CHƯƠNG 18
Tác mệnh hoa
.
Có câu có tiền có thể sai ma khiến quỷ, Bạch Ngọc Đường không chỉ có tiền, mà còn quỷ kiến sầu, vì vậy, hắn thực sự tìm được nghiên mực mà Đường Thái Tông từng dùng cho Thiên Tôn.
Thiên Tôn tiếp nhận nghiên mực, liền không nhớ vì sao mình lại giận Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu tổng kết lại —— Thiên Tôn rất dễ dỗ dành.
Lúc trở lại Khai Phong phủ, mặt trời đã sắp lặn xuống rặng núi phía Tây, các hạ nhân trong phủ đang chuẩn bị cơm tối.
Mọi người trước tiên quây quần ngồi lại với nhau thương lượng đối sách một lúc, vẫn là chia nhau ra điều tra, Triệu Phổ mang người điều tra Triệu Nguyên Tá, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường chờ Diêu Tố Tố đến để cung cấp đầu mối, truy tra Trương mỹ nhân thất tung năm xưa.
Triệu Nguyên Tá vị tiền hoàng thúc này xử sự điệu thấp, không hề lộ diện, một mực dưỡng lão trong biệt viện ở Vân huyện gần Khai Phong.
“Triệu Duẫn Sinh này, nói thế nào cũng là một hoàng thân, nếu như thật sự văn võ toàn tài như tin đồn, sao không thấy hắn tới Khai Phong mưu cầu nhất quan bán chức a.” Triệu Phổ cảm thấy có chút khó hiểu.
“Hay là người ta không cần chức vị?” Công Tôn híp mắt, “Nếu không thì là giấu nghề, lòng muông dạ thú, để tránh bị người khác phát hiện!”
Triệu Phổ nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, ngươi thật gian!”
Công Tôn trừng mắt liếc hắn, ôm Tiểu Tứ Tử tới một bên đút bé ăn táo.
Tiểu Tứ Tử lắc lắc chân, ngồi bên bàn, vừa gặm quả táo, vừa liếc nhìn Thiên Tôn bên cạnh.
Thiên Tôn ngồi song song với bé, gập chân ngồi tựa trên ghế, đang nghiên cứu một nghiên mực màu đen phiếm sắc đỏ.
Thiên Tôn nâng lên trên dưới trái phải liên tục đánh giá, vừa thỉnh thoảng lại “Chậc chậc” hai tiếng.
Tiểu Tứ Tử tiến tới nhìn, “Tôn Tôn, nghiên mực không tồi.”
“Thật tinh mắt!” Thiên Tôn đem nghiên mực đặt lên lòng bàn tay cho Tiểu Tứ Tử xem, “Thứ này Đường Thái Tông từng dùng!”
Tiểu Tứ Tử bật người há to miệng, “Tôn Tôn một hồi viết cho ta một bức tranh chữ đi!”
Thiên Tôn vỗ ngực một cái, ý là —— Để đó cho ta!
Cất nghiên mực đi, Thiên Tôn liền thấy Ân Hầu đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngó lên bầu trời đang tối sầm, vuốt lớp râu nhám trên cằm như đang suy tư.
Triển Chiêu bưng một chén trà tiến đến phía sau Ân Hầu, cũng ngẩng mặt cùng nhìn với hắn, “Ngoại công, nhìn cái gì a?”
Ân Hầu quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, “Ưm…”
“Hả?” Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn hắn, “Ngươi chờ ai à?”
“Ưm…” Ân Hầu lại ưm một tiếng, Thiên Tôn bĩu môi, “Ị thì đi nhà xí!”
Ân Hầu liếc trắng hắn, “Ngươi cái đồ bẩn thỉu!”
Thiên Tôn híp mắt, “Có bản lĩnh đừng ị!”
Tiểu Tứ Tử túm túm tay áo Thiên Tôn, người này trông nhã nhặn, giống thần tiên như vậy, tại sao lại nói chuyện thô lỗ thế này, y như lưu manh.
Ân Hầu tựa hồ có chút tâm sự, cau mày lẩm bẩm, “Không đến mức đó chứ?”
“Uy.” Nắm cánh tay Ân Hầu lắc hai cái, Triển Chiêu nhìn hắn chằm chằm, ý như nói —— Có đầu mối mau nói.
“Không xác định.” Ân Hầu vuốt cằm do dự, nghĩ đến đây lại lắc đầu, tàn bạo trừng mắt liếc Thiên Tôn đang chơi kéo búa bao với Tiểu Tứ Tử, tâm nói —— Đều tại tên này, quên sạch phiền não ném cho hắn, hắn thì là muốn quên cũng không thể quên, mà còn càng nghĩ càng nhiều… Vì vậy, biết càng nhiều thì càng phiền não, chuyện này còn không lớn không nhỏ.
Triển Chiêu nghĩ đối phó với ngoại công nhà mình tương đối lao lực, không dễ dỗ dành như Thiên Tôn, Thiên Tôn chỉ cần cầm cái gì đó mà hắn thích tới dỗ dỗ thì liền giải quyết xong, ngoại công hắn thì không phải, cứng mềm gì cũng không ăn.
Bất quá Ân Hầu kỳ thực có một nhược điểm trí mạng, đương nhiên, nhược điểm này chỉ có Triển Chiêu biết!
Ân Hầu đang xuất thần, liền thấy Triển Chiêu ngoảnh mặt đi tới một bên khác.
Ân Hầu quay đầu liếc nhìn, thấy Triển Chiêu đi rất xa, đang cầm một chén trà lườm hắn —— Ánh mắt đó, giống như lúc bé hờn dỗi vậy. Triển Chiêu lúc bé luôn luôn vui vẻ tung tăng, muốn chọc cho nổi giận cũng không dễ, một khi đã phát cáu, toàn bộ Ma cung trên dưới mấy trăm người, đều phải táo bạo, đương nhiên, táo bạo nhất chính là Ân Hầu.
“Khụ khụ.” Ân Hầu ho khan một tiếng, vội vàng tiến tới bên cạnh Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhíu nhíu mày, nhích ra một chút.
Bạch Ngọc Đường thấy được, có chút hiếu kỳ —— Tiểu bằng hữu cãi nhau sao?
Ân Hầu lập tức bại trận, xin khoan dung, “Được rồi, cùng lắm thì nói cho ngươi thôi.”
Triển Chiêu lập tức cười khanh khách ngẩng đầu.
“Chuyện là như vậy, vừa nãy trên đường về, ta thấy một con chuẩn đen.” Ân Hầu nghiêm túc nói.
Triển Chiêu ngẩn người, những người khác cũng nhìn sang —— Chuẩn đen thì sao? Chuẩn không phải đen thì là trắng, tuy hiếm có nhưng cũng không phải quá khó gặp, có liên quan gì tới vụ án chứ?
Duy độc Thiên Tôn đang uống trà liền buông chén xuống, suy nghĩ một chút, “Chuẩn? Là con chuẩn kia sao?”
“Con chuẩn nào?” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Chuẩn mà các ngươi cũng quen?”
Thiên Tôn tiếp tục nhìn Ân Hầu, Ân Hầu gật đầu, “Thì là con chuẩn đó đó.”
Thiên Tôn há to miệng, suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, “Thôi đi, ta quên hết thì tương đối bớt việc.” Nói xong, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, “Chết đói mất, chúng ta đi ăn được không?”
“Hảo ác!” Tiểu Tứ Tử vừa nãy đói bụng, Công Tôn còn cho bé ăn táo, càng ăn càng đói, ôm Thiên Tôn, “Tôn Tôn chúng ta đi khách *** đối diện ăn mì long tu đi!”
“Được!” Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử bỏ chạy, để lại ở Ân Hầu phía sau nghiến răng.
Triển Chiêu chọt chọt Ân Hầu, ý là —— Tiếp tục tiếp tục!
Ân Hầu thở dài nói, “Con chuẩn đó không phải là loài chuẩn bình thường, Tôn Vượng, từng nghe cái tên này chưa?”
Triển Chiêu ngẩng mặt nghĩ.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Chuẩn vương Tôn Vượng?”
Triển Chiêu thắc mắc, chuyện giang hồ chỉ có bấy nhiêu đó, từ trước đến nay hắn nghe được biết được khá nhiều, không lý nào lần này Bạch Ngọc Đường từng nghe nói, mà mình lại chưa từng nghe… Cái gì Duẩn vương (vua măng)? Chẳng lẽ đi bán măng sao?
Bạch Ngọc Đường thở dài nhìn Triển Chiêu, lắc đầu —— Là Chuẩn vương không phải Duẩn vương.
Triển Chiêu gãi gãi cằm —— Cũng sắp tới giờ ăn rồi a.
Ân Hầu thì lại thắc mắc, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Lão quỷ kia đã nói với ngươi rồi à?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Ta nghe đại tẩu nói.”
Triển Chiêu càng cảm thấy kỳ quái, đại tẩu của Bạch Ngọc Đường là nữ nhi của Dược vương, thần y Mẫn Tú Tú, liên quan gì tới việc này?
“Chuyện là thế này.” Bạch Ngọc Đường nói, “Trước kia ngươi cũng từng nghe ta nhắc tới, đại ca bệnh nặng.”
Mọi người nhìn sang Công Tôn —— Chính xác, Bạch Ngọc Đường nhận thức Công Tôn, là bởi vì y từng cứu Lô Phương.
“Đại ca bệnh nặng không thể chữa trị, đại tẩu từng đi cầu một vị thuật sĩ, vị thuật sĩ này khá là thần bí, là Dược vương cha nàng nói cho nàng, chỉ cần tìm được thuật sĩ kia hỏi một câu, nếu hắn nói phải chết, vậy là chết chắc rồi, nếu hắn nói có thể cứu, như vậy còn có thể sống.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Người kia ở nơi nào không ai biết, nhưng hắn tùy thân mang theo một con chuẩn đen khá to. Con chuẩn này so với những con khác to hơn nhiều, trên bụng có một mảng màu trắng, được gọi chuẩn vương. Mà chủ nhân nó gọi Tôn Vượng, là vị thần tiên sống, có thể hiểu thiên cơ.”
“Nga…” Tất cả mọi người gật đầu, rốt cuộc đã hiểu, thì ra vị Tôn Vượng này, là một thầy tướng số.
“Vậy sao đó có tìm được không?” Triển Chiêu truy hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hắn nói đại ca ta có thể cứu chữa, cuối cùng quả nhiên không chết.”
“Khó như vậy cũng có thể tìm được?” Triển Chiêu kinh ngạc.
Bạch Ngọc Đường cười đến rất bất đắc dĩ, “Có tiền thì có thể sai ma khiến quỷ mà.”
“Thầy tướng số này, chẳng lẽ chính là người năm xưa toán mệnh cho tiên hoàng, dự đoán hắn có thể đăng cơ?” Triệu Phổ hỏi Ân Hầu.
Ân Hầu gật đầu, “Kỳ thật hắn vốn không gọi là Tôn Vượng.”
Mọi người lưu ý kiên trì nghe.
“Hắn họ Sài.” Ân Hầu lên tiếng, “Hình như gọi là Sài Vọng.”
“Sài?” Công Tôn nhíu mày, “Vương thất tiền triều họ Sài, sau khi Thái Tổ đăng cơ, không ít dòng họ hoàng tử hoàng tôn đều bỏ, không lẽ…”
Triệu Phổ nhìn Ân Hầu —— Chuyện là sao?
“Thì là như thế này.” Ân Hầu nói, “Tiểu bằng hữu kia thiên phú dị bẩm, tính toán cực chuẩn, sai… phải nói là hắn tính ra hung cát cực kỳ chuẩn xác, chết và không chết chỉ cần một lời!”
“Người Sài gia hẳn là hận nhất Triệu thị mới đúng.” Triển Chiêu nhíu mày, “Lẽ nào năm đó hắn cố ý nói cho Thái Tông, nói Triệu Nguyên Hưu thích hợp làm hoàng đế?”
Ân Hầu cong khóe miệng, “Năm đó nhiều hoàng tử hoàng tôn như vậy, vô dụng nhất bất lực nhất, thân thể gầy yếu nhất tính cách nhu nhược sợ phiền nhất, chính là Triệu Nguyên Hưu!”
Mọi người bật cười —— May mà Triệu Trinh không ở chỗ này, nếu không nói cha hắn như vậy, phỏng chừng sẽ trở mặt.
“Sài Vọng hy vọng Đại Tống triều bị chôn vùi trên tay Triệu Nguyên Hưu, cho nên chỉ sai đường cho Thái Tông, để hắn kế thừa ngôi hoàng đế? Nói như vậy, năm đó có thể nào hắn cũng có phần hại chết Triệu Nguyên Hỉ, bức điên Triệu Nguyên Tá?” Triệu Phổ nhíu mày, “Có điều xem ra lần này hắn tính toán không chuẩn a, Đại Tống triều vẫn vững vàng, thời của hoàng thúc ta còn nghênh đón thiên hạ thái bình.”
“Hắn không tính đến có một Khấu thừa tướng, cũng không tính đến, mọi việc quả thật có thiên mệnh, lại có người có thể phá trận, cũng giống như sửa phong thủy, mệnh và vận thế cũng có thể sửa.”
“Ngoại công, từ trước tới nay ngươi không tin những chuyện thế này a.” Triển Chiêu nhìn Ân Hầu.
Ân Hầu cười cười, “Sửa trận thế không phải giang hồ thuật sĩ lừa đảo, mà là một cao nhân độc nhất vô nhị.”
“Cao bao nhiêu?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thanh, có thể khiến Ân Hầu cũng phải xưng một tiếng cao nhân, vậy là cao đến cỡ nào? Còn là độc nhất vô nhị!
“Sư phụ của Thiên Tôn.” Ân Hầu nói ra câu này, mọi người kinh ngạc nhảy dựng.
Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm, “Thì ra hắn có sư phụ.”
Ân Hầu giật khóe miệng, “Không sư phụ lẽ nào công phu là trời sinh à?”
Nói hết lời, mọi người đồng thanh hỏi, “Không phải trời sinh sao?”
Ân Hầu có vẻ rất bất đắc dĩ, đám tiểu tử này, cả ngày suy nghĩ toàn chuyện kỳ lạ, cũng tại cái tên Thiên Tôn già mà cà tưng kia.
“Nói thật, đừng nói người bình thường, dù là người thiên phú dị bẩm cũng rất khó luyện được như hai người.” Triển Chiêu có chút ít cảm khái, “Quả nhiên trước đây cao nhân nhiều hơn bây giờ, võ lâm hiện nay một đời không bằng một đời a.”
“Chúng ta khi đó khói bụi ngập tràn, hơn nữa thay đổi hai triều, loạn thế xuất anh hùng mà.” Ân Hầu cười, “Hiện nay thái bình thịnh thế, các anh hùng đều có lão bà hài tử làm nóng đầu giường đặt gần lò sưởi, không ai muốn oai phong một cõi.”
Mọi người đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với thời loạn thế trứ danh khi Ân Hầu và Thiên Tôn còn trẻ kia.
Lời này chọc cho mọi người bật cười.
“Sài Vọng đột nhiên xuất hiện tại Khai Phong, chẳng lẽ yên lặng nhiều năm như vậy, muốn làm mưa làm gió?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ta nghĩ không thể nào, hẳn là có nguyên nhân khác.” Ân Hầu tựa hồ không có cùng ý kiến, “Kỳ thực năm đó, Sài Vọng biết khí số của Sài gia đã hết, có một số việc không thể thay đổi, so với việc khiến cho sinh linh đồ thán không bằng quy y ngã phật, cho nên hắn đổi tên thành Tôn Vượng, thành một hòa thượng du lịch, chuyên làm việc tốt. Mấy năm trước ta từng gặp hắn một lần, trò chuyện một hồi rồi ai đi đường nấy. Hắn hình như từ nhỏ thích nuôi chuẩn, lại dùng tên giả gọi Tôn Vượng [sūnwàng], cho nên nhiều người gọi hắn là Chuẩn vương [sǔnwáng]… Người biết đến hắn không nhiều lắm! Sau đó hắn lại cứu được không ít người, một lần nọ có thôn kia phát ôn dịch, hắn từ thật xa đem Dược vương kéo tới xem bệnh, cho nên hai người mới thành bằng hữu.”
“Có chuyện như vậy a.” Tất cả mọi người gật đầu, nhưng hắn lần này đột nhiên tới Khai Phong chơi, không biết có mục đích gì.
Đang trò chuyện, chỉ thấy Cửu Nương đen mặt từ bên ngoài chạy ào vào.
“Hồng di, ai chọc giận ngươi?” Thần Tinh Nhi đi đến muốn gọi mọi người ăn, va phải nàng ngay cửa, vội chen vào.
Cửu Nương thở dài, vỗ vỗ nàng, “Cô bé, Bạch phủ các ngươi có nhiều người không?”
“Nhiều a!” Thần Tinh Nhi gật đầu, không quên bổ sung, “Không nhiều lắm nhưng cũng có thể gọi là nhiều! Ngài cần bao nhiêu người?”
“Xảy ra chuyện gì?” Ân Hầu ghé vào bên cửa sổ hỏi.
Hồng Cửu Nương đi tới trước mặt Ân Hầu, giơ tay lên, trong bàn tay nâng một thứ gì đó, đưa cho Ân Hầu xem.
Chỉ thấy đó là một con giáp trùng, giáp trùng màu kim, trên lưng có một điểm đỏ.
Ân Hầu nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua, hỏi Triển Chiêu đồng dạng cũng nhíu mày.
“Thanh di đã xảy ra chuyện, con kim giáp trùng mang giọt máu này là Ma cung dùng để cầu cứu!” Triển Chiêu nói, “Không xong, có thể nào nàng đã bị phát hiện thân phận không?”
“Ta vừa chạy tới kim đình dịch quán một chuyến, người của Miễn quốc không có một ai.” Hồng di gấp đến độ nao nao, “Nàng có chuyện gì a, thật vất vả đại nạn không chết, thà không tung không tích thì thôi, ta sắp điên rồi a!”
Ân Hầu xua tay bảo nàng đừng kích động, Triệu Phổ phân phó Âu Dương Thiếu Chinh mang theo hoàng thành quân đi khắp thành tìm người, Bạch Ngọc Đường bảo Thần Tinh Nhi Nguyệt Nha Nhi cùng đi tìm.
“Không bằng chúng ta cũng đi tìm thử xem.” Triển Chiêu đề nghị.
Công Tôn xua tay, “Các ngươi đi đi, ta vừa lúc nghiên cứu hoa túy tâm, giúp các ngươi chờ, nếu có người tới tìm sẽ thông tri cho các ngươi.”
Lúc này trời đã nhá nhem tối, mọi người ra ngoài, đều ở những phương hướng khác nhau đi tìm tung tích của Diêu Tố Tố, cũng là Thanh di.
.
Khách *** đối diện, Tiểu Tứ Tử đã ăn xong mì long tu đang tựa vào cửa sổ gặm một cái cánh gà, thấy một đám người từ trong Khai Phong phủ chạy ra, sau đó tản ra bốn phương tám hướng, quay đầu lại hỏi Thiên Tôn, “Tôn Tôn a, Cửu Cửu bọn họ đi ra nga!”
Thiên Tôn đi tới nhìn thoáng qua, hắn cũng không lưu ý tới đoàn người tứ tán bên dưới, mà là lưu ý đến, xa xa… trên nóc nhà rất xa rất xa, có một người ngồi xổm ở đó.
Hơn nửa đêm, người nọ mặc một bộ hắc y chìm trong bóng đêm, nếu không phải do Thiên Tôn có nhãn lực tốt, căn bản sẽ nhìn không thấy.
Người nọ ở một nơi rất cao, nhìn xuống toàn bộ Khai Phong, cuối cùng, chỉ thấy bóng đen nọ “vù” một tiếng, đuổi theo hướng của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, theo phía sau, thân pháp cực nhanh, nội lực cao, khiến Thiên Tôn nhíu mày thật sâu —— Không xong, có chuyện xấu!
Tiểu Tứ Tử còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên cảm thấy mình “vèo” một cái, bị Thiên Tôn xách từ cửa sổ khách *** bay ra ngoài.
Chờ lúc bé hiểu được, đã ngồi trên đùi Công Tôn.
Công Tôn đang lật một quyển hồ sơ, đột nhiên cửa sổ bị một trận “gió” thổi mở, chờ lúc y buông sách, thì thấy Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên đùi mình, giống như bị “gió” thổi vào.
Công Tôn chớp chớp mắt nâng Tiểu Tứ Tử lên nhìn nhìn mặt bé, rút khăn tay lau miệng bé, cánh gà còn có một nửa chưa gặm xong, “Sao ngươi lại trở về?”
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, “Ai nha, Tôn Tôn hình như chưa trả tiền cơm…”
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không biết nên đi đâu tìm Diêu Tố Tố, nhưng Triển Chiêu dù sao cũng khá quen thuộc với người khu này, tìm vài tên lưu manh hỏi, có một tên nói thấy lúc chạng vạng ở kim đình dịch quán quả thật có vài cô nương ngoại tộc chạy ra, hình như chạy về dãy núi phía Đông.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền nhíu mày —— Núi Đông? Không khỏi khiến người ta liên tưởng tới rừng hoa đào.
Hai người đổi lộ trình lao tới rừng hoa đào, muốn đi tìm đến cùng, bóng đêm càng lúc càng sâu, buổi tối hôm nay không biết vì sao, đặc biệt lạnh.
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn sắc trời, khẽ nhíu mày —— Có mây, ánh trăng bị chặn.
Hai người là gấp rút lên đường, cho nên đi cũng rất nhanh, nhưng không biết vì sao, đi được một đoạn, luôn cảm thấy phía sau có tiếng bước chân.
Triển Chiêu vô thức liếc sang Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn lại hắn một cái —— Nếu nói một người nghe lầm thì có thể là ảo giác, hai người nghe được thì không thể là ảo giác… Nhưng lúc này bọn họ hoàn toàn không phát hiện có khí tức ở phía sau mình, không ngoại trừ hai nguyên nhân. Thứ nhất, kẻ đi theo phía sau bọn họ, nội lực cao hơn bọn họ rất nhiều, cao đến mức bọn họ không thể cảm thụ được khí tức, nhưng vì sao có thể nghe được tiếng bước chân? Thứ hai, kẻ đi theo sau bọn họ, không có khí tức, nhưng ngoại trừ người chết, trên đời này làm gì có người nào không có khí tức.
Hai người quay đầu lại nhìn thoáng qua, hai bên con đường nhỏ là những bụi cây, phía sau thật ra có thể dõi mắt nhìn rất xa, sau lưng trống không căn bản không có người.
Hai người vô thức nhìn sang bụi cây xung quanh —— Lẽ nào ở trong rừng?
Đang định tiếp tục đi tới phía trước, bỗng nhiên… Trong rừng có động tĩnh.
Hai người khựng bước, có vài con dơi hình như bị kinh động, từ trong rừng bay ra, bay vào phía bên khác của rừng rậm.
Theo đàn dơi bay qua, “cạch” một tiếng, có một thứ gì đó rơi xuống mặt đất trước mắt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu cúi đầu vừa nhìn, liền nhíu mày, là một tờ giấy vàng, trên giấy vàng, vẽ một dấu hiệu quỷ dị.
Mà vì sao giấy vàng rơi xuống đất lại phát ra tiếng “cạch”, thì ra nó chỉ là bị người dùng như phi tiêu mà ném tới, trên giấy vàng còn cắm một thứ, nương theo ánh trăng tối tới không thể nào tối hơn, hai người nhìn thấy, đó là một bông hoa màu đỏ… hình dạng thật quen mắt.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu, hơi nhướng mi.
Triển Chiêu gật đầu —— Hoa túy tâm.
“Phù chú gì vậy?” Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm phù chú nọ một lúc lâu, trước đây Ma cung có một lão đầu thích nhất nghiên cứu phù chú, khi còn bé hắn được lão nhân kia ôm đặt trên đùi vẽ một ít phù chú, trong đó có tấm này, lão gia tử bảo hắn nghiêm túc nhớ kỹ, đây là tấm “hung” nhất trong tất cả phù chú, gọi tác mệnh phù.
“Xem ra.” Triển Chiêu nói khẽ với Bạch Ngọc Đường, “Có người muốn lấy mạng chúng ta.”
Bạch Ngọc Đường thật ra rất bình tĩnh, suy nghĩ một chút, “Có người muốn lấy mạng ngươi thì không kỳ lạ, ngươi là người của quan phủ, vì sao còn muốn lấy mạng ta?”
Triển Chiêu ngầm hiểu, cười, “Nói cách khác, hai ta kỳ thực đã phát hiện cái gì đó, chỉ là cả hai đều chưa từng chú ý tới.”
“Bất quá bị nhắc nhở thế này, thật ra ta đã nghĩ tới.” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Ngươi cũng nghĩ tới chưa?”
Triển Chiêu “A” một tiếng, “Chính là thế.”
Lúc này, chợt nghe trong rừng có một thanh âm âm trầm truyền tới, “Kẻ thông minh đều có một khuyết điểm.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rốt cuộc tìm được phương hướng thanh âm truyền tới, khi đang nhìn sang cánh rừng bên trái, thanh âm kia cũng đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng, “Mệnh đoản!”
.
.
___________________________ Đăng bởi: admin