- Cái này ta biết. Ta biết Diệp Thảo cô thông thạo Tứ Thư Ngũ Kinh, còn đọc cả sách Tống Từ nữa. Nhưng Diệp Thảo à, ta cũng đọc những thứ đó. Có điều ta đã nhận ra chân tướng sự việc sau cô.
Vẫy tay để giành lấy phần được nói, Lê Bá Thông gấp rút kết thúc câu nói của mình.
- Bỏ qua chuyện ta không chịu nhìn thẳng vào sự việc gì đó mà cô đã nói đi. Vì rõ là ta đã rất mơ hồ về mọi thứ, cho đến khi..
Một ánh mắt nghi hoặc lại ghim lên người Diệp Thảo, khiến cô gái trẻ không có cách nào để lờ đi câu hỏi của mấy người bọn Lê Bá Thông, Trịnh Thừa và cả Nguyễn Hoành Lịch.
Câu hỏi về lí do tại sao mà Diệp Thảo có thể suy đoán được gần như mọi việc của vụ án cọp tinh. Có điều chính bản thân Diệp Thảo cũng không ngờ mình lại làm được.
- Do may mắn!
Diệp Thảo vuột miệng nói. Nhưng hình như những gì mà nàng vừa bật mí kia chỉ khiến bọn Lê Bá Thông nghi hoặc thêm mà thôi.
- May mắn? Diệp Thảo à, cô đừng nói là nhờ một vị thần nhân nào đó xuất hiện rồi chỉ điểm cho cô hung thủ là ai nhe.
- Nói như vậy thì có là khoa trương quá không? Một thần nhân xuất hiện.. Đúng là đã có một nhân vật đặc biệt xuất hiện. Nhưng không phải là thần nhân chi hết. Mà đó là cậu Ba Phong. Và cậu ấy không có chỉ điểm cho tôi hung thủ là ai. Nhưng mạch tượng của cậu ấy đã nói cho tôi điều ấy.
||||| Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn |||||
- Ta biết rồi! Là nam nhân và nữ nhân có mạch tượng khác nhau. Và nhờ đó mà cô đã biết Phan Minh Nhân đã giả trang nữ nhân.
Trịnh Thừa kêu lên.
Bên kiaDiệp Thảo cũng phối hợp bằng một cái gật đầu hòng tăng thêm sự khẳng định cho lời của Trịnh Thừa. Cô gái trẻ dường như đã nhớ lại tình cảnh lúc đó, nên nàng đã buông ra một tiếng thở dài rồi mới tiếp.
- Gia đình không giàu có. Nhưng bản thân Diệp Thảo tôi lại được thầy mẹ nuôi nấng như một khuê nữ, nên đương nhiên tay nam nhân ra sao tôi cũng chưa nắm qua, chứ đừng nói gì thăm mạch. Có điều việc không may cứ liên tục xảy đến với Nguyễn gia đã cho Thảo tôi cơ hội để xem mạch cho cậu Ba và từ đây mọi thứ đã dần lộ chân tướng.
Vỗ đùi một cái đét, Trịnh Thừa như nhớ ra chuyện gì đó. Gã nói nhanh.
- Có phải thêm cả những lời kể của ta hôm cùng Thảo và mọi người ra miếu Bà Chúa Ngọc không? Mà nghĩ cũng trùng hợp thật, ai mà tưởng được ngôi mộ hoang trong miếu đó lại là mộ phần của dì Cầm của ta.
Một khoảng lặng bao phủ lấy những con người đang có mặt trong gian buồng. Ai nấy trong bọn họ đều đang bận theo đuổi suy nghĩ riêng của mình thì Nguyễn Hoành Lịch đột ngột mở lời.
- Ta không ngờ Nguyễn đại nhân lại không màng đến nguy hiểm để làm cái chuyện đó.
* * * mang xác của mẹ Phan Minh Nhân lên khỏi khe vực, rồi chôn cất thi thể đó ở trong khuôn viên miếu Bà Chúa Ngọc. Sự là năm đó, sau khi biết mình bị vợ tố giác, Phan Vũ Anh đã nhẫn tâm sát hại mụ Cầm, mặc lên cho thi thể bộ da cọp rồi ném xác xuống vực.
Nhưng đó vẫn chưa phải tận cùng của sự đốn mạt, bởi sau khi giết chết mụ Cầm, gã họ Phan đó còn xô luôn cả em vợ lẫn con trai xuống khe núi hòng xóa dấu vết.
Nguyễn Hoành Lịch vốn ban đầu cũng có tham gia những phi vụ với Phan Vũ Anh với tư cách là kẻ cảnh giới.
Nên Hoành Lịch biết cũng kha khá chuyện. Và sau khi thấy Phan Vũ Anh tán tận lương tâm như thế thì quyết không giúp sức cho Phan Vũ Anh nữa mà lui về bên Nguyễn đại nhân hòng bảo vệ bà Hai và chính bản thân mình. Điều đó là trực tiếp đẩy Phan Vũ Anh vào tình thế bơ vơ, không chỗ dựa nên đã phải bỏ xứ mà đi.
- Và bẵng đi chục năm, ông ta đã trở về. Với ông ta chỉ là lợi dụng, nhưng với ta đó lại là người đã sinh thành ra mình. Chỉ không ngờ..
- Có lẽ nhờ bản chất không xấu đó của cậu mà ông trời đã cho Phan Minh Nhân xuất hiện kịp lúc để ngăn cản cha cậu giết cậu đó.
- Cái gì?
Một nụ cười chua xót hiện lên trên khóe môi của Diệp Thảo. Nàng hướng Lê Bá Thông nói:
- Cậu Thông, cậu có nhớ dấu chân cách mặt đất gần hai thước trên tường bao của Nguyễn gia trang không?
- Ý của Thảo dấu chân đó là của Phan Minh Nhân phải không? Nói thật là ta cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Bởi Phan Minh Nhân chỉ cao bằng Thảo trong khi.. À, ta hiểu rồi! Võ công của Phan Minh Nhân thuộc vào hàng thượng thừa. Nhưng dù có vậy thì bờ tường cao như vậy. Trừ đệ ấy bay được, hoặc chí ít là có công cụ hỗ trợ. Mà công cụ hỗ trợ thì..
Thì chúng ta đâu có tìm thấy.. Đó là những gì mà Lê Bá Thông đã muốn nói. Nhưng chàng ta lại lần nữa nuốt mấy lời đó vào trong để hướng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Quả tình là khi thẩm vấn, vì Phan Vũ Anh đã nhận hết lỗi về phía mình, bao gồm chuyện bảo Hai Lịch hạ mê dược vào khăn tay của cậu Ba Phong. Rồi sau đó là tính xuống tay với cậu Ba, nhưng bị Hai Lịch ngăn lại, nên đã phát điên mà giết luôn con ruột của mình.
Thấy ánh nhìn của Lê Bá Thông càng lúc càng mờ mịt, Trịnh Thừa không nhịn được mà gắt nhẹ với Diệp Thảo.
- Diệp Thảo cô nương! Trịnh Thừa ta thừa nhận bọn ta là nam nhân, nhưng đầu óc suy tính không có bằng cô. Nên xin cô đại từ đại bi mà khai sáng cho huynh đệ bọn ta với. Chứ lòng mà ôm một cục thắc mắc như này thì tới ngủ còn không ngủ được, chứ nói gì đến ăn uống hay làm chuyện gì khác.
Một tiếng cười vang lên từ phía Hai Lịch. Gã đàn ông vì quên mất bản thân đang bị thương, nên mở miệng ra hơi rộng. Vừa suýt xoa để xua đi cơn đau, Hai Lịch vừa hướng Diệp Thảo nói.
- Đúng rồi đó Diệp Thảo cô nương! Hãy khai sáng cho huynh đệ bọn ta với!