[vtđd]_nhục dục hắc ám

 
Chương 94: Cậu sai ở đâu? 
 
"Cầu xin em!" Cậu nắm chặt tay, nhẫn nhịn không hề chuyển động, nghiến răng cố nhẫn nhịn. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cầu xin tôi cái gì?" 
 
"Cầu xin em... chuyển động! Tôi sắp không chịu nổi nữa bé yêu. Tôi khó chịu quá rồi, đừng như vậy, tôi không chịu nổi, em ra ngoài được không? Tự tôi có thể giải quyết, bé yêu, bé yêu!" Cậu khó chịu muốn khóc làm cho Lâm Ấm có cảm giác thỏa mãn cực lớn. 
 
Cô bám vào bụng cậu nhấp hông lên xuống, cố nén khó chịu tăng tốc, nhìn cậu muốn đứng dậy hết lần này tới lần khác, giữ eo cô muốn ra sức nhưng cố nằm trên đất chịu đựng, bộ dạng vừa dễ chịu vừa khó chịu ấy hình như làm cô rất thích. 
 
"Bé yêu, mau hơn nữa bé yêu! Cầu xin e, mau lên, cầu xin em!" Không được, cậu thật sự sắp không được: "Bé yêu!" 
 
"Gọi cái gì mà gọi, khó nghe quá!" Cô ngồi xuống để thứ kia thọc tới nơi sâu nhất, người con trai dưới thân khoan khoái thở dài.
 
Cô đánh vào ngực cậu, sắc mặt không hề thay đổi, tiếng đánh mạnh nghe thôi cũng thấy đau, bộ dạng hoàn toàn không muốn nhẫn nhịn, chỉ có mồ hôi rơi xuống khống chế được tình dục của cô.
 
"Bé yêu, tôi rất khó chịu, em chuyển động đi, khó chịu quá! Tôi sắp không chịu nổi nữa!" Cậu chống người ngồi dậy, muốn ôm hôn cô lại bị cô đẩy vai ấn xuống mặt đất. 
 

Mái tóc trượt xuống da cậu, hơi ngứa, mỗi một sợi đều như đang cám dỗ cậu, nhất là cái thứ sưng lên dưới thân sắp tới ranh giới sụp đổ chuẩn bị bắn ra. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Cậu sai ở đâu?" Ngón tay thon dài của cô phác họa hình dáng khuôn mặt cậu: "Hả? Cậu cảm thấy mình sai rồi sao?"
 
"Sai rồi."
 
"Sai ở đâu?"
 
"Không nên cưỡng bức em bằng vũ lực, tôi sai rồi bé yêu!" 
 
"Trả lời sai rồi." Cô vạch móng tay ngón trỏ lên lồng ngực cậu, cào rất mạnh, sờ tới một thứ gồ lên cách quần áo. Khóe miệng cô cong lên, luồn tay vào cầm bộ phận nhô lên của cậu. 
 
"Bé yêu!" Hà Trạch Thành hốt hoảng nắm chặt cổ tay cô: "Em nói cho tôi biết tôi sai ở đâu? Tôi thật sự không biết tôi sai ở đâu!" 
 
Cô híp mắt lại, lẳng lơ ngắm nhìn cậu, xoay tròn thứ cầm giữa ngón tay: "Cậu sai ở chỗ... không nên quyến rũ tôi." 
 
Hà Trạch Thành thở hổn hển, khó chịu nhắm mắt lại: "Tôi rất khó chịu, bé yêu em chuyển động đi, bên dưới to lắm rồi, rất muốn bắn ra, em chuyển động một chút được không?"
 
"Được." 
 
Cô chậm rãi chuyển động khiến cậu thống khổ đủ kiểu, giống như trên người có vô số con kiến bò qua, muốn tiến thẳng vào chỗ chết!
 
Nghiêm túc, nhẫn nại, đã trở thành lý trí quan trọng nhất của cậu bây giờ. 
 
"Cầu xin em, bé yêu! Tôi cầu xin em, mau một chút!" Hô hấp của cậu run rẩy, thật sự sắp bật khóc.
 
Lâm Ấm cười hài lòng, chậm rãi rút thứ dưới thân ra, sự trống vắng làm mặt cậu lộ ra vẻ cô quạnh và nóng vội. 
 
"Muốn chịch tôi không?"
 
"Muốn! Tôi muốn chịch em bé yêu! Cầu xin em để cho tôi làm!" Cậu vội vàng muốn nhấn ngược cô xuống dưới thân.
 
Lâm Ấm lại chậm rãi nắm chặt tay cậu kéo xuống thân dưới mình, xoa hoa tâm, dâm thủy chảy nhầy nhụa, chỉ thấy cô nhướng lông mày.

 
"Dùng ngón tay của cậu làm tôi." 
 
Đối với người bị tra tấn trong tình dục mà nói, việc này gần như khiến cậu sụp đổ, giống như nhét dương vật vào vậy! 
 
“Nhanh lên!” Lông mày cô nhíu chặt lại, đã bắt đầu không vui.
 
Hà Trạch Thành nghiến răng, vươn hai ngón tay ra sức thọc vào trong.
 
"Á!" Cô bấu chặt bả vai cậu, trực tiếp tiến sâu vào, không có chút xoa dịu nào.
 
Hà Trạch Thành ngồi dậy, ôm chặt lấy cô, tách hai chân cô để cô dạng chân trên người cậu, ngón tay ra vào rất nhanh trong huyệt cô, dâm thủy cũng theo tốc độ ấy bắt đầu nhỏ xuống. 
 
Lâm Ấm ghé vào giữa cổ cậu, phun hơi thở dồn dập lên da cậu, âm lượng âm thanh truyền tới bên tai cũng bắt đầu tăng lên.
 
"Á... ah!" Chậm chút, chậm chút!" Thân dưới cô dần dần thắt lại, cô nhắm mắt cảm thụ tốc độ xâm nhập kia.
 
"Bé yêu yên tâm, chỉ ngón tay mà thôi, không thể chịch hỏng em đâu, chờ em sướng rồi để cho tôi sướng một chút được không? Tôi thật sự khó chịu lắm rồi! Tôi cam đoan sẽ nhẹ nhàng, thật đấy bé yêu!" 
 
"Câm miệng! Chờ tôi sướng xong nói tiếp."
 
Trong lòng của cậu vui vẻ, ghé sát cổ cô thở dốc liếm láp: "Được, chờ em sướng xong! Tôi sẽ để cho em rất sung sướng, cam đoan để em sướng muốn chết luôn!" 
 
"Ah ha, sâu quá rồi! Không được... ra ngoài uh..." 

 
"Bé yêu em đang sướng mà, không sâu, em xem nước của em rất nhiều này, em chảy đầy tay tôi rồi, rất sướng đúng không? Hả?"
 
"Á!" 
 
Ngón tay của cậu đâm mạnh một cái, thành công chạm tới thịt mềm mẫn cảm của cô, nước bắn tung tóe như mưa, xối lên bàn tay của cậu. 
 
Lâm Ấm mệt mỏi nằm lên người cậu, cô thấy một cơn quay cuồng rồi bị đè xuống sàn nhà, thấy cậu si mê liếm láp cái tay kia, không buông tha một ngón nào rồi nở nụ cười thỏa mãn.
 
"Dâm thủy của bé yêu cũng ngon quá, phải cho tôi sướng rồi, em không thể nuốt lời đâu đấy!"
 
"Tôi đồng ý với cậu khi nào... uh ah!" 
 
Cậu nhét quy đầu vào, cười với cô: "Xem đi, em rất sướng mà, đừng nói một đằng nghĩ một nẻo thế, em muốn được chịch. Bất luận là chịch tôi hay bị chịch thì đều muốn thứ ấy của tôi lấp đầy! Đúng không hả bé yêu?" 
 
Lâm Ấm mệt mỏi túm quần áo cậu, nghiến răng nhìn cậu chằm chằm: "Phí lời làm gì, có thể nhanh lên không?"
 
Hà Trạch Thành kích động nhướng mày, nở nụ cười si mê: "Bé yêu không thể chê tôi chậm được nha." 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận