Vụ Án Chặt Đầu Trấn Đao Phủ

CHƯƠNG 19
[Chết đi, sống lại]
.
Tú bà thần thần bí bí nói cho bọn Triển Chiêu biết gần đây đã phát sinh một chuyện kỳ lạ.
Không lâu trước, có một vị khách lạ đến Vạn Hoa lâu, trước đây chưa từng thấy, tóc xám trắng, niên kỷ đại khái khoảng năm sáu mươi tuổi. Khách nhân vào niên kỷ này thì cũng không hiếm thấy, các diêu tỷ vẫn cẩn thận hầu hạ.
Vị khách nhân này nói mình họ Đan, không phải người địa phương, chỉ đi ngang qua.
Theo hồi ức của diêu tỷ hầu hạ lão, lão đầu này cổ cổ quái quái, gọi diêu tỷ vào, nhưng vừa ngã đầu đã ngủ, bảo diêu tỷ nằm ra đất mà nghỉ, có điều lại cho rất nhiều bạc, xuất thủ cũng hào phóng.
Cứ như vậy, lão ở Vạn Hoa lâu ba ngày.
Mọi người nghe thì đều thấy có chút khó hiểu, đây là sở thích gì vậy?
Diêu tỷ chăm sóc lão liên tục lắc đầu, “Ba ngày liền ta đều phải cuộn chăn nằm dưới đất a, ngủ đến vai cũng tê rần.”
“Người này kỳ quái như thế? Sao không nghỉ ở khách *** có phải tốt hơn không?” Triệu Phổ cảm thấy ngạc nhiên.
“Cũng không phải! Còn có chuyện càng tà môn hơn!” Diêu tỷ nọ lắc đầu, “Sáng sớm ngày thứ ba ta tỉnh lại, ông ấy cư nhiên đã chết ở trên giường!”
“Cái gì?” Công Tôn kinh ngạc, “Chết như thế nào?”
“Không biết, đôi mắt mở to, thân thể cứng đờ, ta sợ đến nỗi vội vã gọi mụ mụ cứu mạng!”
Tất cả mọi người nhìn tú bà, hỏi, “Sau đó ngươi giải quyết như thế nào? Có báo quan nghiệm thi không?”
Tú bà xấu hổ nói, “Nơi này là nơi nào, làm sao dám báo quan a… Thứ nhất người chết ở trong này, không rõ nguyên do, thứ hai, nếu như để khách nhân khác biết trong quán đã có người chết, sau này làm sao ta làm ăn?”
Mọi người thật ra cũng có thể lý giải, thông thường thanh lâu xử lý thi thể đều là trực tiếp đem chôn.
“Sau đó các ngươi xử lý thi thể kia như thế nào?” Triển Chiêu hỏi.
“Ta gọi mấy hỏa kế, thừa dịp buổi tối, ném thi thể ra bãi tha ma.” Tú bà nói, sắc mặt khó coi, “Ta còn bảo người đóng lại căn phòng có người chết, thế nhưng không ngờ…”
“Thế nào?”
“Tối hôm sau, chợt nghe được trong căn phòng đó có động tĩnh.” Tú bà liên tục run rẩy, “Buổi tối còn nghe được có tiếng ngáy.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau —— Tà môn như thế?
“Tà nhất chính là tảng sáng ngày hôm sau nữa, chúng ta đẩy cửa đi vào, thì phát hiện lão đầu ma quỷ kia dĩ nhiên nằm ở trên giường, vẫn là hình dạng như ngày lão chết!”
“… Có thật sự tà môn như vậy không a?” Âu Dương Thiếu Chinh nghe thấy mới mẻ, “Ngươi chết tự bò về phòng sao?”
“Ai u, lúc đó ta hoảng lắm a…” Tú bà vỗ ngực, “Thiếu chút nữa chết ngất luôn.”
“Sau đó thì sao?” Triệu Phổ cảm thấy rất hứng thú.
Tú bà lắc đầu, “Người đã chết, lại không thể đặt ở đây, ta tìm hai hỏa kế to gan một chút, lại khiêng thi thể ném ra bãi tha ma, lần này để ngừa vạn nhất, còn đào một cái hố chôn lão xuống. Nhưng không ngờ, sáng sớm hôm sau, lão lại…”
“Ông ấy không lẽ lại trở về?” Công Tôn cảm thấy rất thú vị, dạo gần đây người chết cũng có thể bò tới bò lui a, hơn nữa người chết này rất chấp nhất, nhận thức duy nhất căn phòng mà mình chết.
Bọn Triệu Phổ cũng cảm thấy buồn cười.
“Các vị đại nhân, các ngươi còn cười a? Chúng ta rầu muốn chết rồi!”
Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ, “Vì sao không trực tiếp thiêu hủy đi?”
“Ai dám a?!” Tú bà nhếch miệng, “Lão hiện tại chỉ là mỗi ngày tới nằm, vạn nhất chúng ta thiêu rồi, lão trở về ăn thịt người hay là phóng hỏa đốt trụi Vạn Hoa lâu thì làm sao đây?”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi, “Ý ngươi là, thi thể đó giờ còn đang trong phòng?”
“Cái này thì không biết.” Tú bà cẩn cẩn dực dực, “Chúng ta không dám nhìn nữa, cửa của gian phòng đó cũng đã khóa lại. Trong phòng có đôi khi thì có tiếng động, có đôi khi lại yên lặng… Nói chung chúng ta không dám đi vào.”
“Ta đi xem!” Công Tôn hăng hái bừng bừng, định xông lên lầu, bất quá Triệu Phổ đã túm lại cổ áo y.
Công Tôn rất bất mãn mà quay đầu lại lườm hắn.
Triệu Phổ nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Có vẻ như thủ pháp giang hồ.”
Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, cụ thể cũng không có ý kiến gì, hỏi Triển Chiêu, “Nghe như công phu giả chết.”
Triển Chiêu cau mày tựa hồ có chút do dự.
Bạch Ngọc Đường như là minh bạch gì đó, liền nhẹ nhàng vươn tay túm áo hắn kéo sang một bên, thấp giọng hỏi, “Nghĩ tới cái gì rồi?”
Triển Chiêu liếc liếc hai ngón tay đang nắm tay áo mình của Bạch Ngọc Đường… Còn nắm rất là tự nhiên nữa a.
Triệu Phổ hơi nheo mắt lại —— Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mới nhận thức vài ngày mà thôi, nhưng trông có vẻ rất thân thiết, nếu như không phải trước đây từng có liên hệ, vậy chỉ có thể nói hai người quá hợp ý mà thôi.
“Công phu giả chết không ngoại trừ các loại như quy tức, bế khí… Bất quá nghe tú bà miêu tả, hình như là một loại nội công khác, danh môn chính phái không biết đâu, chỉ có người trong tà giáo mới có thể!”
“Công phu gì?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ.
“Công phu này rất tà môn, không có tên xác thực, bất quá từng có một tiền bối nói với ta, tên thường gọi là ‘Chết đi sống lại’.” Triển Chiêu vuốt cằm, “Nghe tên hiểu nghĩa, chính là trước tiên chết đi, đã chết thì cũng không thể chết nữa, sau đó lại sống lại!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Tà môn như thế… Tiền bối nào nói cho ngươi?”
Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn trời, “Quên mất tiêu…”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Cũng đúng, tiền bối của ngươi nhiều quá mà.”
Triển Chiêu quay đầu liếc nhìn hắn, “Ngươi không phải cũng có nhiều tiền bối sao.”
Bạch Ngọc Đường lãnh đạm cười một cái, “Ta bên này đúng là có không ít tiền bối, bất quá không giống các tiền bối của ngươi đều xem ngươi như bảo bối, bên này đều xem ta như kẻ thù.”
Triển Chiêu sửng sốt, cúi mặt thấp giọng hỏi, “Trước đây ta từng nghe nói phái Thiên Sơn rất loạn, thì ra đúng là như vậy a?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái, “Loạn hơn cả tưởng tượng của ngươi nữa kìa.”
“Sao lại như vậy a.” Triển Chiêu khoanh tay, “Thiên Tôn lợi hại thế kia, quản không được môn hộ sao?”
“Vấn đề không phải là sư phụ của ta.” Bạch Ngọc Đường nói xong thì có chút nghiêm túc, “Muốn trách thì trách cái đám danh môn chính phái đó quá hạ lưu, hoàn toàn không tốt ở chung như tà môn ma đạo.”
“Thế à.” Triển Chiêu bên cạnh gật đầu.
Bên này hai người thì thầm, bên kia Triệu Phổ chờ đến độ không nhịn được, hai người này cắn tai nhau nãy giờ còn chưa cắn đủ sao?
Đang cáu kỉnh thì cảm giác có người túm vạt áo mình, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trắng như bánh bao, vươn hai tay, “Cửu Cửu, bế bế!”
Triệu Phổ không hề suy nghĩ, nhanh chóng bế lên, tiểu tổ tông này phỏng chừng đứng mỏi chân rồi.
Âu Dương giật giật khóe miệng, Triệu Phổ không có chút tự giác của binh mã đại nguyên soái nha, bất quá lại rất hợp ý với Tiểu Tứ Tử, không bằng nhận làm con nuôi cho rồi.
Lại một lát sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần sau tiếng ho khan mất kiên nhẫn của mọi người, đành xấu hổ đi trở về.
“Hai ngươi thương lượng thế nào rồi?” Triệu Phổ hỏi, “Trực tiếp chạy vào?”
“Trước tiên vào phòng xem cái đã.” Triển Chiêu nhìn nhìn sắc trời, “Lúc này phỏng chừng người không tại đó!”
“Sao ngươi biết?” Triệu Phổ thắc mắc.
“Nếu như quả thật chính là cái loại công phu ‘Chết đi sống lại’ giả thần giả quỷ đó, cũng chỉ sử dụng được khi trời vừa tảng sáng.” Triển Chiêu vừa nói, vừa dẫn đầu lên lầu.
.
Gian phòng này cũng không khó tìm, chính là gian đầu tiên ở phía Tây, trên cửa còn dán giấy niêm phong. Giấy niêm phong hoàn chỉnh, có thể thấy được không ai từ cửa đi ra, về phần cửa sổ, tú bà nói lúc trước nàng đã khóa lại khi ra ngoài.
Mở giấy niêm phong đẩy cửa mà vào, trong phòng quả nhiên không ai, ngay cả giường chiếu đều là sạch sẽ. Ngoài dự liệu của mọi người, trong phòng không có bất luận mùi thối như mùi mục rữa của tử thi hay gì khác, có thể thấy được… Thi thể hoặc những thứ khác lạ cũng không tồn tại.
Triển Chiêu đi tới bên giường, kiểm tra chăn đệm và gối đầu, còn rất sạch sẽ, xem ra là có người thường quét dọn.
Triển Chiêu híp mắt trầm ngâm —— Công phu chết đi sống lại…
“Cửu Cửu, đây là bồ tát gì?”
Lúc này, Tiểu Tứ Tử dựa vào đầu vai Triệu Phổ ngủ gật đang giơ tay chỉ vào tủ quần áo phía sau Triệu Phổ.
Tủ quần áo này rất cao, cơn hơn người bình thường nửa cái đầu, bất quá Triệu Phổ vóc dáng cao ráo, Tiểu Tứ Tử dựa lên vai hắn có thể thấy được nơi càng cao, chỉ vào nóc tủ, nói nơi đó có bồ tát.
Âu Dương nhảy lên vươn tay với vào, lấy được thứ gì đó đưa cho mọi người xem.
Chỉ thấy đó là một tượng phật nhỏ bằng sứ, bồ tát này hung hãn, có chút giống la hán mặt quỷ.
Triển Chiêu mi gian hơi giật giật, Bạch Ngọc Đường chuẩn xác bắt được thần tình biến hóa của Triển Chiêu, bèn hỏi hắn, “Người quen?”
Triển Chiêu sờ sờ mũi, lắc đầu, “Không phải… Bất quá bồ tát này gọi là bồ tát chú (đúc) kiếm.”
Mọi người lần đầu tiên nghe có một vị bồ tát chú kiếm, Triệu Phổ vui vẻ nói, “Ta không nhận ra hắn, nếu như là bồ tát chú đao, nói không chừng ta sẽ nhận thức.”
Triển Chiêu khoanh tay, “Chậc” một tiếng, tựa hồ hơi bị khó xử.
Triệu Phổ là một người thông minh, thấy thần sắc của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, phỏng chừng bên trong có điều không tiện cho người khác biết, vì vậy bảo Âu Dương Thiếu Chinh đưa kỹ nữ, tú bà và tiểu tư đi nơi khác.
Trong phòng chỉ còn lại mấy người bọn họ, cộng thêm Tiểu Tứ Tử đang ngáp.
Đóng cửa phòng, bọn Triệu Phổ ngồi xuống bên bàn, đều nhìn Triển Chiêu, ý là —— Nói đi!
Triển Chiêu ho khan một tiếng, suy nghĩ một chút, lên tiếng, “Kỳ thực bồ tát chú kiếm và bồ tát chú đao, là hai tượng phật la hán lưng tựa lưng mà đứng, ta đã từng nhìn thấy bản gốc.”
Tất cả mọi người nhìn hắn, ý là —— Bản gốc ở đâu?
Triển Chiêu gãi gãi cằm, ngẩng mặt, hình như ý là —— Bỏ qua đoạn này!
Công Tôn nhìn nhìn pho tượng bồ tát lấy từ nóc tủ, “Nhưng ở đây chỉ có một.”
“Từ ba mươi năm trước ma cung ẩn độn, ma môn tam bách lục thập môn phái đại thể giải tán, tự lập môn hộ.” Triển Chiêu thong thả nói.
Triệu Phổ và Công Tôn đều nghiêng đầu nhìn hắn, “Ma môn tam bách lục thập phái là cái gì?”
Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, “Chuyện giang hồ.”
Triệu Phổ sờ cằm.
Công Tôn cũng hiếu kỳ.
Tiểu Tứ Tử tiếp tục ngáp.
Triển Chiêu ra hiệu mọi người đừng truy cứu chuyện này, chỉ là tiếp tục nói, “Trong ma môn tam bách lục thập phái, có hai huynh đệ, mội người tên là Đao Tà, một người tên là Kiếm Tà, chuyên đúc tà đao tà kiếm, danh khí không lớn, bất quá thật sự có bản lĩnh.”
Triệu Phổ nâng cằm, “Ta chỉ biết là chính đạo tam bách lục thập hàng, thì ra tà đạo cũng có tam bách lục thập hàng a.”
“Ma môn tam bách lục thập phái đều có bản lĩnh riêng, năm xưa khi là môn hạ của ma cung, từng khếch trương một trận.” Bạch Ngọc Đường nói, “Bất quá thời huy hoàng của ma cung đã là vài thời đại trước rồi, ngày nay môn phái tà đạo đều suy nhược, nhiều nơi không người nối nghiệp, lưu lại cũng chỉ là một đám lão nhân, phân tán khắp nơi trên giang hồ.”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu, “Có miếu thì có thần, làm nghề gì thì cũng sẽ cầu thần minh đó bảo hộ, làm đầu bếp thì bái táo quân, chiến tranh bái Quan nhị gia (Quan Vũ), đúc kiếm đúc đao, thì bái bồ tát chú kiếm và bồ tát chú đao.”
Công Tôn mặc dù không phải người giang hồ, nhưng thật ra cũng hiểu được, bèn hỏi, “Nói như vậy, người chết đi sống lại trong phòng, là kiếm tà?”
“Người trong Ma Môn Tam Bách Lục Thập Hàng, đều biết chết đi sống lại.” Triển Chiêu ngữ ra kinh người, “Làm tà môn ma đạo thì có vài môn tà công để dễ đào sinh (thoát thân tìm đường sống).”
“Thì ra là thế.” Triệu Phổ hiếu kỳ, nhìn Triển Chiêu, “Sao ngươi biết rõ như vậy?”
Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn trời, “Thuyết thư tiên sinh (người kể chuyện) nói đó.”
Triệu Phổ và Công Tôn vô thức nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nâng chén uống trà phảng phất không hề nghe được gì cả.
Tiểu Tứ Tử lại ngáp một cái, híp mắt ngủ gật.
“Vậy người trụ trong phòng này chính là Kiếm Tà.. Hắn tại sao phải giả thần giả quỷ?” Triệu Phổ không hề truy cứu những hiểu biết kỳ kỳ quái quái của Triển Chiêu là từ đâu nghe được, trở về chính đề.
“Trụ ở đây hẳn không phải là Kiếm Tà, là Đao Tà mới đúng.” Triển Chiêu lắc đầu, “Kiếm Tà đã chết vài năm rồi, Đao Tà và hắn huynh đệ tình thâm, trao đổi tín vật, Đao Tà tùy thân mang theo bồ tát chú kiếm của Kiếm Tà, mà Kiếm Tà là người mang theo bồ tát chú đao của Đao Tà đã được chôn tại Phồn Tinh cung phía sau Ma sơn.”
“Phồn Tinh cung?” Triệu Phổ và Công Tôn lại nghe được một danh từ mới.
Triển Chiêu tiếp tục nhìn trời, “Thuyết thư tiên sinh nói đó.”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán vừa lắc đầu vừa thổi nước trà nóng.
“Quản hắn là Đao Tà hay là Kiếm Tà, giả thần giả quỷ như thế làm gì?” Công Tôn hỏi, “Có liên quan gì tới vụ án đang tra sao?”
“Ta nghĩ có…”
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ trăm miệng một lời.
Công Tôn buồn cười, “Lại nói, ta cũng biết là có a.”
“Lần này điều tra đều là chuyện về đao.” Triệu Phổ buông lỏng tay, “Đột nhiên còn chạy tới một Đao Tà chuyên đúc đao, trốn Đông trốn Tây, tựa hồ đang tránh ai đó, nhưng lại nhất định phải ở lại trấn Đao Phủ, làm bộ đã chết bám dính Vạn Hoa lâu này, thật sự là tuyển chọn thông minh nhất, hơn nữa các diêu tỷ trong lâu cũng không dám để lộ ra ngoài.”
“Tầm nhìn của gian phòng này rất rộng.” Bạch Ngọc Đường đi tới bên cửa sổ, mở toang ra nhìn quanh, cuối cùng chỉ vào một tiểu lâu ở xa xa, “Bên kia hẳn là Giáng Hoa lâu.”
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau —— Chó ngáp phải ruồi, nói không chừng lần này sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Vậy tiếp theo làm gì?” Công Tôn hỏi, “Chúng ta ở lại nơi này chờ Đao Tà kia trở về, hay là đến Giáng Hoa lâu đi bắt Tô Đồ Lục?”
“Không bằng chia binh làm hai đường?” Bạch Ngọc Đường đề nghị, “Ta và Triển Chiêu ở lại chờ Đao Tà, Triệu Phổ mang người đi canh giữ Giáng Hoa lâu.”
Triệu Phổ gật đầu, “Ân, cũng được.”
Hắn vừa đáp ứng, Công Tôn vươn tay bế Tiểu Tứ Tử lại, đặt lên chiếc ghế bên cạnh, thuận tiện khoát khoát tay với Triệu Phổ, “Ngươi đi nhanh nhanh đi, không tiễn.”
Triệu Phổ sửng sốt, híp mắt lại, “Ta đi một mình hả?”
“Ngoài kia không phải còn Âu Dương sao?” Công Tôn cười tủm tỉm, “Chúc ngươi thành công.”
“Vậy còn ngươi?” Triệu Phổ bất mãn, cũng không biết là bất mãn cái gì, bản năng lại nghĩ Công Tôn phải theo phe mình mới đúng.
Công Tôn hai mắt long lanh, “Ta cảm thấy rất hứng thú với chết đi sống lại!”
Triệu Phổ kéo áo y, “Không được, ngươi theo ta bắt Tô Đồ Lục.”
“Ta không đi, ngươi đi một mình không được sao!” Công Tôn bị Triệu Phổ lôi ra ngoài, Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nhìn phụ thân bị Triệu Phổ khiêng đi, lại ngáp một cái.
Cuối cùng cửa đóng lại, dưới lầu rối loạn một trận, xung quanh lại tĩnh lặng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Tiểu Tứ Tử đứng bên bàn đang buồn ngủ đến ngơ ngác —— Tình huống gì đây?
Một lúc lâu, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn khắp nơi, phồng má —— Phụ thân bỏ rơi bé rồi!

Đêm đã khuya, Bạch Ngọc Đường đi đến thổi tắt nến, bế Tiểu Tứ Tử đang nằm sấp trên bàn đặt lên giường để bé nằm cho thoải mái, đắp chăn.
Đi tới bên cửa sổ, Bạch Ngọc Đường xuyên qua cánh cửa khép hờ, lặng nhìn con đường khuya vắng vẻ.
Một hồi lâu, cửa phòng rất nhanh mở ra cũng rất nhanh đóng lại.
Triển Chiêu vỗ ngực đứng ở trước cửa thở dốc, y phục có chút rối loạn, mỗi tay cầm một thực hạp, “Thật kinh khủng.”
Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn hắn, “Lại bị vây quanh sao?”
Triển Chiêu bất mãn mà đặt thực hạp lên bàn, hai người bọn họ ‘nằm vùng’ mấy canh giờ, Đao Tà kia cũng không trở về, vì hơi đói cho nên định tìm vài món ăn khuya. Bất quá bên ngoài bị các cô nương canh giữ kín bưng, đi ra ngoài thì nguy hiểm. Vì vậy hai người kéo búa bao xem ai thì thua người đó ‘hy sinh’. Triển Chiêu oánh tù tì tự nhận là thiên hạ vô địch, không ngờ ngày hôm nay lại bại bởi Bạch Ngọc Đường, đành dùng khinh công bay ra mua vài thứ để ăn, trở về thì bị các cô nương Vạn Hoa lâu bao vây. Vừa nãy không biết Triệu Phổ dạy các nàng cái gì, đám cô nương này thoắt cái giống như vừa học được Thất Tinh Bát Quái trận, có tổ chức có kỷ luật, chặn đầu chặn đuôi làm hắn suýt chút nữa bị bắt giữ.
“Có thể thấy được Triệu Phổ quả thật rất biết dụng binh.” Bạch Ngọc Đường ưu nhã nâng chén rượu bạch ngọc không biết lấy từ chỗ nào, thong dong từ tốn mà uống rượu.
Triển Chiêu mở thực hạp, lấy ra một đĩa bánh bao gạch cua, nghe Bạch Ngọc Đường còn đang nói bóng nói gió, đồng thời cũng khó hiểu —— Không lý nào, trên đời này dĩ nhiên lại có người oánh tù tì thắng được hắn, Bạch Ngọc Đường nhất định chơi ăn gian rồi!
“Có ăn không đây?” Triển Chiêu nâng đĩa lên dụ dỗ Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường tự hỏi đời này hắn chưa từng bị cái gì dụ dỗ, một đĩa bánh bao gạch cua càng không thể nào có bất luận tác dụng gì… Nhưng chờ khi hắn hiểu được, thì đã tới bên cạnh Triển Chiêu lấy bánh bao rồi, ngậm bánh bao nhìn Triển Chiêu đồng dạng cũng ngậm bánh bao, Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu —— Mình bị làm sao vậy?
“Ngươi đoán ta đặt bánh bao tới sát mũi Tiểu Tứ Tử nó có tỉnh lại không?” Triển Chiêu cười hì hì hỏi Bạch Ngọc Đường, cầm một cái bánh bao chuẩn bị đi tới chọc Tiểu Tứ Tử đang cuộn mình trong chăn thành một viên tròn.
Bạch Ngọc Đường vừa định lên tiếng, chợt nghe ngoài cửa sổ, truyền đến tiếng “Tất tất tác tác”.
Hai người vội cầm thực hạp, ngồi xổm xuống trốn ở sau bàn… Đồng thời, chợt nghe được một tiếng “Kẽo kẹt”, tiếng cửa sổ mở ra, sau đó có người trèo vào.
Nương theo ánh trăng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy một thân ảnh có chút còng lưng từ ngoài cửa sổ leo vào, trên lưng còn vác một bao đồ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau —— Tới!
Mà ngay khi mọi thanh âm đều lắng xuống, Tiểu Tứ Tử trên giường đột nhiên thốt lên một tiếng, “Bánh bao!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cả kinh, bóng đen vừa vào phòng tựa hồ cũng kinh ngạc nhảy dựng, lảo đảo một cái, bao phía sau rơi xuống mặt đất, tiếng “Đinh đang” vang lên ầm ĩ, từ trong bao, có rất nhiều thứ rơi ra ngoài, dưới ánh trăng, phiếm lên huyết quang.
.
.
_______________________ Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui