Chương 96: Một tội phạm cưỡng dâm đi mắng một tội phạm cưỡng dâm khác
Toàn bộ ngày nghỉ của cô đều chìm đắm trong sự dịu dàng của cậu. Kỷ lục dài nhất là ba ngày không chạm vào cô, người phá vỡ kỷ lục này là cô. Cô cảm thấy thú vị khi nhìn cậu nhẫn nại không nổi, một khắc ấy cô cảm nhận rõ ràng mình không thể rời khỏi cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày khai giảng, cô từ chối ngồi cùng với cậu, vẫn tách ra, cô vẫn ngồi hàng cuối cùng giống như trước kia.
Giảng viên giảng cái gì cô hoàn toàn không nghe thấy, cũng chẳng muốn nghe, rất phiền, bất cứ ai cũng được, cho cô một cái điện thoại! Như vậy là cô có hy vọng tự do.
Cô không muốn làm nô lệ tình dục của cậu nữa, cậu yêu ai cũng được, đừng yêu cô nữa.
Tào Ninh Phong lâu lắm rồi không nói chuyện nữa tới tìm cô.
“Lâm Ấm.”
Mặt cô vô cảm, chẳng có chút cảm giác muốn nói chuyện với cậu, thậm chí bị nuông chiều thời gian dài như thế, lại muốn mở miệng mắng là đừng nói chuyện với mình.
Tào Ninh Phong khom lưng: “Cậu cần trợ giúp không?"
Rốt cuộc là cậu ta lấy đâu ra tự tin cho rằng cậu ta có thể trợ giúp mình?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chỉ chớp mắt, không hề đáp lại, ở trong mắt Tào Ninh Phong cô giống như một con rối, vẫn bị thao túng, sợi dây dọi vô hình trên người phát ra ánh sáng.
Bả vai bỗng bị một người vỗ một cái, quay đầu lại nhìn quả nhiên không nhầm.
Tay Hà Trạch Thành túm vai áo cậu ta, hạ giọng cảnh cáo: "Lời trước đó tôi nói với cậu cậu không bỏ vào đầu à?"
Tào Ninh Phong bỗng nhiên bật cười, còn bỉ ổi nhíu mày.
"Cậu nói đi, tôi không sợ, cậu nói thử xem Viên Thanh có tin hay không."
Một bên răng nanh lộ ra: "Ồ, không ngờ cậu còn rất tự tin nhỉ, vậy cậu cảm thấy nếu tôi hét lớn một tiếng ở chỗ này thì có phải cậu mất mặt hay không?"
Cậu ta ngẩng đầu lên, tránh thoát khỏi tay cậu: “Hà Trạch Thành, cậu bớt khoe khoang đi, ngoài mặt giả vờ như thế? Ai biết cậu lại lén lút đê tiện như thế đâu?"
Cậu giống như chẳng hề tức giận: "Một tội phạm cưỡng dâm đi mắng một tội phạm cưỡng dâm khác, cậu đang nói đùa với tôi à?"
"Cậu cũng biết cậu cưỡng dâm đấy!" Cậu ta nghiến răng hạ giọng, gằn ra một câu.
"Tào Ninh Phong, cảm giác chính nghĩa của cậu tới từ đâu vậy? Lúc cậu cưỡng dâm người khác có từng nghĩ tới cảm giác chính nghĩa của mình chưa?" Cậu coi thường rồi liếm liếm răng nanh sắc nhọn, ngông cuồng kiêu ngạo, vừa rồi không bị ảnh hưởng chút nào.
"Cậu cho rằng cậu là..."
"Rầm"
Bỗng nhiên có một cái bàn bị đá tới khiến cả hai đều không kịp phòng bị ngã ra sau, cùng dùng sức đỡ cái bàn mới không ngã xuống đất.
Lâm Ấm đứng dậy, nhặt sách trên mặt đất phủi phủi, sau đó đi tới cửa, vẻ mặt thản nhiên như chuyện vừa rồi chẳng liên quan tới mình.
Trong nháy mắt bộc phát ấy, cô rất sảng khoái, thậm chí còn sảng khoái hơn mắng chửi người khác.
Còn có một nháy mắt, cô muốn giết người, nếu trong tay có con dao thì cô sẽ đâm vào ai.
Chưa tới năm giây, phía sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập, một người giữ chặt cánh tay của cô kéo tới bên cạnh chòi nghỉ mát ở bên ngoài.
Lâm Ấm cầm sách giáo khoa trong tay đập lên cánh tay cậu, vô dụng, cậu vẫn kéo cô đi.
“Hà Trạch Thành.”
Cô bình tĩnh gọi tên cậu.
Người phía trước dừng lại, cười rất dịu dàng, chỉ phía sau rừng cây nói: "Chúng ta đi chỗ đó nói chuyện."
Nói cái quái gì, cậu động dục thì có.
Quả nhiên, vừa tới nơi thì cậu trực tiếp ấn cô lên cây, náu trong bụi cây, phía trước là cành cây rậm rạp, phía sau là tường rào rất cao, dưới chân chỗ nào cũng có bao cao su.
"Bé yêu, đừng tới gần cậu ta! Cậu ta không phải người tốt đâu."
Người phía sau áp sát tới, xuyên qua áo lông của cô vuốt ve lên trên.
Lâm Ấm hất bàn tay ấn mình ra, chất vấn ngược lại: "Vậy cậu là người tốt à?"
"Tôi tất nhiên không phải." Ánh mắt cậu si mê cười, kéo tay cô ấn xuống chỗ sưng to ở thân dưới, cúi đầu tựa vào trán cô: "Nhưng cậu ta từng chuốc thuốc cưỡng dâm người ta ở ngay tại trong rừng cây này, tôi tận mắt chứng kiến!"
"Ồ?" Cô bám lên cổ cậu, xoa vật sưng to bên dưới: "Vậy người cậu ta chuốc thuốc cưỡng dâm là ai?"
Bị cô xoa rất dễ chịu, cậu thở hổn hển: "Cô ta tên Viên Thanh, bé yêu em yên tâm, tôi không nhìn thấy, tôi chỉ nghe thấy thôi, tôi cũng không cứng lên, tôi chỉ có thể cứng lên với em!"
"Câm miệng!" Cô nghiến răng nói, sức lực trên tay cũng bất giác lớn hơn.
Hà Trạch Thành bắt lấy cổ tay cô, cười nhẹ một tiếng: "Mặc dù tôi không đau nhưng em mạnh tay như thế cũng sẽ hỏng mất. Để cho tôi sướng một chút bé yêu, ở phòng học tôi muốn rồi, mỗi giờ một phút đều muốn chịch em, lần sau chúng ta thử ngay trong phòng học nhé! Lúc lên lớp ấy."
Cô tỏ vẻ nhẫn nhịn, rất muốn đạp cậu một cái!
"Cậu có bản lĩnh thì tự tuốt đi, đừng tới tìm tôi!"
"Nhưng mà tôi chỉ có thể cứng với em, em giúp tôi tuốt mới sướng!"
Cậu lùi ra sau một bước, đè cô lên cây rồi vội vã cởi quần jean của cô, hô hấp run rẩy thô lỗ.
"Bé yêu..."
"Tôi nói tôi không muốn." Ánh mắt cô nhìn thẳng chèn ép cậu, thành công khiến cậu dừng tay lại.
Không chờ cậu mở miệng, trong rừng cây rậm rạp bỗng truyền đến một tiếng bước chân đạp cành cây răng rắc.