CHƯƠNG 22
[Nhàn rỗi không bằng cùng nhau đi]
.
Các nha dịch châm đuốc, hắc y nhân toàn bộ đã bị bắt, Tô Đồ Lục căn bản không đánh với Triệu Phổ, thúc thủ chịu trói.
Công Tôn phát hiện tình huống của Tô Đồ Lục không quá diệu, trạng huống thân thể phi thường không xong, bèn tiến lên bắt mạch cho hắn.
Triệu Phổ ngăn y lại, nửa đùa nửa thật nói, “Ngươi xem hắn hai mắt mạo hồng quang, cẩn thận hắn cắn ngươi!”
Tô Đồ Lục ngước mắt nhìn nhìn Công Tôn, nhíu mày, “Toàn là loại hay xen vào việc người khác.”
Triệu Phổ mặc kệ hắn, bảo người đưa hắn và đám hắc y nhân kia áp giải về nha môn, chuyện sau đó cứ để cho Bao Chửng và Bàng Cát xử lý.
Xa xa náo nhiệt như vậy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã sớm xuyên qua khung cửa sổ nhìn thấy tất cả.
“Có vẻ Triệu Phổ đã đắc thủ rồi.” Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường.
“Hẳn là vậy.” Bạch Ngọc Đường nói xong, đi đến ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang ngủ say, cùng Triển Chiêu dẫn theo lão đầu Đao Tà quay về nha môn.
.
Lúc này, trong nha môn đèn đuốc sáng trưng, Bao đại nhân suốt đêm thẩm tra xử án.
Nhân chứng vật chứng đều đủ, lại soát ra hai thanh đoạn đầu đao trên người Tô Đồ Lục, còn có một phần đao phổ. Hơn nữa những vết thương mà lúc trước Công Tôn tìm hiểu hoàn toàn khớp với binh khí mà những hắc y nhân này mang theo, ngay cả độc dược cũng tìm được, rốt cuộc là bằng chứng như núi.
Khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy về, Tô Đồ Lục đã nhận tội rồi.
Tô Đồ Lục sắc mặt bình tĩnh, không có ý định biện bạch, có cảm giác mặc cho số phận. Triệu Phổ nhớ lại vài năm trước hắn còn hăng hái, tuy rằng thoạt nhìn có chút điên cuồng, nhưng vài năm sau lại trở nên suy sụp như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến thanh đoạn đao nọ?
Giả Ảnh tin tức linh thông, bèn nhỏ giọng thì thầm phía sau Triệu Phổ, “Lúc trước ta phái người tìm hiểu một chút, có người nói Tô Đồ Lục bởi vì hành sự xung động không quan tâm hậu quả, ngày nay đã không còn địa vị trong quân nữa rồi, cũng không được trọng dụng.”
Triệu Phổ gật đầu.
Bạch Ngọc Đường trả Tiểu Tứ Tử lại cho Công Tôn.
Công Tôn vươn tay đón lấy Tiểu Tứ Tử đang ngủ đến mơ mơ màng màng, vốn định bế bé đi, không ngờ Tiểu Tứ Tử đột nhiên tỉnh lại, dụi dụi mắt đòi Triệu Phổ bên cạnh bế.
Triệu Phổ rất cam tâm tình nguyện mà tiếp nhận, để bé tựa vào vai mình, qua một lúc, Tiểu Tứ Tử lại ngủ.
Công Tôn mím chặt môi, chua…
Triệu Phổ còn quay sang y mà nhăn mặt, “Không bằng cho ta đi! Để nó nhận ta làm cha nuôi.”
Công Tôn nhịn không được lại đá hắn —— Nghĩ quá đẹp!
Bạch Ngọc Đường chậm rãi bước tới vị trí cách Tô Đồ Lục không xa, tỉ mỉ quan sát hắn.
Người trước mắt hắn thật sự không quá nhận thức, già nua, bệnh hoạn, hung hãn, đâu giống Dương Thái Sinh phong lưu phóng khoáng tùy tính hào hiệp năm xưa?
Bạch Ngọc Đường nhất thời có chút mơ hồ, hắn vốn là như vậy, hay bởi vì thanh đao kia đã biến hắn thành như vậy.
Lúc này, Dương Thái Sinh cũng thấy được Bạch Ngọc Đường.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một hồi, đột nhiên bật cười.
Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, “Ngươi cười cái gì?”
“Rốt cuộc vẫn gọi ngươi tới làm việc…” Dương Thái Sinh từ tốn nói, lời nói cũng không quá tôn trọng, “Hắn không phải đã chết rồi chứ?”
Bạch Ngọc Đường quan sát hắn, hỏi, “Ngươi nói ai đã chết?”
Dương Thái Sinh nhướng mi một cái, “Còn ai nữa chứ?”
“Ai?” Bạch Ngọc Đường cũng truy hỏi.
Dương Thái Sinh giật giật khóe miệng, thủy chung vẫn không nói ra hai chữ “Thiên Tôn”, không nhịn được mà nhìn Bao Chửng, “Bao đại nhân, ngươi mau mau phán xét đi, dù sao mạng ta cũng không còn lâu nữa, thời cũng thế vận cũng thế mệnh cũng thế, ta nhận.”
Bao Chửng cầm lấy kinh đường mộc đập bàn, như vậy là muốn hô một tiếng “Trảm”.
Bàng Cát vội nắm cánh tay ông, ý là —— Hắc tử ngươi gấp cái gì a ngươi!
Bao Chửng còn trừng lão —— Quấy rầy ta phá án, đánh luôn cả ngươi.
Bàng Cát trừng lại —— Hắn còn một vài sự tình chưa nói, đợi chút nữa đi!
Bao Chửng tâm không cam tình không nguyện mà quay đầu nhìn Tô Đồ Lục.
Mà lúc này, Tô Đồ Lục nhíu mày nhìn nơi khác, tựa hồ cũng không sợ chết.
Công Tôn quan sát hắn một lúc lâu, gật đầu, “Hắn quả thật bệnh nguy kịch rồi, có thể không chống đỡ được bao lâu nữa.”
Triệu Phổ hơi sửng sốt, “Xác định?”
Công Tôn híp mắt, chuẩn bị sắp phát tác, Triệu Phổ nhanh chóng hỏi, “Vì sao? Bởi vì đao?”
“Tẩu hỏa nhập ma tạo thành, gân mạch đi ngược chiều trong thời gian dài phụ tải quá lớn, thân thể hắn căn bản không chịu đựng nổi.” Công Tôn lắc đầu, “Mạng nhỏ đã sắp không còn, còn muốn nhất thống thiên hạ đánh Đại Tống xưng bá võ lâm? Thật không biết ngươi đang nghĩ cái gì nữa.”
Bao Chửng nhíu mày, “Bệnh nặng cũng phải chịu nghiêm phạt, giết người thì đền mạng…”
Ông còn chưa dứt lời, Bàng Cát đã túm lại không cho ông vỗ kinh đường mộc, Bao Chửng giận rồi, quay đầu lại hung dữ trừng lão —— Quấy rầy ta phá án…
Bàng Cát nháy mắt liên tục, ý là —— Ngươi gấp cái gì a? Không phải Bạch Ngọc Đường còn chưa lên tiếng sao? Đúng là không biết thu mua nhân tâm, người ta tốt xấu gì cũng chạy chân cho ngươi nhiều ngày như vậy!
Bao Chửng ngẩn người, quả nhiên thấy Bạch Ngọc Đường tựa hồ còn có chút chần chờ, vì vậy bèn đem những gì đã tới bên mép đều thu về, kiên trì đợi.
Bàng Cát ở phía sau tấm tắc xưng kỳ, Bao Chửng thật sự cho Bạch Ngọc Đường mặt mũi a, thiết diện vô tư cũng có thể nới lỏng!
Lúc này, trên công đường an tĩnh.
Bạch Ngọc Đường nhìn Dương Thái Sinh, Dương Thái Sinh không nói lời nào.
Ngay khi đang căng thẳng, Triển Chiêu đã đi tới, đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, hỏi Dương Thái Sinh, “Ngươi năm xưa cùng Thiên Tôn học công phu, chính là vì đao pháp?
Dương Thái Sinh cũng không giấu diếm, nói, “Ta vào Trung Nguyên chính là vì học công phu, Thiên Tôn là người có công phu tốt nhất, đương nhiên theo hắn học. Sau đó nương tử ta tìm được đoạn đầu đao, nhưng đột phát chuyện ngoài ý muốn, đao rơi vào tay Đàm Kim. Thiên Tôn cuối cùng cũng không thu ta làm đồ đệ, có thể thiên phú của ta không đủ, vì vậy ta cũng chỉ đành dẫn theo nương tử đi đoạt lại đoạn đầu đao, rời xa đất Tống trở lại Tây Hạ, nơi này cũng không phải gia hương của ta.”
“Người mang đầu lâu đến tìm Thiên Tôn, là ai a?” Triển Chiêu hỏi.
“Thủ hạ của ta.”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là —— Toàn bộ án kiện đều rõ ràng rồi, năm xưa trộm đoạn đầu đao của sư phụ ngươi, phỏng chừng là chưởng môn của Đoạn Đao môn trộm đi, có phải Đao Hành Phong sai sử hay không thì không thể nào kiểm chứng được, dù sao hắn cũng không thoát khỏi quan hệ.
Sau khi chân tướng rõ ràng, người này nên phán thì phải phán.
Bao Chửng lại nhìn nhìn Triển Chiêu, ý là —— Bạch Ngọc Đường cùng với đồng môn của hắn đã nói chia tay xong chưa? Có còn việc gì nữa không?
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, cũng khó trách Bao Chửng hỏi như thế, Bạch Ngọc Đường thoạt nhìn, tâm sự nặng nề.
Công Tôn và Triệu Phổ bọn họ cũng đều liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đại khái đều biết Bạch Ngọc Đường muốn hỏi cái gì —— Trong phong thư Dương Thái Sinh gửi cho Thiên Tôn, tôn kính và hiếu thuận viết đến cực kỳ chân thành, Bạch Ngọc Đường có thể muốn biết, người này có thật tình tôn kính Thiên Tôn, xem hắn như sư phụ không, hay là, ngay từ đầu bái sư, đến cuối cùng đều chỉ là lừa dối.
Lại đợi một hồi, Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, đối diện với Dương Thái Sinh, “Cho tới bây giờ, ngươi đều là gạt hắn sao?”
Dương Thái Sinh khẽ nhíu mày, không nói gì.
Lúc này, Triển Chiêu cũng ngồi xổm xuống, nói với Dương Thái Sinh, “Uy, Thiên Tôn nói mang thi thể ngươi trở lại Thiên Sơn, hảo hảo an táng.”
Dương Thái Sinh hơi sửng sốt, nhìn Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn nhìn Triển Chiêu.
“Ngươi có muốn trở lại không a?” Triển Chiêu hỏi hắn, “Hay để Cửu vương gia mang ngươi về biên ải, trả lại cho Tây Hạ?”
“Thiên Sơn…” Dương Thái Sinh đột nhiên nói, “Ta muốn táng tại Thiên Sơn.”
“Nương tử ngươi thì sao?” Triển Chiêu lại hỏi một câu.
“Đã chết từ rất nhiều năm trước.” Dương Thái Sinh thản nhiên nói.
“Ngươi thật sự muốn trở về Thiên Sơn, không muốn quay về Tây Hạ?” Triệu Phổ hỏi, “Ở bên này ngươi bất quá chỉ có được một tòa mộ phần, tại Tây Hạ thì lại được phong quang đại táng như vương hầu tướng.”
“Ta chỉ muốn ở lại Thiên Sơn.” Dương Thái Sinh khe khẽ thở dài, “Những năm tháng tại Thiên Sơn, là những năm tháng hài lòng nhất và duy nhất cuộc đời ta, quên thân phận, dã tâm, chỉ dùng tâm để tập võ, đáng tiếc ta không đủ thiên phú, cuối cùng cũng không bái nhập sư môn.”
Dương Thái Sinh nói xong, đuôi mày khẽ nhíu của Bạch Ngọc Đường buông lỏng ra, hắn gật đầu với Triển Chiêu vừa quay đầu nhìn mình, lại chắp tay hành lễ với Bao Chửng, xoay người đi ra.
Mọi người cũng đều mang tâm tình phức tạp, Dương Thái Sinh viết cho Thiên Tôn lá thư này, không hẳn đều là nói dối, mà Thiên Tôn không hổ là thánh giả cao nhân, xem ra đã sớm ngờ tới việc này là có chuyện.
Nhưng, Dương Thái Sinh cũng được Tô Đồ Lục cũng được, một hơi giết nhiều người của Đoạn Đao môn như vậy, tội ác ngập trời không thể miễn! Bao Chửng luôn luôn công chính a, sao lại có thể khinh tha hắn.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường ra ngoài, biết hắn không muốn thấy kết cuộc của Dương Thái Sinh, liền cũng theo ra ngoài.
…
Tới cửa, Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường quay về viện tử uống rượu, hắn nguyên bản cũng định theo vào cùng Bạch Ngọc Đường uống vài chén, bất quá lại đột nhiên nhớ đến vài chuyện, Triển Chiêu chợt lóe vô ảnh.
Tử Ảnh đứng ngoài đại đường nha môn thấy tình hình nơi đó liền túm túm Giả Ảnh, “Triển Chiêu đi đâu vậy? Không phải đã bắt được người rồi sao?”
“Còn có một người, cần giáo huấn một chút.”
Tử Ảnh hiếu kỳ, “Ai a?”
“Kẻ trộm đồ đương nhiên phải bị nghiêm phạt, hơn nữa vật bị mất phải trả về nguyên chủ.” Giả Ảnh thản nhiên cười, Triển Chiêu người này, rất thú vị.
…
Sáng sớm hôm sau.
Tiểu Tứ Tử ngủ cả đêm tinh thần sang sảng thức dậy, khi đẩy cửa vào trong viện thì lại dẩu mỏ tựa hồ không quá vui vẻ.
Tới bãi đất trống ngoài biệt viện, thì thấy Triệu Phổ đang luyện công.
Triệu Phổ quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Tứ Tử lết đôi dép gỗ uể oải đi tới, liền thu chiêu ghẹo bé, “Sao vậy? Không ngủ ngon? Sao lại mất tinh thần như thế.”
Tiểu Tứ Tử mím môi, “Cửu Cửu, các ngươi đã điều tra xong án tử rồi a?”
“Đúng vậy.” Triệu Phổ gật đầu, hớn hở nói, “Không có án tử, chúng ta ra ngoài chơi được không? Một lát đi ăn, ăn xong thì đi dạo, phong cảnh trấn Đao Phủ này coi như không tồi…”
Triệu Phổ đang nói thì thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên mếu máo, vô cùng thương cảm hình như muốn khóc.
Triệu Phổ cả kinh.
“Hay lắm Triệu Phổ, ngươi khi dễ Tiểu Tứ Tử hả?”
Lúc này, Âu Dương bên ngoài đi vào nhìn thấy, nhanh chân chạy tới.
Phía sau Âu Dương Thiếu Chinh, Bạch Ngọc Đường vừa lúc đi ngang qua, thì thấy Triệu Phổ luống cuống tay chân dỗ dành Tiểu Tứ Tử đang mếu đến nhăn cả mặt, cũng có chút khó hiểu, tiến đến xem một chút.
Triệu Phổ rất là oan ức, bèn hỏi Tiểu Tứ Tử làm sao vậy.
Tiểu Tứ Tử mếu máo một lát rồi nói, “Phụ thân thu thập hành lý, nói muốn dẫn ta về nhà kìa.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Triệu Phổ nghĩ tới —— Đúng vậy, án đã phá, nhiễu loạn ở biên quan cũng giải trừ rồi, Bao Chửng bọn họ cũng phải đi tuần đến trạm tiếp theo, quả thật nên chia tay.
Mọi người đây đó nhìn nhau một chút, Tử Ảnh ôm Tiểu Tứ Tử bắt đầu khóc.
Giả Ảnh cau mày kéo hắn, “Ngươi bị gì vậy?”
Bên này huyên náo xôn xao, dẫn tới Công Tôn, vừa đi vào thấy Tử Ảnh và Tiểu Tứ Tử ôm nhau khóc thút thít cũng có chút khó hiểu, “Sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử nói bé không nỡ về nhà, muốn cùng chơi với mọi người.
Công Tôn dở khóc dở cười, cũng không thể ở lại nha môn trấn Đao Phủ không đi a.
Lúc này, Triển Chiêu bên ngoài ngáp dài đi vào.
Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn thoáng qua, Triển Chiêu ngày hôm qua biệt tích cả đêm, không biết đã đi đâu. Trông hắn có vẻ rất buồn ngủ, tựa hồ còn chưa đủ giấc.
.
Ăn xong điểm tâm, đoàn người đi tới tiền thính, quả nhiên, các nha dịch ở Khai Phong phủ đang thu dọn.
Triển Chiêu bèn hỏi Trương Long Triệu Hổ, “Đại nhân chuẩn bị đi sao?”
Trương Long gật đầu, “Đại nhân và thái sư đang thương lượng tiếp theo đi nơi nào.”
Mọi người còn lại hai mặt nhìn nhau.
Bạch Ngọc Đường chuẩn bị quay về Thiên Sơn tìm Thiên Tôn phục mệnh.
Triệu Phổ và Âu Dương Thiếu Chinh bọn họ thì quay về biên quan.
Công Tôn Sách và Tiểu Tứ Tử thì muốn quay về nhà ở Thiệu Hưng phủ.
Triển Chiêu phải theo Bao Chửng Bàng Cát tiếp tục đi tuần.
Vì vậy những người ở khắp nơi vừa mới tụ lại rất thân thiết, nhưng lại lập tức phải mỗi người một ngả, hơn nữa ngày sau không biết khi nào mới có thể gặp nhau.
.
Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn hỏi, “Phụ thân, chúng ta không về nhà được không? Ta thích Cửu Cửu, Triển Triển, Bạch Bạch…”
Tiểu Tứ Tử vẫn ôm Công Tôn nói nhỏ, niệm một chuỗi tên thật dài dù sao cũng là không muốn đi.
Tử Ảnh mếu miệng nhìn Triệu Phổ —— Cứ thế này mà trở về a? Thật không thú vị!
Triệu Phổ liếc nhìn Công Tôn và Tiểu Tứ Tử, bèn nói, “Dù sao ta cũng không có việc gì làm, thật ra cũng không vội trở về.”
“Biên quan có lão Hạ lo, sắp tới cũng không có trận nào.” Âu Dương Thiếu Chinh cũng cảm thấy Trung Nguyên rất vui.
Triển Chiêu bèn hỏi Bạch Ngọc Đường, “Còn ngươi?”
Bạch Ngọc Đường còn chưa lên tiếng, bên ngoài có một nha dịch chạy vào, “Bạch ngũ gia, đại nhân mời ngài.”
…
Tiền thính, Bao Chửng đặt một chiếc rương gỗ trên bàn.
Bạch Ngọc Đường vào trong, liếc mắt thấy được bên cạnh cái rương có một người đang đứng.
Người nọ là một tiểu đồ đệ của phái Thiên Sơn, trông có vẻ phong trần mệt mỏi, tựa hồ vừa đi đường xa mà đến.
“Bái kiến tôn sư thúc tổ…” Tiểu đồ đệ tính toán bối phận rất là rõ ràng.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Sao ngươi lại tới đây?”
Vị tiểu đệ tử này liền tiến tới thấp giọng nói, “Tên núi xảy ra vài chuyện, Thiên Tôn bảo ta gửi cho ngài một phong thư.”
Bạch Ngọc Đường mở thư vừa nhìn, mi đầu liền nhíu chặt, thì ra vài ngày hắn không ở, phái Thiên Sơn đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Sư phụ ta đâu?”
Tiểu đồ đệ vẻ mặt bất đắc dĩ, “Thiên Tôn nói người có hẹn lão bằng hữu đi Vân Nam uống rượu, chuyện này để ngài quay về phái Thiên Sơn giải quyết.”
Bạch Ngọc Đường nghiến răng —— Lại nữa rồi!
Triển Chiêu hiếu kỳ tiến tới nhìn, Bạch Ngọc Đường cũng không xa cách, đưa thư cho hắn xem.
Nhận thư vừa nhìn, Triển Chiêu cũng có chút há hốc mồm —— Khá thật, cái này phỏng chừng toàn bộ giang hồ đều phải rung động!
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn mọi người, chỉ nói một câu, “Vậy lúc này tạm biệt.”
Tiểu Tứ Tử bắt đầu khóc, nói bé không nỡ để hắn đi.
Công Tôn nhanh tay lau mặt cho bé, không cho bé hồ nháo.
Bao Chửng tuy rằng thập phần thưởng thức Bạch Ngọc Đường, nhưng người ta dù sao cũng là người giang hồ, nếu môn phái có chuyện, cũng chỉ có thể để hắn trở lại, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Nói đi phải nói lại, Bao Chửng nghĩ Bạch Ngọc Đường có duyên với Triển Chiêu, ngày sau hẳn là còn có thể gặp lại.
“Bạch thiếu hiệp, đây là hai thanh đoạn đầu đao cùng với đao phổ trên người Tô Đồ Lục, bản phủ đã nghĩ kỹ, loại yêu tà vật này, vẫn nên trả lại cho Thiên Tôn bảo quản là thỏa đáng nhất.” Bao Chửng chỉ vào chiếc rương trên bàn.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, lúc này, Triển Chiêu bên cạnh đột nhiên đưa cho hắn một tờ giấy.
Bạch Ngọc Đường không quá minh bạch, tiếp nhận vừa nhìn, là một tấm da dê nhiều nếp nhăn.
Triển Chiêu nhìn trời.
Bạch Ngọc Đường mở ra nhìn nhìn, trong lòng hiểu rõ, là phần đao phổ mà Đao Hành Phong giữ… Thảo nào ngày hôm qua Triển Chiêu cả đêm không về, Đao Hành Phong phỏng chừng bị hắn thu thập một trận, mới có thể ngoan ngoãn giao ra đao phổ.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười với Triển Chiêu, nói một câu, “Đa tạ.”
Triển Chiêu tiếp tục nhìn trời.
…
Buổi trưa, Tiểu Tứ Tử nắm vạt áo trước trước sau sau tìm một vòng, Bạch Ngọc Đường đã đi.
Tới hậu viện, thì thấy Triển Chiêu ngồi bên bàn tròn, trong tay là một đống hồ sơ, lật thoăn thoắt.
Tiểu Tứ Tử đi tới, ngồi xuống hỏi, “Bạch Bạch đi rồi a?”
“Ừ.” Triển Chiêu vừa xem hồ sơ vừa gật đầu, “Đi không giã từ quả nhiên có phong cách.”
“Ai…” Tiểu Tứ Tử liền thở dài.
Triển Chiêu cười hỏi bé, “Mới bao nhiêu tuổi, than than thở thở.”
Tiểu Tứ Tử không vui, “Ta không muốn về nhà đâu.”
“Vậy ngươi muốn đi đâu?” Triển Chiêu hỏi.
“Muốn cùng đi với mọi người.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Náo nhiệt.”
Triển Chiêu đột nhiên hỏi một hướng khác, “Tiên sinh, bằng không cùng nhau đi thôi? Ngươi giỏi y thuật như vậy, theo đội ngũ đi tuần dọc đường có thể cứu không ít người, còn có thể góp nhặt thêm nhiều thảo dược.”
Tiểu Tứ Tử cả kinh, nhón chân nhìn bên kia, chỉ thấy phía sau chồng hồ sơ cao cao, Công Tôn ngồi tại một chiếc ghế dựa, đang lật hồ sơ.
Tiểu Tứ Tử le lưỡi, không thấy phụ thân ở đây.
Công Tôn bất đắc dĩ nhìn bé một cái, thở dài, “Cũng đúng… Dù sao cũng không có chuyện gì, Bao đại nhân lúc trước cũng đã nhắc tới, không bằng cùng nhau đi thôi.”
Tiểu Tứ Tử hai mắt sáng rực lên, lúc này, phía sau lại truyền đến tiếng nói, “Ta cũng nhàn rỗi lắm, vừa mới nói với Bao tướng, đi xuất tuần với các ngươi, đi khắp nơi.”
Tiểu Tứ Tử theo tiếng nói nhìn sang, chỉ thấy sau một đống hồ sơ, Triệu Phổ cũng ngồi đó, đang lật xem.
“Thật a?” Tiểu Tứ Tử vừa mừng vừa sợ, lập tức có chút mất mát nho nhỏ, “Vậy chỉ còn Bạch Bạch không cùng đi…”
“Tìm được rồi!”
Lúc này, bên đống hồ sơ, Tử Ảnh đột nhiên giơ lên một phần hồ sơ trong tay, “Án chưa giải quyết phụ cận Thiên Sơn!”
Triển Chiêu nhận lấy hồ sơ mở ra xem, cười tít mắt, nhanh như chớp đi tìm Bao Chửng.
Triệu Phổ đạp Âu Dương Thiếu Chinh đang ngủ gật sau đống hồ sơ một cước, “Thu thập hành lý, chúng ta lên đường tới Thiên Sơn xem người giang hồ bóp chết nhau, chắc chắn đặc sắc!”
…
.
.
______________________
Đôi lời của tác giả:
Vụ án trong Long Đồ không dài như Quỷ Hành, cũng không có xâu chuỗi các vụ án từ đầu đến cuối, nhẹ nhõm hơn QH rất nhiều.
Vụ án kế tiếp là , đoàn người Miêu Miêu đến Thiên Sơn tìm Bạch Ngọc Đường, tiện thể tra một vụ huyền án… Đăng bởi: admin