CHƯƠNG 1
[Đoạn đầu đao]
.
Tháng tư, hoa đào nở khắp thành.
Bắc Tống đô thành Khai Phong phủ tiến hành một kỳ thi mùa xuân nho nhỏ, bài thi giao đến Long Đồ các. Quyển thi lần này cũng không phải để tuyển tài tử lương thần gì gì đó, mà là tuyển những người tài ba thông hiểu văn tự cổ kim, kiên trì lại cẩn thận tỉ mỉ, có thể xắp xếp sửa chữa những bộ sách cổ, hồ sơ tán loạn.
Phê chữa bài thi chính là hai vị cựu thần, hai người gần đây rất bận rộn.
Chuyện kể rằng tại Khai Phong thành này, trên có dòng họ hoàng thất, dưới có bình dân bách tính, ai ai cũng biết trong triều có hai người thủy hỏa bất dung, một người là tham quan lừng lẫy đại danh thái sư Bàng Cát, một người chính là thanh quan lừng lẫy đại danh Bao Chửng.
Bao Chửng và Bàng Cát đồng triều làm quan hai mươi năm rồi, hai người tuổi tác xấp xỉ, quan giai (cấp bậc) cũng gần gần, nhưng tính cách trái ngược nhau, bát tự không hợp.
Không chỉ thế, một người là lão trượng nhân (cha vợ) của hoàng thượng, một người là chủ quản quan trọng trong triều đại đương thời, ai cũng không nhường ai.
Lại nói tiếp, hai người bọn họ trở mặt xét về mức độ nào đó cũng có chút liên quan đến Nhân Tông.
Triệu Trinh, vị hoàng đế trông có vẻ đôn hậu nhân từ trẻ tuổi này, kỳ thực cũng có vài thú vui ác liệt. Tỷ như vào những ngày trong triều tường an vô sự, thì liền lấy hai vị cựu thần ra trêu chọc. Vậy thì cũng đành chịu thôi, gần đây biên quan thái bình, trong triều vô sự, cũng không có tai họa oan tình gì, vì vậy Nhân Tông đột phát kỳ tưởng, nói muốn chỉnh lý hồ sơ những vụ án chưa giải quyết ở các nơi trong ba năm gần đây, cần nghiên cứu lại một chút.
Vì vậy, khi đó, Bao Chửng thân là Long Đồ các đại học sĩ với mồ hôi chảy ròng ròng trên cái trán đen đen, tiến lên một bước khải tấu, “Hoàng thượng, trong Long Đồ các rất nhiều hồ sơ, không bằng chọn một vài đệ tử của Thái Học viện đi chỉnh lý?”
“Ai!” Bàng thái sư kéo dài một hơi than thở, cũng bước ra khải tấu, “Hoàng thượng, đệ tử của Thái Học viện làm sao có thể nhận ra án nào giải quyết rồi án nào chưa giải quyết, còn cần Bao tướng gia tự thân xuất mã!”
Bao Chửng híp mắt lườm Bàng Cát, tâm nói tên mập nhà ngươi nhân cơ hội quấy rối à!
Bàng thái sư thấy ông híp mắt nhìn mình, cả khuôn mặt đen thui như nghiên mực thì cũng giật mình một cái, bất quá nhìn thấy Bao Chửng rơi xuống giếng, Bàng Cát lão nếu không ném thêm tảng đá xuống sẽ không là Bàng Cát nữa.
Triệu Trinh sờ sờ cằm suy nghĩ, lên tiếng, “Thái sư nói có lý, không bằng nhờ Bao khanh tự mình chỉnh lý.”
Bàng thái sư nhếch mép, ý cười còn chưa kịp hình thành trên mặt, chợt nghe Bao Chửng tới một câu, “Hoàng thượng, vi thần làm một mình sợ rằng không nổi, muốn mời thái sư hỗ trợ chia sẻ một nửa.”
Khóe miệng thái sư cứng đờ, khi nghe Triệu Trinh nhẹ nhàng “Chuẩn tấu” một tiếng thì lập tức cong ngược xuống dưới.
Tiểu thái giám hô “Bãi triều”.
Chúng thần ngay phía sau thấy Bao Chửng và Bàng Cát vừa đi về phía cửa cung vừa nhéo cánh tay đối phương.
“Hắc Tử, tại sao ngươi lại kéo ta xuống nước?”
“Nhờ phúc của ngươi, còn không tìm ngươi đệm lưng sao?”
.
Sau khi lẩn quẩn tại Long Đồ các ba ngày ba đêm, bị mọt sách cắn nổi bao khắp người, hai vị đại nhân quyết định ngừng tranh cãi, tích cực tự cứu, vì vậy mới có kỳ thi mùa xuân này.
Kết quả, thi đậu đều là đệ tử của Thái Học viện, mười đệ tử dùng non nửa tháng, xếp lại những vụ án chưa phá trong ba năm qua lên đầy cả giá sách, những cái khác còn phải tiếp tục sắp xếp.
Hôm đó, Triệu Trinh chắp tay sau lưng đến Long Đồ các đảo một vòng, vươn tay rút ra một hồ sơ, vừa nhìn vừa hỏi Bao Chửng, “Bao khanh, Triển hộ vệ nhàn rỗi không?”
Bao Chửng ngẩng mặt suy nghĩ một chút…
.
Triển Chiêu đang ăn hồn đồn ở Thái Bạch Cư đột nhiên hắt xì một cái.
.
“Nhàn rỗi lắm.” Bàng thái sư lại chen vào nói, “Ta nói lão Bao, ngươi cũng thật là tài a, từ nơi nào tìm được Triển Chiêu này vậy, hắn vừa đến Khai Phong, những bản án cũ chưa giải quyết trước đây đều phá, đặc biệt là án liên quan đến giang hồ a, trước đây chỉ cần một môn phái nhỏ là ngươi đã rầu muốn chết rồi, giờ thì khỏe…”
Nhưng Bàng thái sư không phát hiện Bao đại nhân đang tích cực nháy mắt ra hiệu cho mình, đáng tiếc là biểu tình trên gương mặt của Bao đại nhân đều bao phủ trong một mảnh đen thùi, lão Bàng lớn tuổi lại hơi hoa mắt, nhìn không rõ.
“Bao khanh và thái sư gần đây cũng đều nhàn rỗi lắm sao?” Triệu Trinh thốt ra câu này, Bàng thái sư liền im thin thít, đổi lấy là một cái trừng mắt tàn bạo của Bao đại nhân —— Cái đó trắng tinh a.
“Trong cái tủ này là án chưa giải quyết sao…” Triệu Trinh vươn ngón tay lướt từ trên xuống dưới từ ngăn đầu tiên đến ngăn cuối cùng, giơ tay vỗ vỗ Bao Chửng lại vỗ vỗ Bàng Cát, “Hai vị, đi tuần một chuyến, thế nào a?”
Bao Chửng và Bàng Cát há to miệng.
Bao đại nhân vội nói, “Hoàng thượng, thần đây tại Khai Phong phủ bận rộn nhiều việc…”
“Gần đây không phải nhàn rỗi sao, có chuyện gì trẫm phái người đi đón ngươi.” Triệu Trinh chặn họng làm cho Bao Chửng á khẩu không trả lời được, lại liếc liếc Bàng thái sư.
Thái sư chỉ có thể nuốt nước bọt ——Lão càng không có cớ gì để nói, bởi vì một ngón tay cũng rất nhàn.
“Trước hết bắt đầu từ quyển này đi.” Triệu Trinh đút hồ sơ trong tay vào tay Bao Chửng, xoay người khởi giá, cảm thấy mỹ mãn mà hồi cung.
Lưu lại Bao đại nhân và Bàng thái sư mắt to trừng mắt nhỏ, mặt đen đối mặt trắng, cùng nhau thở dài.
…
Triển hộ vệ trở lại trong phủ, thì thấy các nha dịch đều thu thập hành lý, đội ngũ tuần tra kéo dài tới cửa, giơ lên cao thẻ bài công chính liêm minh rất có khí phách.
Trước mặt, Bao Chửng và Bàng Cát song song đi tới.
Bàng thái sư liếc một cái liền nhìn thấy thân ảnh màu đỏ trước mắt.
Triển Chiêu là gần đây mới vào Khai Phong, không biết bị Bao Chửng dùng chiêu gì để dụ dỗ, vị thiếu hiệp dang tiếng nổi lừng lẫy giang hồ này liền đến giúp ông tra án.
Ấn tượng của Bàng Cát đối với thanh niên kiên cường tuấn mỹ này vô cùng tốt lại cực kỳ xấu.
Vô cùng tốt, là bởi vì hắn vốn đã khiến cho người ta có cảm giác rất tốt, rất khó có ai lại không thích một người như thế, hai chữ “thảo hỉ” chính là ấn tượng đầu tiên.
Cực kỳ xấu, là bởi vì Bàng Cát sống lâu như vậy, thấy nhiều như vậy, nên lão hiểu loại người ôn hòa như vật trong ao này khó đối phó hơn những kẻ không ôn hòa nhiều lắm.
(như vật trong ao: yên lặng hiền lành trầm tĩnh…)
Thông thường, người càng khiêm tốn, trong khung càng cao ngạo, người càng thích cười, mặt đã trở đi sẽ không thèm trở lại.
Triển Chiêu tuổi còn trẻ lại có thể lăn lộn trên giang hồ đến mức tiếng tăm vang khắp thiên hạ, nhất định không phải loại hiền lành gì… Hơn nữa, trên người của thanh niên này có một cỗ tùy ý vừa chính vừa tà, khiến người ta không rõ hắn rốt cuộc là chậu hoa trong ngôi lều ấm áp hay dây leo ngoài vách núi, đương nhiên, vướng chân nhất chính là —— Hắn là người bên phe Bao Chửng.
“Triển hộ vệ.” Bàng Cát thập phần khách khí với Triển Chiêu.
Triển Chiêu hơi nhoẻn khóe miệng, một đôi mắt to loan thành trăng non, tặng cho thái sư một nụ cười tươi mà hắn thường dùng nhất.
Thái sư che ngực, thật lâu không ai cười đến chân thành với lão như vậy, ít nhất, trong mắt lão thì trông rất chân thành.
“Đại nhân, muốn đi xa sao?” Triển Chiêu hỏi Bao Chửng, hai mắt thì nhìn sang hồ sơ trên tay Bao Chửng.
“Đúng vậy, Triển hộ vệ, ngươi cũng chuẩn bị một chút, tối nay chúng ta lên đường, đi tuần tra án chưa giải quyết.”
Triển Chiêu vừa nghe “Án chưa giải quyết” thì dường như cảm thấy rất hứng thú, giơ tay nhận hồ sơ, nhẹ nhàng nâng lên…
Hồ sơ soạt một tiếng xòe ra, một quyển trục khác rơi xuống tay kia, hai tay run lên, sách mở!
Động tác của Triển Chiêu vừa dứt, Bao Chửng chợt nghe phía sau ồn ào một trận, quay đầu nhìn thoáng qua, các nha hoàn lớn lớn nhỏ nhỏ trong Khai Phong phủ tụ cùng một chỗ, chỉ cần nhìn cái miệng là biết đang nói một chữ “suất”.
Bao Chửng ho khan một tiếng, quay đầu lại thì thấy thái sư cũng há to miệng.
Bao Chửng đẩy lão một cái —— Người già rồi a! Đừng nhìn chòng chọc vào niên thiếu thuần lương nhà ta!
Bàng thái sư liên tục xua tay, lão không phải tiểu cô nương nghĩ động tác mở hồ sơ của Triển Chiêu suất đến thiên hôn đại ám, mà là ngạc nhiên vì thần tình đang biến hóa của hắn.
Triển Chiêu rất nghiêm túc, yên lặng nhìn hết hồ sơ, ngẩng đầu, “Án chặt đầu? Đoạn Đao môn toàn bộ diệt, có vẻ như là giang hồ báo thù…”
“Triển hộ vệ có đầu mối?” Bàng Cát tiến tới lôi kéo làm quen, “Vụ án này khá đẫm máu a.”
“Nhất đao tước đa thủ (một đao chém hàng loạt cái đầu), đây là giang hồ dùng binh khí đánh nhau, chết đều là người của Đoạn Đao môn, ngay cả chưởng môn cũng bị người chém, sát nhân tuyệt đối là một cao thủ dùng đao.” Triển Chiêu thu hồi quyển trục nhẹ nhàng gãi cằm, “Trên giang hồ có rất nhiều đao khách, nhưng có được đao pháp như vậy cũng không nhiều, đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa hầu hết đều là hiệp khách có tiếng, hẳn là sẽ không làm loại chuyện này.”
“Là những ai?” Bao Chửng đối với chuyện giang hồ không hiểu nhiều lắm.
“Nếu như nói dùng đao, lợi hại nhất hẳn là Thiên Tôn, bất quá hắn là võ lâm thánh nhân, thoái ẩn giang hồ nhiều năm, không phải là hắn. Mặt khác thì, có một người hiềm nghi hẳn là cũng có thể bài trừ.”
“Ai?” Bao Chửng và Bàng Cát cùng nhau hỏi.
“Cửu vương gia Triệu Phổ.” Triển Chiêu làm một động tác cứa cổ, “Việc này hẳn là trên chiến trường làm không ít, nhưng đao pháp của Triệu Phổ có đặc điểm nhất định, hắn sử dụng yêu đao Tân Đình Hậu rất to, không thể vận dụng tinh xảo như thế, cự ly gần vung đao…” Vừa nói, Triển Chiêu nhấc Cự Khuyết, thái sư còn chưa minh bạch chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trước mắt kiếm tuệ nhoáng lên… vành của chiếc đèn phía sau rắc một tiếng rơi xuống.
Bàng thái sư giật giật khóe miệng.
Triển Chiêu gật đầu lẩm bẩm, “Kích cỡ của đao hẳn là không to hơn kiếm cho lắm.”
“Hẹp* như thế?” Bàng thái sư kinh ngạc, đao trong cảm nhận của lão đều là cái loại Kim Ti Đại Hoàn đao a, Thanh Long Yển Nguyệt Đao a, còn có bả đao Tân Đình Hậu có thể chém chết tươi con gấu của Triệu Phổ.
*(hẹp ở đây tức là lưỡi đao hẹp, gần giống kiếm)
“Có hai loại đao tuy rất hẹp như uy lực cũng kinh người.” Triển Chiêu xoa xoa mũi, “Một loại là đao Phù Tang.” Thái sư nhớ tới trước đây từng thấy một vài võ sĩ Phù Tang sử dụng một loại đao, vô cùng mãnh liệt tàn nhẫn.
“Không quá giống.” Triển Chiêu lắc đầu, nâng tay một lần nữa nhoáng lên Cự Khuyết…
Bàng thái sư lại không thấy rõ điều gì đang xảy ra, chỉ thấy có vật gì đó sáng loáng lóe trước mắt, chiếc đèn đáng thương phía sau bị chém tách thành hai nửa, nửa trên rơi trượt xuống.
Bên kia, Triển Chiêu vẫn như cũ cầm quyển trục gõ gõ, “Thông thường đao Phù Tang đều là chém từ trên xuống, đao pháp đơn giản chỉ cần tốc độ nhanh, cũng rất thô bạo, ở đây đao pháp lấy đầu tinh xảo trôi chảy, đao pháp ngang rất nhiều… Nên biết, trong đao pháp khó nhất chính là hoành đao (đao chém ngang), tức là không thể mượn lực chém từ trên xuống, lại không được lưỡng lự, tiếp đó đao còn phải nhanh, nội lực phải thập phần thâm hậu.”
“Triển hộ vệ.” Bao Chửng thấy Triển Chiêu đánh giá tên hung thủ này thành cao thủ cao cao thủ, liền hỏi, “Ngươi nghĩ có ai có khả năng hiềm nghi không?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không quá có thể là hắn.”
“Vậy xem như hắn không phải kẻ bị hiềm nghi, nhưng có phải là đao pháp vô cùng tốt, nói không chừng hắn vô tình biết được hung thủ là ai?” Bàng thái sư thăm dò.
“Cũng có thể, ta quả thật cũng không quá quen thuộc với người dùng đao.” Triển Chiêu gật đầu, chậm rãi nói, “Loại thứ hai là loại đao hẹp dài uy lực kinh người, là khắc tinh của đao Phù Tang, Miêu đao.” (miêu ở đây là cây mạ)
“Miêu đao?” Bao Chửng sửng sốt, “Chẳng lẽ kẻ phạm án là người Miêu.”
“Chậc.” Triển Chiêu vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng búng, thuận tiện tiêu tiêu sái sái xoay người một cái, Bao Chửng lại nghe phía sau nhao nhao lên, bất đắc dĩ mà đỡ trán, từ sau khi Triển Chiêu đến Khai Phong, các cô nương này giống như ăn phải tiên đan, long tinh hổ mãnh cộng thêm như lang như hổ.
Bàng thái sư đột nhiên nghĩ đến hành động vĩ đại lúc trước của Triển Chiêu khi tiến cung, sau khi đánh ngã một đám đại nội thị vệ, thuận tiện nắm được phương tâm (tâm hồn thiếu nữ = =ll) của thái hậu và các tiểu nha hoàn… Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân chân chính mà Triệu Trinh đá bọn họ ra cung phá án?
Nghĩ đến đây, Bao Chửng và Bàng Cát yên lặng liếc mắt nhìn nhau —— Lần này thật sự là oan uổng mà!
“Miêu đao chính là thứ hung ngoan nhất trong đao, tạo ra từ đất Miêu, giống như cây mạ nên được gọi như thế, đao dài ba thước tám thốn, đao bả (tay cầm) một thước hai thốn, toàn bộ dài năm thước, chém sắt như chém bùn, một tay, hai tay, cũng có thể rời khỏi tay, nhưng đao pháp thay đổi thất thường.” Triển Chiêu nhìn nhìn trạng huống đao thương của thi thể được miêu tả trong hồ sơ, gật đầu với Bao Chửng, “Thập phần giống như Miêu đao gây nên.”
“Nói nửa ngày…” Bàng Cát nhịn không được bèn hỏi, “Người hiềm nghi của Triển hộ vệ là ai?”
“Ai, không phải người hiềm nghi, người này đắc tội không nổi.” Triển Chiêu liên tục xua tay, đầu lắc như trống bỏi, “Người này trên giang hồ có tiếng quỷ kiến sầu, kẻ ác gặp thì trốn, yêu quái thấy thì xoay người chạy, nếu không phải cùng đường thì nghìn vạn lần không nên trêu chọc!”
Bao Chửng hoài nghi nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu từ trước đến nay dày đặc khí giang hồ, nói thế nào lại cảm thấy vị này rất khó đối phó?
“Triển hộ vệ, nói nghe chút cũng không sao a, cũng đâu phải hắn.” Bàng thái sư càng nghe càng hiếu kỳ.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Miêu đao bởi vì quá khó khống chế, người chơi đao dễ làm bị thương thậm chí hại chết chính mình, cho nên người dùng Miêu đao càng ngày càng ít. Mà Miêu đao bởi vì quá dài dễ gãy, rất khó đúc, sau khi những sư phụ đúc đao trứ danh qua đời, cơ bản đã không còn Miêu đao tốt xuất hiện… Trên đời này còn tồn tại, chính là, Miêu đao cực mạnh, là thanh đao trong tay người nọ —— Vân Trung đao.”
“Vân Trung đao?” Bàng thái sư vuốt cằm, lão thích sưu tầm đồ cổ, không hề nghe nói qua a.
“Vân Trung đao địa vị cực đại.” Triển Chiêu nói, “Tương truyền là bậc thầy luyện khí Quỷ Tài đã dùng một ngàn thanh quỷ đầu đao và huyền thiết ngàn năm cùng máu rồng rèn thành, cứng rắn không gì sánh được, dị thường tà tính, chính là vật bất tường, sát khí không thua gì Tân Đình Hậu của Triệu Phổ, so với lai lịch của Tân Đình Hậu thì càng tà dị hơn.
“Quỷ đầu đao là cái gì?” Bàng Cát và Bao Chửng cùng nhau hỏi.
Triển Chiêu nhìn nhìn hai người bọn họ, lắc đầu, “Chính là loại đại đao mà đao phủ dùng để chém đầu, là loại chém đến khi nứt mẻ thì ném, đó là quỷ đầu đao.”
Bàng thái sư bất giác cảm thấy sau cổ mát lạnh, ngay cả Bao Chửng cũng nhịn không được mà sờ cổ.
Nói đến đây, Triển Chiêu lại mở ra hồ sơ lần nữa, “Đây là chuyện xảy ra một tháng trước, toàn bộ Đoạn Đao môn gần như tuyệt diệt, Đoạn Đao môn là chi nhánh của Đao minh, lại diệt môn như thế, minh chủ Đao Hành Phong khẳng định sẽ không để yên, phỏng chừng sẽ đại náo một hồi.” Nói xong, Triển Chiêu chạy vào phòng gói hành lý, chuẩn bị đi xem náo nhiệt.
Bao Chửng và Bàng Cát hai mặt nhìn nhau, vòng vo nửa ngày, Triển Chiêu vẫn chưa nói chủ nhân của Vân Trung đao là ai.
.
Chờ buổi tối khởi hành, Triển Chiêu vác một bao hành lý, cầm Cự Khuyết, cưỡi đại mã màu mận chín đứng trong gió đêm. Gió đêm tháng tư nhẹ nhàng, thêm vầng trăng bán nguyệt xa vời, một người ngựa đỏ áo đỏ, trong mắt chứa một điểm tinh quang, giết người không thấy máu…
Bao Chửng lên kiệu thì vừa quay đầu lại, nhịn không được rơi giọt nước mắt chua xót cho các cô nương trong phủ đang cắn khăn tay phất tay cáo biệt Triển Chiêu.
Đội ngũ đi tuần thật dài với năm trăm tinh binh dẫn đường, trùng trùng điệp điệp đi ra Khai Phong thành, vì để không quấy rầy dân chúng, Bao Chửng đặc biệt ra khỏi thành lúc nửa đêm, lặng yên không tiếng động.
Trong đêm đen, Triển Chiêu cưỡi ngựa ở cuối hàng ngũ không nhanh không chậm theo sát, tựa hồ đang có tâm sự suy tư.
Lúc này, đại mã xa của Bàng thái sư dần chậm lại, cho đến khi đi ngang Triển Chiêu, màn xe được vén lên, Bàng thái sư ló đầu ra.
Triển Chiêu nhìn lão một cái, mỉm cười.
Dưới ánh trăng, Bàng thái sư ngoài ý muốn phát hiện, nụ cười của Triển Chiêu y hệt như nụ cười lúc nãy, nếu không phải mắt mờ, lão rất xác định, nụ cười này tràn đầy một loại gọi là chân thành, vì vậy hiếu kỳ hỏi, “Triển hộ vệ thường ngày cười với ai, không cười với ai, có giới hạn gì không?”
Triển Chiêu chớp chớp mắt, cũng không suy nghĩ liền lên tiếng, “Không hại ta, không hại người là được.”
Bàng thái sư bật cười, gật đầu, đây là giới hạn của Triển Chiêu sao? Thấy hắn ngáp một cái, tựa hồ chuẩn bị chợp mắt trên ngựa một hồi, thái sư nhanh chóng nắm bắt cơ hội, hỏi câu cuối cùng, “Vừa nãy ngươi nói cao thủ dùng Vân Trung đao kia, rốt cuộc tên gọi là gì?”
Khóe miệng Triển Chiêu lại nhếch lên vài phần, “Tên rất êm tai.”
Thái sư chờ đợi.
“Vân Trung đao khách Vân Trung đao, tuyệt thế vô song Bạch Ngọc Đường.” Triển Chiêu nhíu mày với thái sư, “Nhớ kỹ nghe được ba chữ đó phải đi đường vòng, hắn chuyên giết tham quan nịnh thần đại phôi đản…”
Thái sư rụt cổ lại, lắc lắc Bao Chửng đang ngủ gật trên nhuyễn tháp ở đầu bên kia mã xa, “Hắc tử, ngươi phải bảo Triển hộ vệ chiếu cố ta a!
Bao đại nhân ngáp một cái, tập trung mà thuyết minh một chút cái gì gọi là mắt không thấy răng nanh, thuận tiện trở mình xua Bàng Cát đang vo ve như con ruồi đi, “Hai ngày trước ngươi chỉ ta làm thế nào để ngừa muỗi?”
Bàng Cát ngẩn người, vò đầu, “Đừng mặc quần áo ngậm miệng lại, buổi tối muỗi sẽ không thấy ngươi.”
Bao Chửng có chút oán hận quay đầu liếc mắt nhìn lão, “Cho nên a, ngươi đừng làm tham quan cải tà quy chính thì nơi chốn bình an đất trời rộng mở, lấy mực bôi đen giả trang làm ta… làm đi!”
Nói xong, đưa một khối mực cho lão.
…
Triển Chiêu ở bên ngoài, nghe được bên trong mã xa đang đánh nhau, bất đắc dĩ sờ sờ mũi, hắn từ nhỏ đến lớn có một mao bệnh, mỗi lần có đại sự gì đó xảy ra, thì mũi sẽ ngứa.
Lắc đầu, phóng ngựa chạy tới phía trước một quãng, Triển Chiêu có chút nóng ruột, một người là minh chủ Đao minh, đao khách nổi danh nhất hiện nay Đao Hành Phong, một người là người trẻ tuổi nhất nổi danh nhất cũng có nhiều tranh luận nhất, được Thiên Tôn tự mình khen là thiên hạ đệ nhất đao Bạch Ngọc Đường, lần này có trò hay để xem rồi.
.
.
___________________ Đăng bởi: admin