CHƯƠNG 12
[Đào hoa viên]
.
Nguyên bản là kẻ đối đầu Diêu Tố Tố, biến thành Thanh di thất tung nhiều năm, Triển Chiêu nhất thời không kịp thích ứng, mặt khác, dựa theo cách nói của Thiên Tôn và Ân Hầu, hình như bề ngoài của vị Thanh di này còn thay đổi.
“Thanh di a, sao ngươi lại tới Miễn quốc, còn làm sứ giả nữa?” Triển Chiêu thắc mắc.
Diêu Tố Tố lắc đầu thở dài, “Chính là câu kia, nói ra thì dài.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn có chuyện cần xử lý, hơn nữa Diêu Tố Tố dường như không có nhiều thời gian, nàng nói vài câu với Ân Hầu rồi đi trước, biểu thị đêm nay sẽ tới Khai Phong phủ, nói rõ tất cả với Ân Hầu. Trước khi đi, Diêu Tố Tố còn nhắc nhở Triển Chiêu, “Bảo hoàng thượng vứt bồn hoa túy tâm kia đi, còn nữa, cẩn thận người của Mục Chiếu quốc.”
Triển Chiêu gật đầu ghi nhớ, đồng thời khẽ nhíu mày —— Bồn hoa túy tâm kia không phải điêu khắc sao? Một bồn hoa giả, có thể có vấn đề gì chứ?
Ân Hầu vươn tay từ bên hông lấy ra một cái bình, mở nắp, thả ra một con trùng vàng kim.
Con trùng này lúc trước Bạch Ngọc Đường đã thấy, Triển Chiêu cũng có một con.
Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn Ân Hầu, “Ngoại công, ngươi muốn làm gì a?”
“Tìm Hồng di của ngươi tới.” Ân Hầu nói, “Chuyện này có vẻ không đơn giản.”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu —— Hồng di chẳng lẽ chính là Hồng Cửu Nương đại danh đỉnh đỉnh?
Triển Chiêu gật đầu a gật đầu —— Hồng di rất bưu hãn, ngươi phải cẩn thận.
Bạch Ngọc Đường trong lòng hiểu rõ, còn vì sao phải cẩn thận và vì sao Triển Chiêu bảo hắn cẩn thận, Bạch Ngọc Đường cũng không suy nghĩ nhiều, Triển Chiêu có vẻ cũng không suy nghĩ nhiều.
“Hoa túy tâm là cái gì?” Thiên Tôn một mức dắt Tiểu Tứ Tử chơi đùa đột nhiên tiến tới hỏi.
Bạch Ngọc Đường kể sơ lược cho hắn một lần.
“Ân?” Thiên Tôn vuốt cằm, “Mục Chiếu quốc… Có truyền thống như vậy à? Chưa từng nghe qua.”
“Trước tiên đừng quan tâm những chuyện này.” Triển Chiêu ra hiệu bảo mọi người tiếp tục lên đường, còn có chuyện quan trọng cần làm.
Vì vậy, mọi người tới khách *** gần Hoàng phủ.
Giữa ban ngày, Hoàng phủ đóng cửa bế hộ, lụa trắng trên cửa còn treo, đèn ***g viết chữ “Điện (cúng)” vẫn còn đó.
Triển Chiêu chọn một gian phòng lầu hai đối diện đại môn Hoàng phủ, mọi người đi vào bắt đầu theo dõi.
Đầu tiên quan sát động tĩnh mọi người ở Hoàng phủ, cả buổi sáng, người của Hoàng phủ bận rộn nhộn nhịp a.
“Làm gì vậy ta? Dỡ nhà?” Triển Chiêu nâng cằm, dựa vào bệ cửa sổ mà nhìn, hỏa kế của Hoàng phủ dáng vẻ như đang thu dọn hành lý chuẩn bị chạy trốn.
Ân Hầu ngồi lì ở đó thấy rất mất hứng, tiến tới hỏi Triển Chiêu, “Cháu ngoan, ngươi muốn đợi như vậy bao lâu?”
Triển Chiêu trả lời, “Không biết nữa a, chủ yếu là tìm Tào Kiếm và đầu mối, một hồi nếu tìm được Tào Kiếm bảo Hạnh Nhi nhận mặt một lần, là có thể bắt tại trận, hỏi hắn chuyện Đào Hoa nương nương.”
“Vậy sao bây giờ không đi bắt người?” Ân Hầu sốt ruột.
“Gấp cái gì, cẩn thận đả thảo kinh xà.” Triển Chiêu nghiêm túc.
“Phải ở chỗ này chờ tới chờ lui?” Thiên Tôn hít một ngụm khí lạnh, “Thì ra Khai Phong phủ làm việc buồn chán như vậy? Sớm không nên làm!”
Ân Hầu cũng gật đầu, buồn chán hỏng rồi làm sao bây giờ.
Triển Chiêu giật giật khóe miệng, đẩy Ân Hầu, “Đi, tìm Tiểu Tứ Tử, đi chơi đi.”
Ân Hầu bị đẩy tới bên cạnh Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, chờ xem Ân Hầu muốn chơi trò gì, nhóc con cũng rất buồn chán.
Thiên Tôn đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, mở miệng than, “Chán quá trời.”
Bạch Ngọc Đường tựa bên giường, vươn tay từ bên hông móc ra túi tiền đưa cho Thiên Tôn, “Xài hết thì quay về Bạch phủ ăn cơm.” Nói xong, nhìn Tiểu Tứ Tử và Ân Hầu, ý là —— Nếu chán thì cùng đi đi.
Ân Hầu giật giật khóe miệng —— Thảo nào Thiên Tôn càng ngày càng não tàn, thì ra đồ đệ cưng chìu như thế này… Không ngốc mới là lạ.
Thiên Tôn túm Tiểu Tứ Tử, “Đi nơi nào chơi?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, Triển Chiêu quay đầu lại nói, “Tây thành Khai Phong phủ tương đối vui, nhiều đường phố, ăn vặt cũng nhiều.”
“Vậy tới đó thôi!” Tiểu Tứ Tử kéo Thiên Tôn và Ân Hầu, nắm tay dẫn hai người ra ngoài chơi.
Chờ ba người đi, mọi người cuối cùng cũng có thể an tâm theo dõi.
Công Tôn ngồi bên bàn nâng chén uống trà, hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thiên Tôn có phải rất dễ quên không?”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, gật đầu với Công Tôn, “Đúng vậy.”
“Đây là sau khi tóc hắn biến bạc tạo thành, hay là vốn đã như vậy?” Công Tôn lại hỏi tiếp, dường như có chút hứng thú với mái tóc bạc của Thiên Tôn.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Ta cũng không quá rõ ràng, tóc sư phụ vài chục năm trước đã bạc trắng toàn bộ.”
“Tại sao a?” Triển Chiêu cũng hiếu kỳ về vấn đề này rất lâu, “Là bởi vì luyện công tạo thành sao? Không lý nào a, luyện công thì tóc càng lúc càng đen a, người có nội lực càng thâm hậu thì tuổi càng trẻ, tại sao tóc lại bạc toàn bộ? Chẳng lẽ năm xưa Thiên Tôn từng tẩu hỏa nhập ma?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu, biểu thị mình không biết quá khứ của Thiên Tôn, dù sao tuổi của mình cũng thua hắn rất nhiều.
“Một người đột nhiên tóc biến bạc khả năng không quá lớn.” Công Tôn chống cằm phân tích, “Mấy năm nay ta gặp không ít chứng bệnh, người nếu quá vất vả hoặc cảm xúc dao động quá lớn, quả thật sẽ dẫn tới tóc sớm bạc… Chỉ có điều trắng toát như Thiên Tôn, cũng chỉ có thể lấy tẩu hỏa nhập ma để giải thích.”
“Ngoại công ta hẳn là biết thực tình.” Triển Chiêu vừa lột vỏ cam, vừa nói, “Trước đây ta từng nghe các thúc bá a di ở Ma cung nhắc tới, nói Thiên Tôn và ngoại công năm xưa uy phong cỡ nào, truyền kỳ cỡ nào.”
Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt cười, không cười ra tiếng cũng không nói chuyện, chỉ đứng đờ ra.
Triển Chiêu đưa lưng về phía Bạch Ngọc Đường, nghiêm túc theo dõi Hoàng phủ, không nhận thấy dị dạng, nhưng còn Công Tôn bưng chén trà thấy Bạch Ngọc Đường dường như có tâm sự, bèn hỏi, “Có phải ngươi nghĩ Thiên Tôn quá tịch mịch?”
Bạch Ngọc Đường không nói chuyện, Triển Chiêu quay đầu lại, thấy thần tình của Bạch Ngọc Đường, khẽ nhíu mày, “Kỳ thực trước đây ta cũng muốn hỏi, tại sao Thiên Tôn lại cô đơn một mình, ngay cả đối với đồ đệ phái Thiên Sơn, hình như cũng rất sợ đến gần, là tính cách bắt buộc sao? Nhưng hắn cũng rất dính lấy ngươi.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ —— Chính xác, từ nhỏ đến lớn Thiên Tôn đều kề cận hắn, nhưng cũng không thâm giao với bất kỳ người ngoài nào, bằng hữu càng ít đến đáng thương.
Bạch Ngọc Đường tuy rằng người nhà rất nhiều, thân thích cũng nhiều, nhưng Thiên Tôn với bọn họ cũng chỉ giao tình hời hợt, bình thường hắn hay ru rú trong nhà, nếu không thì cũng là theo sát mình không buông, cho nên mới dẫn tới tính cách giống như một đứa trẻ to xác thế kia. Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ Thiên Tôn dường như rất bài xích việc giao lưu với người khác ngoài mình. Đương nhiên, Ân Hầu hình như cũng là ngoại lệ, hắn với Thiên Tôn rất thân thiết… Hình như cũng không xa cách với Tiểu Tứ Tử.
“Ngươi có từng hỏi hắn chưa?” Triển Chiêu nghĩ Thiên Tôn một thân truyền kỳ, hơn nữa con người cũng rất có cá tính, lại trông đẹp, không lý nào không có vài người sinh tử chi giao, đồng môn cũng không có, thật là kỳ quái.
“Lý do sư phụ ta xa cách người ngoài vẫn đều là thấy thuận mắt hay không thuận mắt.” Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm, “Bất quá cũng không biết tiêu chuẩn đánh giá của hắn rốt cuộc như thế nào, dù sao thiên hạ có thể khiến hắn thuận mắt vẫn quá ít.”
“Chắc là thế ngoại cao nhân đều như thế.” Công Tôn cười cười, “Ta lo lắng nhiều rồi.”
“Đúng rồi!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi Công Tôn, “Hồi nãy sao ngươi không bắt mạch cho hai người bọn họ?!”
Công Tôn xấu hổ, “Trạng huống thân thể của hai người bọn họ cũng gần giống như phản lão hoàn đồng, trừ phi nội công cạn kiệt, bằng không không thể nào chết được.”
“Hai người bọn họ đã luyện đến cảnh giới đỉnh điểm, nội lực căn bản sẽ không cạn kiệt, đã trở thành một phần thân thể bọn họ rồi.” Lúc Triển Chiêu nói, đã phát hiện trong Hoàng phủ có dị dạng, liền nghiêm túc theo dõi.
Trong phủ, vài tiểu tư lén lút ôm hai bao to từ cửa sau đi ra, trốn tới phía đông, đi rất vội vàng.
“Kỳ quái.” Triển Chiêu lẩm bẩm một câu, liền cảm giác có người đứng phía sau, Bạch Ngọc Đường nhích lên một chút, mặt để sát bên tai Triển Chiêu, theo đường nhìn của hắn ngó sang, “Kỳ quái chỗ nào?”
“Ngươi xem Hoàng phủ, không cảm thấy có chỗ nào không hài hòa sao?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi.
“Hoa đều héo úa cả.” Bạch Ngọc Đường trả lời, “Tuy rằng hạ nhân rất bận rộn, bất quá không ai đang làm việc, mà là thu dọn đồ đạc.”
Triển Chiêu thấy lại có vài tiểu tư chuồn ra cửa sau, còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đã vỗ vai hắn, từ cửa sổ đi ra, ý là —— Triển Chiêu tiếp tục theo dõi, hắn đi xem các tiểu tư đó đang làm gì.
Bạch Ngọc Đường đi rồi, Triển Chiêu tiếp tục theo dõi, quả cam trong tay đã ăn phân nửa, chợt nghe Công Tôn phía sau đột nhiên cười bèn hỏi, “Làm sao vậy?”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn y —— Công Tôn tuy thường ngày cũng là loại hình cằn nhằn lải nhải, nhưng lại chuyên tâm y thuật không để ý tới việc đối nhân xử thế, nhưng người này hơn người ở chỗ thông minh tuyệt đỉnh, lại có mắt quan sát tinh tế.
Triển Chiêu biết Công Tôn nhất định nghĩ tới cái gì, bèn kiên trì chờ y nói ra.
“Ta hơi hiếu kỳ một chút.” Công Tôn quả nhiên có lời muốn nói.
“Cái gì a?” Triển Chiêu hỏi.
“Ta hiếu kỳ tại sao Bạch Ngọc Đường lại đặc biệt tốt với ngươi.”
Một câu nói của Công Tôn lại khiến Triển Chiêu ngẩn người.
Nếu như Công Tôn hỏi “Tại sao ngươi lại đặc biệt tốt tới Bạch Ngọc Đường” Triển Chiêu nghĩ mình có thể trả lời, bất quá câu “Tại sao Bạch Ngọc Đường lại đặc biệt tốt với ngươi” này, lại khiến Triển Chiêu nhất thời bí từ.
“Ngươi tốt với Bạch Ngọc Đường ta có thể hiểu, đại khái là vì hai ngươi hợp ý.” Công Tôn vuốt cằm suy xét, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, “Dù sao ngươi đối với ai cũng đều rất tốt. Nhưng Bạch Ngọc Đường hắn nhìn ai cũng không thuận mắt, lại thấy ngươi rất thuận mắt.”
Triển Chiêu xòe tay, “Hợp ý thôi…”
“Hợp ý?” Công Tôn dường như cảm thấy câu này không có sức thuyết phục, “Hợp ý đến nỗi Bạch Ngọc Đường giúp ngươi bắt tội phạm?”
Triển Chiêu nhíu mày —— Quả thật nghe có vẻ là lạ.
Đang suy nghĩ, Bạch Ngọc Đường đột nhiên từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào.
“Khụ khụ.” Triển Chiêu không hiểu sao đột nhiên lại khẩn trương, ho khan nhìn trời.
Bạch Ngọc Đường vào cửa sổ vừa định nói với hắn, thấy hắn ho khan, cũng không hiểu, gương mặt Triển Chiêu đỏ ửng, giống như làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy.
Công Tôn bưng chén trà mím môi cười lắc đầu, “Tra được cái gì?”
“Nga.” Bạch Ngọc Đường hoàn hồn, “Những tiểu tư này đem một vài thứ đáng giá trong Hoàng phủ tới hiệu cầm đồ, đổi thành bạc rồi thì nhét vào trong hành lý bỏ đi, giống như muốn đi xa. Ta hỏi người ở hiệu cầm đồ, nói là dạo này Hoàng phủ muốn dọn nhà, người trong phủ toàn bộ giải tán, có vẻ việc buôn bán của Hoàng lão gia có vấn đề, không có tiền trả phí giải thể, bảo hạ nhân tùy tiện đem vài thứ trong phủ đi cầm thay tiền bồi thường.”
“Có chuyện này nữa sao?” Triển Chiêu nghĩ không quá hợp lý.
Công Tôn cũng gật đầu, “Lần trước tới còn tốt đẹp, đột nhiên cửa nát nhà tan, cảm giác giống như đang chạy nạn hơn.”
“Có vẻ người trong phủ đều đã đi gần hết.” Bạch Ngọc Đường hiển nhiên còn hỏi thăm nhiều thứ, “Hoàng viên ngoại mang theo bạn già, khuê nữ và thi thể Tào Kiếm, tối nay khởi hành về gia hương.”
“Mang theo thi thể Tào Kiếm?” Công Tôn sửng sốt, “Đi xa mang theo thi thể làm gì? Tại sao không đốt thành tro cốt dễ mang đi hơn, dù sao cũng đã cháy đen như vậy.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, biểu thị mình không rõ.
“Mặt khác ta còn phát hiện một chuyện.” Bạch Ngọc Đường nói, “Gần nơi đây có người theo dõi.”
“Theo dõi Hoàng phủ?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái, gật đầu.
“Ân.” Triển Chiêu nheo mắt lại —— Kỳ quặc!
…
Không đề cập tới Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Công Tôn ba nam nhân ở trong phòng theo dõi, lại nhắc tới Ân Hầu, Thiên Tôn và Tiểu Tứ Tử ba nam nhân đang la cà.
Tổ hợp ba người này có thể nói là rất nổi trội, ngó đông ngó tây, con đường này quả thật rất náo nhiệt.
Đi tới trước cửa một nơi gọi là “Đào Hoa viên”, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn nhìn, túm Thiên Tôn lại hỏi, “Tôn Tôn, cái này là vườn gì?”
Thiên Tôn sờ sờ cằm, đánh giá một chút —— Đào Hoa viên? Chỗ bán hoa?
Ân Hầu thấy hai người đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn trời, túm hai người muốn đi.
“Ai!” Thiên Tôn không chịu đi, “Gấp cái gì? Nơi này bán gì?”
Ân Hầu bĩu môi, một trăm năm sống thật uổng phí, “Bán thịt.”
Tiểu Tứ Tử và Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhau, cùng nghiêng đầu hỏi, “Tiệm thịt gọi Đào hoa viên?!”
“Không hổ là Khai Phong phủ, quả nhiên rất xa hoa!” Thiên Tôn sờ cằm.
Tiểu Tứ Tử cũng cảm khái theo, “Phải nga, tiệm bán thịt cũng gọi Đào Hoa viên ác!”
Ba người bọn họ ở trên đường, vốn đã nổi bật, lúc Tiểu Tứ Tử và Thiên Tôn hỏi Ân Hầu thì thanh âm cũng không nhỏ, vừa ra khỏi miệng, không ít người đi ngang qua đều nhịn cười, dùng một loại ánh mắt dành cho nhà quê lên tỉnh nhìn hai người.
Ân Hầu câm nín, thật muốn tránh xa bọn họ một chút.
“Ai nói Đào Hoa viên là tiệm thịt chứ?”
Lúc này, một cô nương xinh xắn hoạt bát đột nhiên tiến đến gần mọi người, nàng mặc một thân váy dài màu hồng nhạt, nâng một cái khay trong tay, giống như một nha hoàn.
Nha hoàn này trông rất xinh đẹp cũng rất cơ linh, trên dưới đánh giá Ân Hầu và Thiên Tôn, mỉm cười, “Tiệm thịt thì không phải, có điều thịt quả khô* thì có bán!”
*(thịt quả khô ở đây cũng là mứt trái cây)
Mọi người hơi sửng sốt.
Tiểu nha hoàn nọ vươn tay chỉ vào một tiểu lâu có gắn bảng hiệu “Đào Hoa viên”, “Đào Hoa viên là do chủ nhân ta kinh doanh, bán điểm tâm và trà thơm, quý khách có muốn đi vào ngồi một chút không?”
“Nga…” Thiên Tôn và Tiểu Tứ Tử bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là bán mứt trái cây và điểm tâm?”
“Phải nha!” Tiểu nha hoàn thần thần bí bí, “Mứt ở nơi này rất ngon, nương nương trong cung cũng mua ăn đó.”
Nàng vừa nói dứt lời, Tiểu Tứ Tử túm Thiên Tôn, “Tôn Tôn chúng ta đi ăn điểm tâm đi?”
Thiên Tôn gật đầu, lúc gật đầu còn không quên quay đầu lại khinh bỉ liếc Ân Hầu một cái, “Dạy bậy bạ! Chậc chậc.”
Ân Hầu vẻ mặt vô tội —— Tên ngốc này không phải không hiểu rõ sao? Biết là nói bậy hồi nãy còn bảo là tiệm thịt, nãi nãi nó đúng là giả ngây giả dại!
.
Thiên Tôn bế Tiểu Tứ Tử vào Đào Hoa viên, phát hiện đây là một tòa tiểu lâu thập phần nhã trí, bên trong tất cả gia cụ bày biện đều phi thường tinh xảo, cũng có vẻ rất quý giá.
Nha hoàn bưng khay và điểm tâm đều đặc biệt đẹp, điểm tâm cũng là từng đĩa nhỏ, tinh xảo khéo léo. Chỉ có vài bàn khách nhân đi theo nhóm năm ba người, ai ai cũng là nhã khách.
Trên lầu còn có mỹ nhân ngồi sau rèm đánh đàn, trong lâu nhàn nhạt hương hoa đào.
Ba người lên lầu tìm một chỗ ngồi xuống.
“Các vị muốn dùng gì?” Tiểu nha hoàn vừa nãy nhiệt tình đi đến chiêu đãi.
Nàng vừa hỏi xong, Ân Hầu chống cằm không nói lời nào, hiển nhiên không quá hứng thú, Thiên Tôn ngẩng mặt nhìn điêu khắc trên đỉnh đầu và tranh chữ trên tường, hiển nhiên cũng không cảm thấy mình sẽ là người đáp lời.
Tiểu nha hoàn chớp chớp mắt, cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Tứ Tử, thấy hai người lớn đều không nói lời nào, Tiểu Tứ Tử đành phải nói, “Muốn gọi món chiêu bài!”
(chiêu bài là món số 1 của quán)
Tiểu nha hoàn vui vẻ, tiến tới, “Ta gọi là Liên Nhi, gọi tiếng Liên Nhi tỷ tỷ nghe chút coi!”
Tiểu Tứ Tử nhu thuận kêu tỷ tỷ, nha hoàn liền cười tủm tỉm đi, không bao lâu, bưng lên thật nhiều điểm tâm.
Điểm tâm của tiệm, đều là trái cây, mứt, cao điểm các loại, còn có một ấm trà nghe nói là chiêu bài trà —— Hoa tâm trà.
“Hoa tâm trà?” Ân Hầu nghe thấy mới mẻ, “Tên này ai đặt?”
“Đây là tên của chủ nhân nhà chúng ta đặt!” Liên Nhi cười ra hai lúm đồng tiền hai bên má, “Trà dùng nhụy của hoa đào để đun, hương vị ngon lắm.”
(hoa tâm: có nghĩa là nhụy hoa, cũng ám chỉ những kẻ lăng nhăng)
Ân Hầu nâng cằm nghĩ nơi này khá là tinh xảo, đầy nữ tính, thích hợp Tiểu Tứ Tử thích hợp nha đầu không thích hợp với mình, bèn hỏi Thiên Tôn đang nghiêm túc nghiên cứu ấm trà, “Uy, có uống trà không? Đổi chỗ khác uống rượu thì thích hợp với ta hơn.”
Thiên Tôn còn chưa mở miệng, Tiểu Tứ Tử đã đút một khối điểm tâm vào miệng, hô to một tiếng, “Ăn ngon ác!”
Nha hoàn cười nói với Ân Hầu, “Vị công tử này, muốn uống rượu, chúng ta nơi này có hoa tâm tửu hảo hạng, có muốn dùng thử không?”
Ân Hầu giật giật khóe miệng —— Ngay cả rượu cũng hoa tâm…
Rượu được dâng lên, Ân Hầu uống một ngụm nghĩ cũng được, hơn nữa điểm tâm không chỉ có vị ngọt, còn có vị mặn, liền kiên nhẫn nghe khúc ăn chút điểm tâm.
Thiên Tôn nghe từ khúc, vừa uống trà, vừa đờ ra, đột nhiên nói một câu, “Thật khó nghe.”
…
Thiên Tôn thanh âm không thấp, các thực khách trong tửu lâu đều ngừng đũa trong tay, nhíu mày quay sang Thiên Tôn, tâm nói ai mà vô lễ như thế.
Nhưng vừa nhìn thì kinh ngạc nhảy dựng, vị này tại sao tuổi trẻ tóc bạc!
Lúc này, tiếng đàn cũng ngừng, chợt nghe một giọng nữ dễ nghe truyền ra, “Khó nghe chỗ nào?”
Thiên Tôn tiếp tục uống trà ăn bánh, nghĩ tiếng đàn ngừng thì thoải mái hơn, vừa chọt chọt Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ăn nhiều điểm tâm một chút, một hồi mang về vài phần cho ngươi.”
“Nga!” Tiểu Tứ Tử đếm ngón tay, Khai Phong phủ này có vài trăm người, còn có Bạch phủ, không biết trong hoàng cung có cần tính không… vì vậy ngẩng mặt hỏi Thiên Tôn, “Tôn Tôn ngươi có bao nhiêu bạc?”
Thiên Tôn cũng không quá rõ ràng, đem túi tiền Bạch Ngọc Đường đưa hắn giao cho Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử cảm thấy một túi to nặng trịch, trước tiên rút ngân phiếu nhìn thoáng qua, yên lặng trả túi tiền cho Thiên Tôn, cầm ra một tấm ngân phiếu há to miệng tỉ mỉ quan sát.
Lúc này, tiểu nha hoàn đã đi tới, Tiểu Tứ Tử đem ngân phiếu đưa cho nàng, hỏi, “Có thể mua một nghìn phần điểm tâm không?”
Tiểu nha hoàn nhìn chằm chằm mệnh giá trên ngân phiếu khóe miệng giật giật nửa ngày, trừng mắt chống nạnh, “Tiểu hài nhi ngươi tới phá tiệm phải không? Có tiền thì giỏi lắm sao, ai rảnh làm cho ngươi một nghìn phần điểm tâm!”
Tiểu Tứ Tử rụt lui đến bên cạnh Thiên Tôn —— Hung dữ quá!
“Liên Nhi.”
Lúc này, rèm được vén lên, một nữ tử phía sau rèm đi ra, nữ tử này vóc người xuất chúng, cũng mặc váy dài màu hồng nhạt, dùng sa khăn hồng nhạt che nửa khuôn mặt, chỉ cần nhìn mặt mày, khiến cho người ta cảm giác hẳn là xấp xỉ hai mươi tuổi, có thể nói là phi thường xinh đẹp…
“Không được vô lễ.” Nữ tử ngăn lại Liên Nhi, đi tới trước mặt mọi người chân thành hành lễ, “Quý khách, tiểu nữ tử là chủ nhân của Đào Hoa viên này, gọi Túy Tâm.”
Ân Hầu hơi sửng sốt —— Nữ nhân này công phu không tệ a, tuổi trẻ lại có trình độ này bối cảnh hẳn là không đơn giản, có điều gọi là Túy Tâm, còn tưởng gọi là Hoa Tâm chứ.
Thiên Tôn nhìn nàng một cái, không nói chuyện, cúi đầu nói với Tiểu Tứ Tử, “Đừng ăn no quá, một hồi còn đi chơi.”
“Đúng nga.” Tiểu Tứ Tử ăn xong một khối bánh đậu xanh, nói không ăn nữa, còn lại đóng gói mang về.
“Vị công tử này, có thể cho Túy Tâm biết từ khúc vừa nãy, có chỗ nào không hay?” Túy Tâm nghiêm túc hỏi.
Thiên Tôn nhìn Ân Hầu —— Ngươi đuổi nàng đi đi, ta không nói chuyện với người xa lạ.
Ân Hầu bưng chén uống một ngụm —— Không thèm để ý đồ quái dị nhà ngươi!
Thiên Tôn mếu máo.
Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Ân Hầu —— Tính cách còn quái hơn phụ thân nữa!
“Ai, vị công tử này.”
Lúc này, cách đó không xa trên một bàn nọ, có một công nử trẻ tuổi ăn mặc sang trọng đi tới, vẻ mặt khó chịu hỏi Thiên Tôn, “Túy Tâm cô nương lễ phép đối đãi, ngươi châm biếm cầm kỹ của người khác, bây giờ lại vô lễ như vậy, đúng là kỳ cục!”
Ân Hầu nhìn thoáng qua, thấy đó là một hậu sinh trẻ tuổi, bước đi hư phù hai mắt vô quang, xem ra không biết võ công, nhưng thường ngày cũng có thể là hết ăn lại nằm lười rèn luyện.
Tiểu Tứ Tử quan sát hắn một hồi —— Sao nhìn quen mắt quá vậy ta! Nhưng mà không nhớ nổi đã gặp ở đâu rồi.
Túy Tâm nhẹ nhàng khoát khoát tay, “Tiểu Hầu gia không nên nổi giận, vị công tử này có lẽ chỉ là không giỏi giao tiếp.”
Lúc này, Liên Nhi đã cầm tới vài hộp thức ăn đóng gói, đem thức ăn trên bàn dọn đi, Tiểu Tứ Tử đứng dậy, cảm thấy nếu không đi sẽ cãi nhau mất thôi, bèn đẩy đẩy Thiên Tôn, “Đi thôi Tôn Tôn.”
Thiên Tôn cũng nhìn chằm chằm thanh niên nhân nọ một chút, lắc đầu, “Mệnh không lâu nữa.”
Ân Hầu đỡ trán.
Tiểu Tứ Tử há to miệng —— Tôn Tôn còn thích gây chuyện thị phi hơn phụ thân của bé nữa.
“Ngươi… Ngươi cũng dám trù ẻo bản hầu!” Thanh niên nhân nọ xắn tay áo, “Hôm nay không giáo huấn ngươi, ta không phải Bàng Dục!”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu —— Bàng Dục? Cái tên nghe cũng quen tai nha!
…
“Hắt xì.”
Công Tôn hắt xì một cái, dụi dụi mũi, bắt đầu nôn nóng, “Không lẽ Tiểu Tứ Tử đã xảy ra chuyện?”
Bạch Ngọc Đường an ủi y, “Yên tâm, có sư phụ, ngoại trừ lạc đường thì hẳn sẽ không gặp phải nguy hiểm đâu, nếu lạc đường, còn có Ân Hầu mà.”
“Có động tĩnh kìa.”
Lúc này, chợt nghe Triển Chiêu lên tiếng.
Bạch Ngọc Đường và Công Tôn đều tới trước cửa sổ.
Triển Chiêu chỉ vào một ngõ nhỏ bên cạnh Hoàng phủ, “Nhìn kìa!”
Mọi người nhíu mày, chỉ thấy cửa bên hông mở ra, Hoàng viên ngoại dìu Hoàng lão phu nhân, vác một bao hành lý thật to đi ra, đi tới xe ngựa, giống như đang chạy nạn.
“Không phải nói buổi tối mới đi sao?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc.
“Hay là phát giác có chuyện không ổn, hoặc buổi tối chỉ là thả ra tin giả.” Triển Chiêu lại chỉ vào Hoàng Thụy Vân đi ở cuối cùng thần sắc vội vã.
“Xem kìa, bước đi như bay.” Công Tôn cười, “Khác hẳn với ốm đau bệnh tật lúc trước.”
Chỉ thấy ba người sốt ruột cuống cuồng đi tới cửa, lên xe ngựa, cuối cùng, một tiểu tư cũng hoang mang luống cuống chạy ra.
Tiểu tư này đội mũ dùng tay áo che mặt, cúi đầu chạy rất nhanh, sau khi lên xe thì chui vào trong, mã phu vội vàng đánh xe… Từ cửa sau đi ra.
Triển Chiêu nhíu mày, “Vội vội vàng vàng như thế muốn đi đâu vậy?”
“Người vừa nãy…” Bạch Ngọc Đường ra hiệu bảo mọi người nhìn tiểu tư kia, “Cảm giác có chút kỳ quái.”
Công Tôn nhắc nhở, “Ngay cả quan tài cũng không mang theo.”
Lúc này, lại thấy trong cửa Hoàng phủ có một chiếc xe ngựa chạy ra, có tiểu tư dọn đồ lên, cuối cùng từ linh đường khiêng ra một cỗ quan tài đặt lên, hấp tấp lên xe, chạy tới một hướng khác.
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau —— Giương Đông kích Tây trong truyền thuyết?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa mở cửa sổ, thì thấy một thân ảnh quen thuộc phóng vào trong ngõ sau của Hoàng phủ, đuổi theo chiếc xe nhỏ của cả nhà Hoàng viên ngoại đang ngồi.
“Mục Chiếu Đường?!” Triển Chiêu nhíu mày, “Sao nàng ta lại tới?”
Công Tôn vươn tay đặt lên vai hai người —— Còn chờ gì nữa, đuổi theo nha!
.
.
_________________________ Đăng bởi: admin