Vụ Án Hoa Túy Tâm Đòi Mạng

CHƯƠNG 15
Bí mật không thể quên
.
Thiên Tôn hình như đã nhớ lại ngọn nguồn chuyện về Túy Tâm, nghe cách nói của hắn, có vẻ tư sinh nữ chỉ là một chuyện hiểu lầm.
Đang khi nói, Bao Chửng đã trở về, còn thắc mắc, “Cô nương ngoài cửa là ai?”
Triển Chiêu thấy lúc này bận rộn không thể xử lý từng chuyện, trước hết nói với Bao Chửng, “Đại nhân, có người muốn ám sát Triệu Phổ.”
Bao Chửng nghe xong thì giật mình, Âu Dương Thiếu Chinh bên cạnh thính tai, thoáng cái nghe được liền nhảy tới, “Gì?!”
Vì vậy Triển Chiêu kể sơ lược lại chuyện theo dõi đám người Hoàng viên ngoại.
Bao Chửng nhíu mặt đôi mày, mặt của Âu Dương Thiếu Chinh cũng trầm xuống, “Ta đi tìm Trâu Lương thương lượng.” Nói xong, bỏ đi.
Bao Chửng bảo Triển Chiêu nghiêm mật giám thị cả nhà Hoàng viên ngoại, còn mình lại ra ngoài, hình như là đi về phía cung đình, có thể là đi tìm hoàng thượng, đồng thời tự mình đi trông coi Triệu Phổ cho yên tâm. Công Tôn cầm gói thảo dược kia, tiến vào dược phòng nghiên cứu, vẻ mặt nghiêm túc vội vã.
Những người lưu lại, Triển Chiêu thấy thời gian còn sớm, bèn nhìn sang Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn, ý là —— Cô nương kia cứ chờ ngoài cửa cũng không ổn, ngươi đi giải quyết đi?
Thiên Tôn nhướng mi biểu thị không thành vấn đề,Triển Chiêu gọi người dẫn Túy Tâm vào.
Bàng Dục đưa Túy Tâm tới cửa rồi bỏ chạy, mới nãy thiếu chút nữa tặng cái mạng nhỏ này cho Triệu Phổ, giờ lại tới Khai Phong phủ, vẫn nên sớm về nhà chợp mắt thôi.
Túy Tâm vào cửa, thấy được Thiên Tôn vừa định khóc, không ngờ lại bị Thiên Tôn ngăn lại, “Ta không phải cha ngươi, cha ngươi đã chết, ta từng nghe nương ngươi đánh đàn, đó cũng là trùng hợp thôi.”
Túy Tâm sững sờ tại chỗ.
Ân Hầu câm lặng nhìn Thiên Tôn —— Ngươi nói chuyện uyển chuyển chút thì chết à?
Thiên Tôn nhíu mày —— Uyển chuyển là sao?
Túy Tâm suy nghĩ một chút rồi hoài nghi nhìn Thiên Tôn, “Cha… Có phải ngươi không muốn nhận lại ta?”
Bạch Ngọc Đường hỏi Túy Tâm, “Cha ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Túy Tâm suy nghĩ một chút, “Ân, hẳn là hơn sáu mươi rồi…”
“Sư phụ ta hơn một trăm rồi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nhưng hắn không biết nói dối, hắn nói ngươi không phải, thì ngươi không phải.”
Triển Chiêu nhìn trời, hai thầy trò y như nhau, nói chuyện hoàn toàn không biết lựa lời.
“Vậy ngươi biết cha ta là ai không?” Túy Tâm truy hỏi.
Thiên Tôn vuốt cằm ngẩng mặt nhìn trời, sờ sờ cái ót, “Không biết.”
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường buông tay —— Đã nói hắn không biết gạt người, ngươi xem, lúc nói dối rõ ràng tới chừng nào!
Lúc này tâm tình của Túy Tâm không kích động như ban nãy, “Ngươi biết mà, không muốn nói, có phải không?”
Thiên Tôn ho khan một tiếng, sờ sờ mũi.
Ân Hầu híp mắt nhìn hắn —— Bị nhìn thấu rồi nha.
“Nương ta kỳ thực cũng không bảo ta tìm tung tích của cha, nếu như hắn có lòng, sẽ tự mình tới tìm ta.” Túy Tâm thở dài.
“Lệnh đường qua đời đã bao lâu rồi?” Triển Chiêu hỏi, nhưng lại cảm thấy thân thế của Túy Tâm thật đáng thương, bất quá cha nàng rốt cuộc có thân phận gì, mà đến Thiên Tôn cũng phải hỗ trợ giấu diếm.
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy hiếu kỳ, có gì mà không thể nói? Chẳng lẽ cha của Túy Tâm là nhân vật có máu mặt trên giang hồ, lại có thê nhi? Bởi vì người đã chết, cho nên không tiện hỏi lại… có điều có vẻ không quá công bằng cho cô nương này.
Túy Tâm bình ổn lại tâm tình một chút, nói một tiếng quấy rầy, liền cáo từ.
Triển Chiêu quay đầu nhìn Thiên Tôn, ý là —— Cứ vậy sao a?
Trên gương mặt mờ mịt của Thiên Tôn có ghi ‘Còn muốn thế nào nữa’.
“Vị cô nương này.”
Lúc này, Hồng Cửu Nương đi tới vài bước, cười tủm tỉm nói với Túy Tâm.
Túy Tâm vừa nãy tâm sự nặng nề không quá lưu ý, nhưng giờ nhìn lại thì càng giật mình —— Tâm nói cô nương này đúng là đẹp tới khuynh quốc khuynh thành! Tuy rằng không phải cái loại thanh thuần động lòng người, trong phong vận lại mang chút phong tao thậm chí còn có chút vị phong trần, nhưng thực sự xinh đẹp động nhân.
“Ngươi cũng đừng quá buồn bã, nén bi thương thuận theo ý trời.” Hồng Cửu Nương lôi kéo làm quen, “Công phu của ngươi không tệ, học ở đâu?”
“Nương ta dạy cho ta, nói võ công tốt có thể phòng thân.” Túy Tâm đáp lời.

“Ân… Ta muốn xem tướng mạo của ngươi được không?” Hồng Cửu Nương hỏi.
Túy Tâm do dự một chút, “Nương nói phải che mặt.”
“Tại sao?” Hồng Cửu Nương bất mãn, “Ngươi che mặt như thế làm sao lập gia đình?”
Túy Tâm tựa hồ khó xử.
Hồng Cửu Nương cũng không bức nàng, tiễn nàng ra cửa, hẹn mấy ngày sau sẽ dẫn bằng hữu tới chỗ của nàng dùng chút điểm tâm.
Người đi, Hồng Cửu Nương lắc lư trở về, “Cô nương này trông không tệ lắm, đường viền đẹp, mũi cao, cặp mắt cũng đẹp.”
“Mở gian Đào Hoa viên, lại gọi Túy Tâm…” Triển Chiêu lẩm bẩm, “Mục Chiếu Đường và Đào Hoa nương nương có quan hệ, cống phẩm dâng lên cũng là hoa túy tâm.”
“Ngươi nghĩ giữa hai người bọn họ có liên quan?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đào Hoa nương nương kia chẳng phải cũng che nửa mặt bằng một mảnh sa khăn đó sao.”

“Ai…”
Mọi người đang thảo luận, liền thấy Công Tôn từ dược phòng đi tới, thở dài, tựa hồ có chút uể oải.
“Thế nào rồi?” Triển Chiêu hỏi y, “Có tra được gì không?”
“Không, chỉ là cỏ thơm bình thường.” Công Tôn bất đắc dĩ, “Nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra thứ này làm thế nào có thể hại Triệu Phổ.”
Triển Chiêu thấy Công Tôn nóng vội như thế, bảo y đừng gấp gáp, lãnh tĩnh xuống nói không chừng sẽ nghĩ ra được, nóng nảy trái lại sẽ rối loạn.
Công Tôn bất đắc dĩ gật đầu, nhưng lại rầu rĩ không vui, cuối cùng quyết định tiến cung, tìm Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử. Triển Chiêu cũng không cản, tìm nha sai khiêng kiệu cho y, mặt khác có ảnh vệ theo bảo hộ.
Triển Chiêu an bài xong, muốn hỏi Bạch Ngọc Đường một chút xem tiếp theo sẽ làm gì… Nhưng phát hiện không thấy Bạch Ngọc Đường đâu cả, Thiên Tôn cũng mất tăm.
“Người đâu?” Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải.
Hồng di nhẹ nhàng huých hắn, “Ở đây nhiều người như vậy, ngươi tìm người nào, hửm?”
Triển Chiêu xấu hổ, “Bạch Ngọc Đường đâu?”
“Thiên Tôn nói muốn tham quan Khai Phong phủ một lúc.” Ân Hầu ngáp một cái, “Để tránh cho tường ở Khai Phong phủ bị phá, Bạch Ngọc Đường đi theo.”
“Nga…” Triển Chiêu gật đầu, mang theo Hồng Cửu Nương tiến vào viện tử ở Khai Phong phủ, còn có khách phòng trống ngay sát vách phòng của Ân Hầu, vừa lúc để Cửu Nương nghỉ lại.
.
Thiên Tôn một đường vừa ngẩng mặt đếm mèo vừa tham quan viện tử, còn thắc mắc, “Viện này có mèo yêu sao? Nhiều mèo quá.”
Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật, “Là có một con mèo rất lớn.”
Thiên Tôn quay đầu nhìn hắn, tiến tới trước mặt, “Ngươi dạo này tâm tình không tồi a.”
Bạch Ngọc Đường cũng không phủ nhận, mà hỏi, “Cha của Túy Tâm kia rốt cuộc là ai?”
Thiên Tôn lườm lườm Bạch Ngọc Đường, giống như thường ngày, ngoắc ngoắc hắn.
Cơ bản khi Thiên Tôn có chuyện gì muốn nói với Bạch Ngọc Đường đều làm như thế, mặc kệ bí mật lớn thế nào, dù sao hắn cũng chỉ có Bạch Ngọc Đường là người thân duy nhất.
Bạch Ngọc Đường theo thói quen tiến tới, chờ Thiên Tôn nói, có điều chờ nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, mờ mịt nhìn hắn.
Thiên Tôn sờ sờ cằm hình như đang do dự.
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Ngay cả ta mà cũng không thể nói?”
Thiên Tôn mếu mếu, “Cũng không phải, nhưng mà ngươi dạo này có vẻ không quá đáng tin.”
Bạch Ngọc Đường trợn to mắt, có chút buồn cười, “Sao lại không đáng tin?”
“Ngươi sẽ nói cho con mèo kia.”
Bạch Ngọc Đường biết rõ cố hỏi, “Con mèo nào?”
“Con mèo nhỏ của nhà Ân Hầu.” Thiên Tôn nhướng mi một cái, “Chuyện này nói ra vừa lớn vừa nhỏ.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Ta không nói ra ngoài, ngươi nói ta biết đi.”
“Thật không?” Thiên Tôn vẫn không quá tin tưởng, “Ngươi với Triển Tiểu Miêu có vẻ rất thân.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, “Triển Tiểu Miêu?”

“Gọi thuận miệng ha?” Thiên Tôn cười ha hả hỏi hắn.
Bạch Ngọc Đường bật cười, “Vậy ngươi có nói hay không? Không nói nghẹn khó chịu lắm đó.”
Thiên Tôn gãi gãi má.
“Ngươi không nói không chừng hai ngày nữa sẽ quên, ngươi cũng nói chuyện này vừa lớn vừa nhỏ mà.”
Những lời này của Bạch Ngọc Đường đã thuyết phục được Thiên Tôn, Thiên Tôn do dự một chút, tiến đến bên tai hắn nói vài câu.
Vừa nói xong, Bạch Ngọc Đường ngây người.
Thiên Tôn híp mắt chọc vào má hắn, “Ngươi không được nói ra đó a!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ngươi chắc chắn mình không nhớ nhầm chứ?”
Thiên Tôn trừng hắn, “Ta cùng lắm thì quên thôi, có lần nào nhớ nhầm chưa?”
“Ta mới cho ngươi bao nhiêu bạc?” Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn.
Thiên Tôn bĩu môi một cái, “Không nhớ rõ!”
“Bình hoa ngươi mua mấy hôm trước tốn bao nhiêu bạc?”
“Không nhớ rõ!”
“Ngươi mấy tuổi?”
“Không nhớ rõ!”
“Ta mấy tuổi?”
“Không nhớ rõ!”
“Tiểu Tứ Tử mấy tuổi?” Bạch Ngọc Đường thấy hắn còn định nói không nhớ rõ, chỉ vào hắn, “Hôm qua nhóc đó mới nói cho ngươi!”
Thiên Tôn “À ừm” nửa ngày, giơ ba ngón tay, “Ba tuổi?”
Bạch Ngọc Đường hết nói, “Bốn tuổi rưỡi!”
Thiên Tôn ngoảnh mặt nhìn trời, “Ta muốn ăn!”
“Ngươi mới ăn xong.” Bạch Ngọc Đường đỡ trán.
“Ăn nữa!” Thiên Tôn nổi giận, chắp tay sau lưng đi ra ngoài, lại đụng phải Triển Chiêu đang ôm một đống chăn mới đi ngang qua.
“Thiên Tôn?” Triển Chiêu thấy Thiên Tôn thở phì phì, có chút khó hiểu.
Thiên Tôn thấy Triển Chiêu, nhướng mi một cái, “Chuẩn bị một gian phòng cho ta, ta muốn ở lại đây!”
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường phía sau, “Khách phòng có Hồng di giành trước rồi… Ngươi không ngại thì ở cùng phòng với ngoại công đi.”
Thiên Tôn chun mũi hình như không quá thỏa mãn, có điều lại quay đầu liếc Bạch Ngọc Đường, “Kêu lão quỷ kia nằm dưới đất!” Nói xong, hầm hừ đi giành địa bàn của người khác.
Qua một lúc, chợt nghe Ân Hầu rống lên, “Ngươi giành giường của ta làm gì? Ném mấy cái lọ này ra ngoài!”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ bước ra.
“Ngươi nói gì với hắn? Làm hắn giận như vậy?” Triển Chiêu lắc đầu, “Ngươi nên nhường hắn một chút, tuổi tác đã lớn như vậy rồi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, trong lòng bất đắc dĩ —— Sớm biết vậy thà không hỏi Thiên Tôn, biết bí mật lớn, lại không thể nói với Triển Chiêu.
“Vậy ngươi quay về Bạch phủ một mình sao?” Triển Chiêu hỏi, “Ta giúp ngươi trông nom Thiên Tôn.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Khai Phong phủ không còn khách phòng nào khác sao?”
“Hết rồi, dạo này người khá nhiều, đều chiếm đầy, có vẻ Triệu Phổ cũng muốn đến Khai Phong phủ ở, chỉ có phòng của Công Tôn và Tiểu Tứ Tử là còn dư một giường…” Triển Chiêu đang nói thì thấy Bạch Ngọc Đường đi vào viện tử của hắn.
Triển Chiêu ôm chăn theo sau.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn đống chăn trong tay hắn, “Ta nghỉ ở phòng ngươi đi.”
“A?” Triển Chiêu kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường đã đẩy cửa phòng hắn bước vào, sau đó quan sát xung quanh một chút, cuối cùng đường nhìn rơi vào chiếc giường ở góc tường.

“Ngươi chắc chứ?” Triển Chiêu đi vào, quan sát thần sắc của Bạch Ngọc Đường.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường mặt không biểu tình nhìn chằm chằm chiếc giường kia một hồi lâu, lại nhìn quanh bốn vách tường, hé miệng, thốt ra hai chữ, “Bần cùng.”
Triển Chiêu giận rồi a, đập đống chăn lên người Bạch Ngọc Đường, “Khai Phong phủ là nha môn trong sạch!”
Bạch Ngọc Đường ôm chăn, nhìn Triển Chiêu, “Đổi gia cụ (đồ gia dụng) cho ngươi nha?”
Triển Chiêu giật giật khóe miệng, “Ngươi dám?”
Bạch Ngọc Đường thắc mắc, “Nên hỏi ta có trả tiền hay không mới đúng chứ, liên quan gì tới dám với không dám?”
Triển Chiêu nghiến răng, “Lấy đồ của ngươi sẽ bị gọi là nhận hối lộ!”
Bạch Ngọc Đường lại càng khó hiểu, “Vậy ngươi mời ta ăn cơm mỗi ngày đi.”
Triển Chiêu thiếu chút nữa cắn lưỡi, “Đại nam nhân không nên nhỏ nhen như vậy!”
“Cho nên ta chuẩn bị thay một bộ gia cụ cho ngươi.” Bạch Ngọc Đường lại hỏi, “Có cần thay luôn cho toàn bộ Khai Phong phủ không?”
Triển Chiêu túm chặt cánh tay đang sờ lên túi bạc của hắn, “Ngươi dám!”
Bạch Ngọc Đường dự cảm sẽ lập lại đợt đối thoại vừa nãy, trầm ngâm một lát, nói, “Giường cứng quá, ngủ không quen.”
“Vậy ngươi về Bạch phủ ngủ đi!” Triển Chiêu ôm lại hai cái chăn, đi tới đối diện đưa cho Ân Hầu và Hồng di.
Chờ khi Triển Chiêu quay về, thấy được Bạch Ngọc Đường ngồi trên giường hắn, vươn tay gõ lên trụ giường.
“Uy!” Triển Chiêu mới hô một tiếng, chợt nghe tiếng “Rắc” vang lên.
Bạch Ngọc Đường nhanh chóng nhảy lên, đứng một bên, yên lặng đếm, “Một, hai, ba…”
“Rầm”.
Triển Chiêu trợn tròn mắt.
Chỉ thấy cả cái giường đều sụp xuống, rơi nát bấy, bốn cái trụ giường nghiêng trái ngã phải.
Động tĩnh này khiến cho mọi người ở đối diện chú ý.
Ân Hầu ló đầu ra nhìn, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ đi ngang qua cũng có chút khó hiểu, còn có hai tiểu cô nương tới đưa trà —— Chuyện gì xảy ra? Giường trong phòng Triển đại nhân sụp sao?
Triển Chiêu há to miệng ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi…”
Bạch Ngọc Đường rất nghiêm túc mà lắc đầu, “Giường này không đóng chắc, mới ngồi đã sụp.”
Triển Chiêu nghiến răng đến nỗi chính hắn cũng nghe tiếng “Ken két”.
“Có điều nếu đã do ta làm hỏng, vậy ta đền cho ngươi là được.” Bạch Ngọc Đường nói, hướng về cửa ra vào búng tay một cái thật vang, Thần Tinh Nhi nhảy vào, “Thiếu gia.”
Bạch Ngọc Đường ném một túi tiền cho nàng, “Mua một cái giường, tốt và to một chút.”
“Dạ.”
“Từ từ!” Triển Chiêu sốt ruột, tâm nói đã thấy người ném bạc, nhưng chưa thấy ai thích ném túi tiền như Bạch Ngọc Đường, “Mua cái giống hệt như cái cũ.”
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn chiếc giường đã nát thành gỗ vụn, nhíu mày nhìn Triển Chiêu, “Cái cũ trông như thế nào, ngươi vẽ ra cho Thần Tinh Nhi xem đi.”
Triển Chiêu liền cảm thấy đầu vang ong ong, khinh thường hắn không biết vẽ tranh sao hả?!
“Dù sao cũng không nên đắt tiền!” Triển Chiêu nhắc nhở.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ngươi biết làm gì rồi đó.”
“Biết!” Thần Tinh Nhi gật đầu a gật đầu, “Không nên đắt tiền, phải là đắt nhất!”
Bạch Ngọc Đường thỏa mãn, “Hiểu chuyện.”

Triển Chiêu không kịp ngăn cản, lúc chạy tới cửa thì Thần Tinh Nhi đã sớm mất tăm.
Chỉ là Triển Chiêu vừa đặt chân tới cửa, lại nghe phía sau “Rắc” một tiếng.
Quay đầu nhìn lại, bốn cái chân bàn không biểu vì sao lại bị chẻ ra tứ phía nằm rạp dưới đất, mặt bàn cũng vỡ thành mẩu vụn.
“Nguyệt Nha Nhi.” Bạch Ngọc Đường không đợi Triển Chiêu hoàn hồn đã lên tiếng, “Đi mua cái bàn khác giống như vậy về đây, còn có tủ cũng lấy một cái mới.”
“Tủ thì không…” Triển Chiêu còn chưa nói xong, “Rầm” một tiếng, cái tủ quần áo đã vỡ vụn ra rơi lộp cộp.
Bạch Ngọc Đường híp mắt nhìn y phục bên trong tủ, “Y phục cũng mua hai bộ trở về…”
“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu rống gọi cả tên họ của hắn, “Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Vừa nói, vừa đẩy Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường bị hắn đẩy ra khỏi phòng, Triển Chiêu “Thịch” một tiếng đóng chặt cửa lại, “Không thu lưu ngươi!”
Bạch Ngọc Đường nhìn cánh cửa khép kín, xoay người, “Ta đi tham quan phòng của Bao đại nhân một chút, xem có cái gì không chắc chắn…”
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy cửa phòng Triển Chiêu bị đá văng, Triển Chiêu lao ra, túm Bạch Ngọc Đường lại, kéo vào trong phòng, “Coi như ngươi lợi hại!”
Lúc Bạch Ngọc Đường bị túm vào phòng, khóe miệng cong lên, cười đến đặc biệt xấu xa.

.
Ân Hầu và Thiên Tôn đứng ở cửa tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Thiên Tôn nhíu mày, “Sao Ngọc Đường lại làm hỏng đồ của người ta.”
Ân Hầu liếc nhìn hắn, hai thầy trò này có vài phương diện rất giống nhau, nhưng có vài phương diện lại khác biệt như trên trời dưới đất.
“U.”
Sát vách, Hồng Cửu Nương dựa trên bệ cửa sổ chậc chậc hai tiếng, “Bạch Ngọc Đường thật thú vị, Chiêu Chiêu nhà chúng ta không đấu lại hắn a!” Nói rồi xoay mặt nhìn Ân Hầu và Thiên Tôn, “Hai người còn nói hắn ngốc? Đây không phải rất hiểu biết, thức thời còn rất xấu bụng sao!”
Ân Hầu nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn nhíu mày, “Ngọc Đường nhà ta lúc bé rất thành thật, dạo này càng ngày càng hư.”
Ân Hầu kiên nhẫn hỏi, “Lúc bé là mấy tuổi?”
Thiên Tôn liếc xéo hắn, đáp, “Ba tuổi!”
Ân Hầu quyết định không thèm nói nhảm với hắn, lên giường định ngủ một giấc.
Vừa mới nằm xuống, liền cảm thấy có người đẩy hắn, ngước mắt nhìn, Thiên Tôn ngồi một bên, mái tóc bạc trải dài trên giường, màu ngân lóng lánh, vừa mảnh vừa dài.
Ân Hầu nhìn trời, “Sao vậy? Lại đói bụng?”
Thiên Tôn suy nghĩ một chút, “Ngươi giúp ta nhớ kỹ chuyện này, ta sợ ta lại quên.”
Ân Hầu buồn cười, “Ngươi một trăm năm nay đều như vậy mà, dù sao lúc ngươi nghĩ nên nhớ thì sẽ nhớ ra thôi.”
“Chuyện này nhớ lao lực quá, ngươi giúp ta nhớ đi, ta chuẩn bị quên ngay.” Thiên Tôn nói đến lẽ thẳng khí hùng.
Ân Hầu giật giật khóe miệng —— Chuẩn bị quên…
“Nhớ cái gì?” Ân Hầu cảm thấy sẽ là một chuyện phiền phức, dù sao lần nào Thiên Tôn cũng đem mấy chuyện rối ren giao cho hắn, nhưng hắn lại hiếu kỳ đến mất kiên nhẫn.
Thiên Tôn cúi xuống tiến tới gần, mái tóc màu ngân quét qua mặt Ân Hầu, Ân Hầu đang gạt ra, chợt nghe Thiên Tôn kề sát bên tai hắn nói vài câu.
Nói xong, Thiên Tôn ngồi thẳng dậy, rướn thắt lưng, “Ai nha, như trút hết gánh nặng, bây giờ ta đã quên, ngươi phải nhớ kỹ a!” Nói xong, Thiên Tôn đẩy Ân Hầu vào trong, nằm xuống, chuẩn bị ngủ.

Đại khái qua nửa chén trà nhỏ, toàn bộ người trong Khai Phong phủ nghe được tiếng sư tử hống của Ân Hầu, “Ngươi con mẹ nó đừng quên! Tự ngươi nhớ lấy, ta không nhớ giúp ngươi cái chuyện bỏ đi này!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Hồng Cửu Nương đang thu xếp đồ đạc, cũng nhích ra nhìn —— Ai nha, Ân Hầu đã lâu không phát điên như thế, quả nhiên muốn chọc điên Ân Hầu nhất định cần Thiên Tôn ra tay a.
“Ngươi ngồi dậy cho ta!” Ân Hầu túm Thiên Tôn dậy.
Thiên Tôn ôm chăn, trả lời rất vô trách nhiệm, “Ta quên rồi!”
“Ngươi rõ ràng còn nhớ rõ!”
“Quên rồi!”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, quay đầu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Hai người bọn họ đang chơi trò gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường cười cười, nụ cười có chút cứng ngắc, với tính cách của sư phụ hắn, hẳn là đã nói cho Ân Hầu bí mật kia, sau đó quên. Sư phụ hắn chính là thế, muốn quên chuyện gì, chỉ chớp mắt là đã quên, hơn nữa tuyệt đối nhớ không ra.
“Ai.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài.
Triển Chiêu quay đầu nhìn hắn, “Sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt cười, lắc đầu.
Triển Chiêu nghĩ —— Có phải Bạch Ngọc Đường có chuyện gì lén gạt mình không?
Đang định truy hỏi, chợt nghe trong viện có người hô, “Thiếu gia, giường tới rồi!”
Bạch Ngọc Đường mở rộng cửa.
Triển Chiêu nhìn ra ngoài, nhất thời há hốc mồm —— Thần Tinh Nhi tìm mười mấy người khiêng một cái giường bạch ngọc a, to hơn cả long sàng của hoàng đế…
“Khiêng ra ngoài cho ta!” Triển Chiêu kiên quyết ngăn cản không cho khiêng cái giường này vào.
Bạch Ngọc Đường cũng tựa bên tường lắc đầu, tựa hồ cũng không quá thỏa mãn, lẩm bẩm, “Cũng không cần mua cái to như vậy, nhỏ một chút thì tốt hơn.”

.
.
______________________ Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận