Chương 92: Em đi thì tôi sẽ giết em
Cô ngồi dậy từ trên giường, toàn thân yên bình, không có cơn căng đau vào buổi sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm qua sau khi khóc như một con chó, trở về là cậu để thứ trong bụng cô chảy ra, cho cô tự tắm rửa, buổi tối đầu tiên cậu không làm gì cô, thậm chí còn không ngủ ở bên cạnh cô.
Mặc quần áo vào, chỉ có một cái áo ngắn tay của cậu nên cô tới phòng thay đồ cầm một cái quần rồi thắt chặt thắt lưng.
Cậu co quắp trên sô pha, cả người cong lại, cơ thể cao lớn cuộn tròn chiếm một không gian rất nhỏ.
Nghe thấy tiếng động, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy cô xuống cầu thang thì lo lắng chạy tới, có lẽ là ngồi quá lâu nên bước đi của cậu mất thăng bằng nghiêng về phía trước rồi mới lảo đảo đi tới trước mặt cô.
"Em đói bụng không?" Cậu cúi đầu, còn có thể nhìn thấy rõ nước mắt trên mặt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp sưng đỏ, lại còn có phần nhu mì giống như đánh phấn mắt.
Cô đã tỉnh táo lại từ trong cơn giận dữ, Lâm Ấm hỏi: "Muốn để tôi dùng miệng rồi mới cho tôi ăn một bữa cơm?"
Cậu vội vàng lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ không biết nên làm gì, tôi không biết em muốn ăn cái gì."
Cô nhăn mày, cậu thấp thỏm giống như một học sinh tiểu học yếu ớt đáng thương đứng ở trước mặt cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hà Trạch Thành, cậu rất kỳ lạ, tôi như vậy rồi mà cậu còn chưa tới giày vò tôi sao? Tính tình của cậu tốt vậy à?"
Người trước mặt ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn vào mắt cô.
"Tôi chỉ sợ rằng em sẽ tự sát."
Không biết cậu đang giở trò gì, không biết bây giờ cậu tức giận ở chỗ nào, một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cô ra vẻ bình tĩnh nhưng nét mặt cũng hoang mang.
"Cậu làm gì tùy cậu." Cô đi xuống cầu thang, Hà Trạch Thành hoảng hốt bắt lấy cổ tay của cô: "Em muốn đi đâu?"
Lâm Ấm quay đầu: "Cậu cho rằng tôi muốn đi sao?"
Thấy cậu gật đầu, cô lại hỏi: "Vậy nếu như tôi đi thật thì sao?"
"Em không thể đi!"
"Nếu không thì sao?"
Im lặng một lúc, bầu không khí trong phòng khách tĩnh lặng, hai mắt đào hoa nhìn cô chằm chằm, hốt hoảng lúng túng.
"Em đi thì tôi sẽ giết em."
Cổ tay bị nắm chặt của cô run lên, kéo khóe môi nở nụ cười, không lên tiếng.
Cô tin.
Trong phòng bếp truyền tới tiếng xào rau xèo xèo, cô ngửi thấy mùi dầu mỡ, ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn TV tối đen, không hề mở.
Trước kia chẳng biết tại sao cậu phát điên cắt đứt dây TV, cô ngẩng đầu tựa lưng vào ghế sô pha, ngẩn người nhìn trần nhà giống như một người tiền sử.
Mãi lâu sau, có lẽ bản thân cô cũng sắp ngủ mất thì gương mặt kia bỗng xông vào tầm mắt cô làm cô kinh hãi giật mình.
Hà Trạch Thành nâng mặt cô, từ phía sau cúi đầu xuống hôn môi cô, cái lưỡi nhân cơ hội xông vào khuấy đảo trong miệng cô, góc độ này cho cậu có thể xâm nhập vào trong cô dễ dàng.
Lo lắng cô sẽ bị sặc nước bọt nên cậu đứng dậy kịp thời, ngẩn người nhìn môi cô chằm chằm, không nhịn được lại cúi đầu xuống mổ nhẹ môi dưới cô, buông ra, liếm láp, ngậm lấy.
Lâm Ấm chật vật nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt lại, mặc cho cậu giày vò.
Lại nghe thấy tiếng nói không tưởng tượng nổi: "Bé yêu, em đẹp quá."
Cô khiếp sợ mở to mắt thì thấy đôi mắt đào hoa sưng đỏ nhìn cô si mê.
Cô cho rằng cậu điên rồi hoặc là mình nằm mơ, không uy hiếp, trở thành một thiếu niên chưa trải đời, rất đơn thuần, trong mắt chỉ có cô.
Giả vờ chăng.
Lần đầu tiên cậu cho cô ngồi ăn cơm trên ghế, chỉ là cậu ở rất gần, khoảng cách chưa tới một khe hở với cô, cũng không cho cô đũa, cậu gặp gì cô ăn nấy. Cô nhìn hai mắt cậu chằm chằm rồi ngẩn người.
Một miếng ớt lẫn vào trong miệng cô. Trong đầu nảy sinh ý nghĩ xấu, cô để miếng ớt ra mép rồi phun lên mặt cậu.
Trúng đích nhưng người chẳng hề tức giận, ngược lại còn cầm lấy thứ cô phun ra trên mặt bàn, nhét vào trong miệng mình rồi cười với cô.
"Bé yêu không thích ăn cái này sao?"
"Không thích."
"Vậy em thích cái gì?"
"Chẳng thích gì cả."
Cậu ghé mặt tới, hai mắt nóng rực hỏi cô: "Vậy em thích tôi không?"
"Chẳng thích gì hết."
Lông mi dài và dày buông xuống, xòe ra chớp chớp rồi lại mở ra, ngẩng đầu ngậm môi của cô, trong miệng toàn là vị ớt.
"Em không thể không thích tôi."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi yêu em."
Đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Cậu không chịch cô nữa, hình như cố hết sức nhẫn nhịn không chịch cô nên cô chẳng có chuyện gì làm, thiết bị thông tin đều bị cậu thu hết, chẳng thừa lại cái gì.
Lâm Ấm ngồi trên ghế sô pha nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang chìm xuống, hôm nay là đêm giao thừa.
Người phía sau ngồi rất xa, không hiểu đang làm gì.
Cô mệt mỏi dựa ra sau, bỗng nhiên muốn biết cậu đang làm gì, quay đầu lại thì nhìn thấy cậu ngồi ở trước nhà vẽ, cũng vừa đúng lúc bắt gặp cậu ngẩng đầu lên cười toe toét với cô, hai mắt đều híp lại để lộ ra răng nanh lanh lợi đơn thuần vô cùng, giống như một thiếu niên chưa trưởng thành.