ vào mặt cô, hít một hơi trên làn da của cô như một tên biến thái.
Cậu vốn là biến thái.
"Cắt đầu của tôi rồi thì còn ai có thể chịch em sướng hả? Bên dưới em không chịu được đâu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nâng dao phay trong tay lên, lại bị người bên cạnh nhanh chóng bắt lấy cổ tay, mông mỏng cong lên, hạ mí mắt.
"Em phải biết làm cái gì sẽ chọc tôi tức giận, biết thân biết phận đi, không thì biết tôi sẽ làm thế nào không?"
Từ từ thả cổ tay cô ra rồi lần xuống thân dưới cô, nắm âm vật của cô, ghé vào tai cô: "Tôi sẽ chịch nơi này chảy máu tươi ròng ròng, em muốn sống không được, muốn chết cũng không xong."
Cơ thể của cô phát run, bởi vì sợ nên nắm tay ở bên người cũng run rẩy.
Cậu toét miệng cười, lộ ra cái răng nanh tỏ ra đáng yêu, cọ cọ mặt cô, hoàn toàn không có tiếng nói hung dữ vừa rồi.
"Sao tôi lại cam lòng đối xử tàn nhẫn với em như vậy, tôi không nỡ đâu bảo bối."
Có quỷ mới tin vào miệng đàn ông.
Cô không nói chuyện, vẫn bị cậu bế lên người ăn cơm, vừa bị cậu trêu chọc âm vật dưới thân, vừa ăn món rau xào cậu tự làm, còn có mấy miếng cà chua lởm chởm cô bị ép thái, đều nhét vào trong miệng mình.
Quần áo ấm cô thay đều là của cậu, bên ngoài khoác một cái áo lông màu đen rộng rãi, khăn quàng cổ màu đen của cậu quấn cô thật chặt, cậu khom người kéo khóa kéo rồi lấy một cái còng tay còng vào cổ tay hai người.
Tay áo rộng che kín, cho dù ai cũng không nhìn thấy vòng tay tình thú cất giấu bên trong.
Bông tuyết bay bên ngoài không lớn lắm, số lần xuất hiện có thể đếm được trên đầu ngón tay, hiếm khi nhìn thấy có tuyết đọng, nhưng bụng căng lên làm cô không cách nào thưởng thức trọn vẹn cảnh đẹp này.
Mười ngón tay đan nhau với người bên cạnh, một cái tay khác đúc vào trong túi áo khoác, liếc mắt thấy cô nhìn hoạt động trên đường chăm chú, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên.
Cậu bỗng ngừng lại, hỏi cô: "Làm tình trong đống tuyết có cảm giác thế nào nhỉ?"
Lâm Ấm kéo khóe miệng nở nụ cười khó coi: "Anh phải đến hỏi gấu bắc cực."
Cậu hừ nhẹ một cái, nâng cằm cô lên, ánh mắt si mê: "Em biết rõ tôi muốn cái gì."
Giơ tay lên, ôm cổ cậu, để lộ ra khuôn mặt nhỏ bên trong khăn quàng rồi miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ với cậu.
"Không được, tôi sẽ bị cảm, lạnh lắm. Cảm cũng rất khó chịu rồi sẽ lây cho anh, còn khó chịu hơn."
Cậu chẳng để ý chút nào: "Không sao, lúc tôi chịch em, chẳng phải bên dưới ấm áp sao?"
"Quyết tâm muốn chịch tôi trong trời tuyết lớn?" Khóe miệng của cô kéo phẳng.
Hà Trạch Thành không nói chuyện, tỏ vẻ đã quyết.
Đúng, cậu rất muốn, vô cùng muốn! Muốn tới nỗi dương vật đau nhức!
Lâm Ấm chỉ vào đường lớn, trào phúng hừ một cái: "Cậu có tin tôi kéo cậu ra kia để cậu bị xe đâm chết không? Có bản lĩnh đi làm uyên ương bỏ mạng dưới lòng đất, nếu cậu không chết thì mỗi ngày ôm thi thể tôi chịch ấy! Làm tình với xác chết, cậu xem tôi có thể nói một câu không muốn hay không, nếu tôi không chết thì tôi kéo thi thể cậu cho chó ăn!"
Cậu còn chưa nổi điên mắng chửi thì cô bỗng đẩy mạnh cậu ra, cậu không kịp chuẩn bị lùi ra sau một bước.
"Hà Trạch Thành, ai cho cậu bản lĩnh ấy, cậu cho rằng tôi dễ khống chế như vậy ư? Dù cho bà đây đi chơi trai thì còn phải đưa tiền đấy! Cậu cho tôi cái gì, nước tiểu của cậu sao?" Cô nói xong lại tự bật cười, tiến về phía cậu một bước.
"Đến đây, chịch đi, hôm nay cậu dám để cho tôi cầm dao phay, tôi không giết được cậu, tôi còn không giết được chính mình sao? Cậu cho rằng trói tôi lại coi như xong? Có bản lĩnh cậu lấy trái tim tôi ra ăn hết đi, như vậy tất cả đều là của cậu hết."
"Rồi cậu trơ mắt nhìn tôi chết đi như thế nào, từng bộ phận thối rữa, côn trùng bu khắp người, một đống bọ khổng lồ hù chết cậu luôn. Con ruồi con muỗi tất cả đều tới ăn cơ thể tôi, chẳng chừa cho cậu lấy một miếng!"
Tiếng gào của cô làm không ít nhóm người quay đầu lại, Lâm Ấm cong môi cười, bông tuyết bay xuống dừng lại trên sợi tóc màu đen của cô để lộ ra vẻ vô cùng yếu ớt.
Cô nhìn vẻ mặt cậu dần dần trở nên hoảng sợ, sợ hãi, run rẩy còn hơn cả bản thân mình.
"Chịch tôi không?" Cô nhẹ nhàng hỏi, nhướng mày liễu nhỏ dài lên, tuyết lớn trong không trung dính lên lông mi cô, lập tức chui vào mắt rồi tan ra.
"Tôi hỏi cậu đấy! Cậu dám chịch thì tôi dám chết, tôi thật sự chịu đựng cậu đủ rồi, cậu bóp chết tôi đi, tôi không muốn sống nữa."
Cô nắm cổ tay của cô đặt lên cổ mình, lặng lẽ nhìn cậu.
Đôi môi Hà Trạch Thành run rẩy, tuyết rơi xuống bị lạc vào mắt, cố sức chớp mắt thi thể lúc nhúc côn trùng mới biến mất trước mắt mình, cậu mới có thể thấy rõ người trước mặt, khó chịu tột cùng.
Cậu nuốt nước bọt, run rẩy thở ra khói trắng.
"Tôi... không chịch."
Lâm Ấm hơi giật mình: "Cái gì?"
"Tôi không chịch." Cậu rút tay từ tay cô ra, sợ hãi cúi đầu: "Tôi không chịch, tôi không chịch."
Vào lúc cô thở phào một hơi thì bỗng nhìn thấy có cái gì đó lấp lóe.
Cô mở to mắt nhìn từng giọt từng giọt nước mắt của cậu rơi thẳng xuống trước mặt cô, mái tóc cắt ngang trán rủ xuống che đi mặt cậu, cô chắc chắn rằng chất lỏng ấy không thể nào là nước bọt.
Mẹ nó, sao còn khóc, hiện tại rốt cuộc ai mới là người tức giận nhất đây.