Cố tình quay đầu để nhìn lại phía trong gian bếp. Và sau khi xác định bản thân đã nghe đúng thì Diệp Thảo chẳng còn để ý tới phép tắc nữa. Nàng ú té lao người qua chỗ đứng của Lê Bá Thông để chạy ra phía sau bếp. Đúng vậy! Từ lúc biết được hoàn cảnh éo le của tỷ Nhân, Diệp Thảo đã xem tỷ Nhân như một người thân của mình vậy.
Nhưng kết cục của Diệp Thảo cũng không khá hơn người đi trước mình là mấy. Bởi Diệp Thảo cũng té ngồi xuống nền đất và thét lên thất thanh như tỷ Nhân. Lê Bá Thông từ lúc Diệp Thảo lách người để chạy qua, chàng đã thật lòng muốn ngăn cô bé con đó lại. Nhưng tiếc là chàng đã chậm một chút.
Không chờ đợi Nguyễn đại nhân và bà Ba hay người chủ nào đi trước để giữ phép tắc thường ngày, Lê Bá Thông vội xoay người chạy theo chân của Diệp Thảo.
Nhưng không phải là chàng lo lắng gì cho cô bé có tên Diệp Thảo, mà là.. chàng sợ cô gái đó sẽ làm mọi thứ ở sau bếp ấy bị hỗn loạn.
Những thứ mà chính Lê Bá Thông khi vừa nhác thấy cũng hồn xiêu phách tán. Thật vậy! Con gà trống choai hôm qua Lê Bá Thông thấy bọn con Lành cột chân nhốt vào lồng, giờ đã chết cứng.
Và nó đã chết đâu độ giờ Tý, hoặc đầu giờ Sửu. Với toàn bộ máu trong cơ thể đã chảy hết ra nền đá. Nhưng đó vẫn chưa là điểm đáng sợ và cũng không phải là điều mà Lê Bá Thông muốn Nguyễn đại nhân cùng bà Hai, bà Ba phải nhìn tận mắt.
* * * Dấu.. dấu chân. Không..
Tiếng thét của bà Ba lập tức vang lên. Và ngay sau đó người đàn bà tội nghiệp ấy đã không chịu nổi nữa ngất liệm. Vươn tay đỡ ngang eo của bà Ba Miên, Lê Bá Thông lần nữa nhìn lại khoảng sân sau gian bếp.
Khác với mọi người tập trung ở bếp thì Bá Thông đã đi ngay ra nơi phát ra thét kia. Và đó cũng là lần đầu tiên trong đời chàng được nhìn thấy những dấu chân to hơn cái bát úp của một con thú nào đó.
- Là nó sao?
Nguyễn đại nhân nói sau khi lệnh cho bà Hai và con Lành đỡ bà Ba về buồng. Một công việc lí ra là của tỷ Nhân, nhưng hiện giờ tỷ Nhân cũng như Diệp Thảo đã bủn rủn tay chân đến mức không thể đứng dậy nổi.
Được lão Duyệt và anh Đen dìu vào một góc tường để nhường không gian cho Nguyễn đại nhân, Lê Bá Thông và hai cậu của Nguyễn gia xem xét những vết chân đi ra từ vũng máu của con gà chết.
Và lẽ dĩ nhiên là khi Nguyễn đại nhân vuột ra câu nói kia, thì ai đang có mặt ở đó cũng phải nghe thấy. Đã ý thức được rằng bản thân không được nói năng lung tung, nhưng bản tính tò mò đã chiến thắng tất cả.
Cậu Ba Phong sau khi làm vẻ dòm ngó những dấu chân dính máu lần nữa thì cũng đã lên tiếng hỏi Nguyễn đại nhân.
- Nó? Nó là ai hả cha? Lẽ nào cha có biết con vật gì đã gây ra chuyện này sao?
Một suy nghĩ chực thoáng qua đầu khiến khuôn mặt của cậu Ba Phong đanh lại. Gã trai trừng mắt nhìn người thân sinh ra mình mà gằng từng chữ:
- Thưa cha, đừng nói là cha đang ám chỉ con đã làm chuyện này nhé! Không phải là con. Con không điên như thế đâu. Dù bản thân con giờ cảm thấy rất điên khùng.
- Kìa! Cậu Ba! Cậu nói gì thế?
Thấy tình thế trước mắt, lão Duyệt không giữ im lặng nữa.
- Đại nhân nói nó, là nó, là con cọp tinh ba chân năm xưa đã giết hại nhiều người trong vùng này đó cậu.
- Cái gì?
Lần này là Hai Lịch lên tiếng. Nhưng khuôn mặt của cậu Hai cũng như em trai mình, đanh lại và cả tức giận nữa.
- Gì mà con cọp tinh? Nó.. không phải mười năm trước cha.. cha đã giết chết nó rồi ư? Sao.. sao lại..
- Sao bây giờ nó lại xuất hiện ở đây chứ gì?
Nguyễn đại nhân cười nhạt mà tiếp lời của cậu Hai Lịch.
- Chắc cậu Hai Nguyễn gia đã quên mất tình hình khi đó nhỉ? Bình tôi nào có giết được con cọp tinh đó. Đúng không lão Duyệt?
- Dạ, đúng thưa đại nhân.
Lão Duyệt lễ phép đáp lời.
- Khi đó con cọp tinh ấy đã lao xuống vực và không rõ sống chết.
Đứng lặng theo dõi cuộc đối thoại của Nguyễn đại nhân và lão Duyệt, Lê Bá Thông không giấu được sự hoài nghi trong đáy mắt. Chàng hết đưa mắt nhìn lên gương mặt của Nguyễn đại nhân, thì lại cúi đầu nhìn những dấu chân nhiễm đầy máu ở dưới nền gạch.
Và cuối cùng khi bản thân không còn nén nổi sự tò mò nữa, Lê Bá Thông đã lên tiếng thắc mắc.
- Thưa cô phụ và lão Duyệt nữa, nhìn dấu chân này thì với những gì mà Bá Thông đọc được trong sách, nó đúng là dấu chân của một con cọp. Nhưng nói nó là con cọp tinh đã bị vây giết từ 10 năm trước thì có phải là đang tự dọa mình không?
Thắc mắc của Lê Bá Thông vừa được nói ra đã làm khuôn mặt đang u ám và hoang mang của cậu Ba Phong lập tức sáng rỡ. Và dù đang không ưa Lê Bá Thông, gã trai ấy vẫn lên tiếng tán đồng.
- Không sai. Chân thú hoang thì chân nào mà chả giống chân nào. Nói chân này là chân cọp đã là tự huyễn hoặc bản thân rồi, chứ nói gì tới chuyện nó là dấu chân của con cọp hồi mười năm trước.
- Dạ, thưa cậu Ba! Thưa cậu Bá Thông! Hai cậu nói không sai. Dấu chân con thú hoang nào mà chả giống nhau. Thậm chí là dấu chân cọp thì chúng cũng giống nhau. Nhưng đó là vì hai cậu chưa được nhìn qua dấu chân của con cọp tinh kia. Nó khác lắm. Đây! Không tin thì hai cậu tới đây. Tôi chỉ cho hai cậu điểm khác nhau đó.
Nói rồi lão Duyệt ngồi xổm xuống chạy dấu chân dính máu gần mình nhất, và sau đó là hướng mắt về phía Bá Thông, cậu Ba Phong chờ đợi. Bên kia dù mạnh miệng phản bác lão Duyệt, nhưng khi nghe lão khẳng định chắc như đinh đóng cột thì Lê Bá Thông cũng không giấu được sự chột dạ.
Anh chàng vội bước tới mà ngồi xuống cạnh lão Duyệt. Lê Bá Thông nói.
- Lão Duyệt xin chỉ giáo!.
||||| Truyện đề cử: Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ |||||
Nhưng lúc này lão Duyệt vẫn chưa có ý lên tiếng vì Ba Phong từ nãy giờ vẫn không có ý di chuyển về phía ông. Thấy mấy ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, Ba Phong lập tức thấy ngại ngùng. Nên gã trai đã vội xua tay:
- Có gì cứ nói đi! Tôi đứng đây vẫn nghe rõ mà.
- Vậy thì Duyệt tôi xin bắt đầu nói.
Được sự cho phép của cậu Ba Phong, lão Duyệt khẽ đằng hắng một tiếng, rồi ra hiệu cho Lê Bá Thông nhìn mình. Ông chỉ vào dấu chân nói.
- Nghe cậu Thông nói khi nãy thì hẳn cậu đã biết qua về dấu chân của cọp.
- Đúng vậy. Nói thế nào nhỉ? Dấu chân của cọp cũng như những dấu chân của các con thú hoang khác gồm hai phần: Đệm thịt và các ngón chân. Riêng ở cọp thì phần đệm thịt nhìn na ná như một cái miễu nhỏ bị vát mất phần đỉnh mái và có bề ngang gần hai túc (*).
(*) túc = tấc = 4, 7mm
Câu trả lời của Lê Bá Thông lập tức khiến đôi mày của lão Duyệt chợt giãn ra được đôi chút. Gã đàn ông đã quá ngũ tuần đó không nhịn được mà gật đầu tán thưởng chàng trai trẻ.
- Đúng là Lê công tử! Công tử đã trả lời không sót một ý nào. Đúng là dấu chân của loài cọp có những đặc điểm nhận biết như công tử đã nêu. Đó là lí do để Duyệt tôi và đại nhân khẳng định chắc nịch rằng con vật đã giết chết con gà trong lồng, là một con cọp.
- Vậy thì đặc điểm gì ở mấy dấu chân này để ông khẳng định nó là dấu chân của con cọp tinh đã bị rơi xuống vực cách đây mười năm?
Ba Phong cũng không kiềm được tò mò mà gấp gáp hỏi lão Duyệt. Bị đốc thúc, lão Duyệt cũng có phần hơi luống cuống. Nhưng ánh mắt của người đàn ông đó nhìn mấy dấu chân kia thì vẫn giữ nguyên được một sự căm hận tột cùng.
- Thưa cậu Ba! Đặc điểm đó nằm ở một phần trên của đệm thịt. Nếu cậu nhìn nó là một cái miễu nhỏ bị vạt mất phần đỉnh mái như cậu Bá Thông đã miêu tả, thì phần mái bên tay trái của miễu đã bị lõm vào sâu hơn so với dấu chân của những con cọp khác. Rồi thì con cọp tinh đó là bị mất một bàn chân trái, do dính bẫy thợ săn nên phần tiếp xúc của chân với mặt đất chỉ là một khối thịt, vì thế dấu vết để lại chỉ là một khối tròn.
Vừa nói, lão Duyệt di tay về phía dấu tròn cũng dính máu cạnh một dấu bàn chân mà Bá Thông nghĩ là dấu của chân trước phía bên tay phải của con cọp. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa. Con cọp tinh ngày trước ai cũng nghĩ đã chết thì nó vẫn còn sống, và giờ lại còn cả gan xông vào Nguyễn gia trang để giết chết một con gà hòng thị uy.
Đúng vậy! Là thị uy. Bởi nhìn xem con gà béo múp kia ngoài bị những móng vuột sắc bén của con cọp cứa đúng động mạch cổ thì nó hoàn toàn không bị gì khác. Dù bên kia là kẻ đi săn và bên này là con mồi. Và sau khi đã thị uy xong thì con thú ấy đã một nước chạy đến bờ giậu của Nguyễn gia trang mà nhảy qua, rồi đi mất.