Vụ Án Hoa Túy Tâm Đòi Mạng

CHƯƠNG 25
Trước giờ đại chiến.
.
Tôn Vượng nhắc tới năm đó, cũng khó tránh cảm khái, “Có câu thì dã vận dã mệnh dã*, ngôi vị hoàng đế, có nhiều khi trời đã định trước, lúc ban đầu tính toán thì rất tốt, chỉ khi phát triển tới kết cục thì thường không thể khống chế, cho nên cuối cùng người định không bằng trời định.”
*(Sở dĩ thất bại, là vì: không đúng thời cơ – thì dã, số trời không dành cho mình – vận dã, số phận trêu ngươi – mệnh dã)
Mọi người kiên nhẫn nghe, Ân Hầu nhắc nhở hắn, “Trọng điểm.”
“Thế này, năm đó trong nhiều hoàng tử hoàng tôn, tiên hoàng Triệu Nguyên Hưu là người không ai nghĩ tới sẽ lên ngôi hoàng đế nhất, mà nhị hoàng tử Triệu Nguyên Hỉ là người có khả năng kế thừa vương vị nhất, nhưng người không muốn kế thừa không hề tranh đoạt, trời cao đã ném xuống ngôi vị hoàng đế cho hắn. Mà kẻ có thể nhất thì rơi vào kết cục đầu rơi máu chảy, kết quả là công dã tràng. Tiên hoàng sau khi đăng cơ, phái người đi tìm tung tích của Trương mỹ nhân. Vị thế thân kia sau khi thoát khỏi khống chế của Đào Hoa nương nương, nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, vì vậy cư trú tại Khai Phong. Nàng trước đây khi ở bên Triệu Nguyên Hỉ, thường xuyên đàn một đoạn từ khúc, bởi vì tưởng niệm, nàng thường xuyên đàn tấu… vì vậy, bị tiên hoàng tìm được.”
Mọi người gật đầu —— Thì ra là thế.
“Tiên hoàng cũng không làm khó hai mẹ con nàng, mà đã giúp đỡ một tay, để các nàng có thể an cư tại Khai Phong.” Tôn Vượng nói, “Vốn hắn cũng muốn đón tiểu công chúa hồi cung, nhưng vị phu nhân kia nói hy vọng nữ nhi rời xa hoàng gia, trải qua cuộc sống của người bình thường.”
Nói đến đây, tất cả mọi người khẽ nhíu mày, suy nghĩ thì tốt, nhưng vì sao muốn Túy Tâm che mặt?
“Nhưng vấn đề là vị phu nhân kia không biết là bởi vì quá mức tưởng niệm vong phu, hay trước kia đã bị Đào Hoa nương nương hạ độc.” Tôn Vượng xòe tay nhún vai, “Sau đó bị bệnh, bệnh điên.”
“Bệnh điên?” Thiên Tôn nhíu mày, “Lẽ nào sau đó ta gặp nàng, thấy nàng luôn cười tủm tỉm, là bởi vì nàng bị bệnh?”
“Rất có thể, đương nhiên cũng có một khả năng khác.” Tôn Vượng cười khổ, “Nàng bắt đầu không thể phân rõ mình là Trương mỹ nhân giả hay là thật, duy nhất nhớ rõ vong phu của mình là Triệu Nguyên Hỉ, còn có đoạn từ khúc mà hắn yêu thích.”
Mọi người khó tránh thổn thức, khi điên thì vẫn còn lưu luyến một đoạn tình a… Đáng tiếc, nàng gặp Triệu Nguyên Hỉ là một âm mưu, đương nhiên không có kết quả tốt, vô luận dẫn lửa thiêu thân là Triệu Nguyên Hỉ, hay Đào Hoa nương nương tâm thuật bất chính, kết quả có thể nói là trừng phạt đúng tội, nhưng hai mẹ con này đúng là vô tội.
“Tiểu cô nương kia có lẽ từ nhỏ đã nghe người mẹ điên của mình nói bậy, cũng chỉ nhớ rõ cha mình là nhận biết từ khúc đó, mà sa che mặt, hẳn là nương của nàng từ nhỏ đã dạy nàng, bảo nàng nhớ kỹ, ngày sau có thể nhận ra lẫn nhau.”
“Nga…” Triển Chiêu có chút cảm ngộ, “Thì ra chỉ là chuyện mà nương của nàng nói trong lúc mơ hồ, chúng ta còn tưởng có ám chỉ hay bí mật gì nữa.”
Bạch Ngọc Đường cười cười, nghĩ tới con bạch miêu vừa nãy Ân Hầu đưa tới.
Đang suy nghĩ, chợt nghe Triển Chiêu cười hì hì bổ sung một câu, “Giống như Bạch Đường.”
Bạch Ngọc Đường đối diện với hắn, Bạch Đường hả, đúng là không thuận tai tí nào.
Đã vậy Ân Hầu còn hiếu kỳ hỏi, “Bạch Đường nào?”
Thiên Tôn rất hóng hớt mà nói cho hắn biết Triển Chiêu gọi con bạch miêu nhỏ kia là Bạch Đường.
Ân Hầu giật giật khóe miệng, “Tên chính thức phải có họ, Trám Bạch Đường* mới đúng.
*(trám bạch đường = nhúng đường trắng, chữ trám [zhàn] đọc gần giống chữ Triển [zhǎn], họ mẹ tên cha)
Triển Chiêu bắt đầu sờ cằm.
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn, ý là —— Sao không trông coi hắn?
Thiên Tôn cười nói, “Trám Bạch đường không tồi.”
“Cái gì trám bạch đường?” Tôn Vượng còn không sợ chết truy hỏi, “Bánh ú trám bạch đường (bánh ú chấm đường trắng) à? Ta thích ăn nhân đậu đỏ.”
“Đào Hoa nương nương tại sao chờ mọi chuyện cách nhiều năm như vậy mới đến báo thù?” Bạch Ngọc Đường sáng suốt lựa chọn thay đổi chủ đề, hỏi Tôn Vượng.
“Nga… Chuyện này rất trùng hợp.” Tôn Vượng cười, “Diêu Tố Tố của Miễn quốc kia, các ngươi quen đúng không?”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Triển Chiêu sờ sờ đầu, “Thanh di? Quen, nàng trước kia trúng độc nên mất trí nhớ…”
Nói đến đây, mọi người sửng sốt.
“Vị thế thân kia đánh lén Đào Hoa nương nương khiến ả trúng độc thụ thương, không lẽ cũng giống Diêu Thanh lúc trước?” Ân Hầu hỏi, “Ả sở dĩ đợi nhiều năm như vậy, là bởi vì quên một vài chuyện, sau khi nhớ lại mới đến báo thù?”
“Đúng vậy, hơn nữa ả không nhớ rõ chuyện trước kia, mà nhớ rõ ký ức ả cùng Triệu Nguyên Hỉ ân ái và Triệu Nguyên Hỉ bỏ rơi ả… Vì vậy, ký ức của hai Trương mỹ nhân thật giả, chồng lên nhau!”
“Nga…” Thiên Tôn hiểu rõ, “Người ta gặp lúc đó rất có thể là Đào Hoa nương nương thật, đồng dạng bởi vì mất trí nhớ, nên tính cách khác hẳn với hiện tại?”
Tôn Vượng gật đầu, “Nữ nhân này a, lai lịch không đơn giản.”
“Lai lịch gì?” Thiên Tôn khoanh tay lẩm bẩm, “Lúc đó ta thấy nàng ta rất thuận mắt, cả ngày cười tủm tỉm, tuy che mặt nhưng con mắt cũng biết cười.”
“Ngươi hình như không chỉ gặp nàng ta, còn gặp Triệu Nguyên Hỉ, còn nghe nàng ta đánh đàn?” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở Thiên Tôn.
Triển Chiêu liền thấy Ân Hầu vô thức liếc nhìn Thiên Tôn, ánh mắt đó… dường như mang chút phức tạp.
Thiên Tôn thì lại mang vẻ mặt không biểu tình nhìn Bạch Ngọc Đường một lúc, sau đó ngẩng mặt sờ cằm, “Ờ… Không nhớ rõ nữa.”
Bạch Ngọc Đường hoài nghi nhìn hắn, “Ngươi thật sự không nhớ rõ hay đang giả bộ?”
“Không nhớ rõ thật mà.” Thiên Tôn tiếp tục nhìn trời.
Tư thế này trước đó Triển Chiêu đã thấy, Bạch Ngọc Đường nói, lúc Thiên Tôn gạt người thì sẽ như vậy, giống như một đứa trẻ bất an.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, liếc sang Bạch Ngọc Đường —— Thiên Tôn quen với hoàng tộc Triệu gia sao?
Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu —— Cái lắc đầu này, Triển Chiêu nhìn ra một ít tâm tình, Bạch Ngọc Đường lắc đầu không phải nói hắn không biết, mà là bảo Triển Chiêu đừng hỏi, làm bộ không biết.
Triển Chiêu đột nhiên nghĩ, hình thức ở chung của Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn kỳ thực là ngược lại, nếu như Ân Hầu ngoại công luôn cưng chiều nương theo ý hắn, vậy thì quan hệ giữa Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn, là Bạch Ngọc Đường luôn chiều theo Thiên Tôn. Phàm là chuyện gì Thiên Tôn thích thì luôn không ngừng gật đầu dung túng, đưa tiền từng xấp từng xấp cho hắn, để hắn mua một ít đồ giả không hề có giá trị, nhưng chưa bao giờ tỏ ra khó chịu. Cũng như mỗi lần Thiên Tôn chơi xấu nói một ít lời nói dối mà ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng không bị gạt, Bạch Ngọc Đường vẫn vô điều kiện tin tưởng.
Triển Chiêu vô thức nhìn sang Ân Hầu, chỉ thấy Ân Hầu hơi nhướng mi, trên mặt có nét tán thưởng —— Tiểu tử rất biết hiếu thuận.
Triển Chiêu híp tít mắt —— Xem ra ấn tượng của Ân Hầu về Bạch Ngọc Đường không tồi.
“Đào Hoa nương nương rốt cuộc có lai lịch gì?” Bạch Ngọc Đường vẫn nắm chặt trọng tâm, tiếp tục hỏi Tôn Vượng.
“Cụ thể ta không quá khẳng định, bất quá… Nàng hình như là hậu nhân của Nam Đường.” Tôn Vượng nói một lời khiến mọi người kinh hãi.
(Nam Đường là một trong 10 nước thời Ngũ đại thập ở trung-nam TQ được thành lập sau thời nhà Đường, tồn tại từ năm 937-975. Năm 976, Tống Thái Tổ cất quân đánh Nam Đường, từ đó diệt vong)
Mọi người gật đầu, thảo nào hận Triệu thị như vậy.
“Ai, ta nói.” Tôn Vượng nhích tới nói với Ân Hầu, “Các ngươi nói cho Triệu Phổ, không nên giết những cô nương ở Mục Chiếu quốc, đều là vô tội, bị Đào Hoa nương nương dùng độc khống chế mà thôi! Còn nữa, có biện pháp giải độc không?”
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau —— Kỳ thực Công Tôn đã tìm được biện pháp.
“Đối phương chuẩn bị bao giờ ra tay?” Triển Chiêu hỏi Tôn Vượng.
“Một hồi Triệu Nguyên Tá sẽ thăm dò Bàng Cát, nếu không có gì ngoài ý muốn, ta nghĩ đêm nay sẽ ra tay!”
“A, thật vội vàng…” Thiên Tôn liếc liếc Tôn Vượng, “Có phải ngươi nói cho hắn, đêm nay có thể thành sự, là giờ lành?”
Tôn Vượng hắc hắc cười, “Thiên Tôn nhiều năm như vậy vẫn luôn khôn khéo a, bất quá ta không tính gạt hắn, hôm nay thật sự là giờ lành!”
Mọi người trong lòng hiểu rõ.
Cáo biệt Tôn Vượng, mọi người đều trở về.
.
Tôn Vượng cùng Triệu Nguyên Tá đi đến Đế Cư ăn bữa cơm trưa, Bàng Cát và Bát vương gia tiếp khách.
Tuồng kịch này diễn rất thật, Bàng thái sư và Bát vương gia vô cùng hòa hợp, Bàng Cát né tránh, Bát vương thì vẻ mặt lo lắng như bầu trời sập xuống, đặc biệt sau khi nghe Tôn Vượng nói ra tính toán bừa của mình.
Triệu Nguyên Tá cẩn thận, nhưng vẫn không thèm đề phòng “thùng cơm” Bàng thái sư, lắm miệng hỏi một câu, “Chủ lực của quân hoàng thành, là ở doanh trại đông thành, hay doanh trại tây thành?”
Thái sư trả lời một câu “Tây thành”, khiến Triệu Nguyên Tá khẽ cau mày, âm thầm gật đầu, lại hỏi, “Nhân mã mà Triệu gia quân Trâu Lương tướng quân mang đến thì sao?”
Thái sư lại suy nghĩ một chút, “Tại miếu Thiên Vương… Không phải.” Thái sư vừa nói vừa quan sát thần sắc của Triệu Nguyên Tá, miếu Thiên Vương là ở vị trí đông nam thành Khai Phong. Lúc lão nói ra miếu Thiên Vương, giữa mày Triệu Nguyên Tá khẽ động, dường như có chút khó xử, động tác rất khẽ.
Khi nhìn thấy thần tình đó của hắn, Bàng thái sư đột nhiên đổi giọng, “Ở gần Thiết Phật tự mới đúng, đúng không a vương gia?”
Bát vương lúc này “lòng nóng như lửa đốt” căn bản không có tâm tư, vì vậy “thất thần” gật đầu, “Ừ.”
Quả nhiên, trên mặt Triệu Nguyên Tá lộ ra nét mừng rỡ.
Bàng thái sư cười thầm —— Sức chiến đấu của quân hoàng thành đương nhiên không thể so với Triệu gia quân, xem ra nhân mã của Đào Hoa nương nương đã mai phục tại phía đông Khai Phong. Nếu như dùng hoa túy tâm đầu độc Triệu gia quân, dùng để kiềm chế quân hoàng thành, binh mã Đại Tống cơ bản mất đi năng lực phản kháng. Mà Đào Hoa nương nương thì mang theo nhân mã riêng của mình tập kích hoàng cung, nếu không có gì sai sót… các nàng trước tiên sẽ ra tay với Triệu gia quân của Triệu Phổ. Thiết Phật tự nằm ở phía đông nam rất tiện lợi, Đào Hoa nương nương hẳn là sau khi nhận được tin tức, sẽ đi vào đánh lén.
Bàng Cát tự nhiên không lo lắng, Nam Cung Kỷ mai phục bên ngoài nghe lén cũng đã sớm ngầm hiểu, âm thầm thông tri cho Triệu Phổ đang táo tạo bứt rứt trong Khai Phong phủ.
Triệu Phổ vừa nghe, lập tức gọi Trâu Lương đến phía nam bố trí, thiết kế bẩy rập để lừa đối phương, đến lúc đó tung một lưới bắt hết.
Triệu Nguyên Tá vội vã cáo biệt Bàng thái sư và Bát vương gia muốn trở lại báo tin.
Nhưng Bát vương đâu dễ thả hắn đi, lôi kéo lải nhải nói vài chuyện xưa, trong miệng đều là Triệu Phổ khi còn bé thế nào, Triệu Phổ sau khi trưởng thành thế nào… Bàng Cát ở một bên vừa uống rượu vừa âm thầm tán thán —— Chắc vương gia đã thật lâu không trêu chọc ai, tiết mục này diễn rất thật. Triệu Nguyên Tá thấy Bát vương gia đã thương tâm tới nỗi nói năng lộn xộn, thậm chí còn có xu hướng lải nhải dông dài, càng an tâm —— Xem ra, Triệu Phổ tám phần mười là không sống nổi.

“Hắt xì…” Triệu Phổ hắt xì một cái, Công Tôn vội ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên đùi mình xoay sang một bên, đút vào miệng bé một miếng gừng ngâm đường, còn liếc ngang Triệu Phổ, ý là —— Đừng có truyền cảm mạo cho Tiểu Tứ Tử!
Triệu Phổ bĩu môi, “Thư ngốc, thuốc giả sao rồi?”
“Đã xong rồi!” Công Tôn lấy ra một gói thuốc bột, giao cho Âu Dương Thiếu Chinh, “Lấy một vại hoàng tửu, đem thuốc bột rắc vào, mỗi binh sĩ uống một chén, nhất định phải uống đó! Như vậy có thể chống đỡ được độc của hoa túy tâm. Đến lúc đó nếu ngửi thấy mùi hoa kỳ dị, thì giả vờ trúng chiêu, tiến đến gần rừng đào, thì dùng lưu hoàng yên tiêu (chất đốt) phóng hỏa đốt rừng hoa!”
Nói xong, Công Tôn lại lấy ra vài gói thuốc bột đưa cho Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ, để bọn họ rắc vào sông và những giếng nước trong đường lớn ngõ nhỏ tại Khai Phong thành.
Tất cả được bố trí thỏa đáng, chờ đến khi sắc trời tối đen sẽ hành động.
.
Có câu sống một ngày bằng một năm chính là đang nói về những thời điểm thế này, chờ đợi trước khi đánh trận là lúc lo lắng nhất, ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng cảm nhận được sự khẩn trương của mọi người.
Lúc ăn cơm tối, Tiểu Tứ Tử ôm Bạch Đường nhỏ nhắn chạy đến, thấy được Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở trong viện, Thiên Tôn và Ân Hầu đang đánh cờ, Công Tôn cầm hồ sơ lật xem… tuy mọi người ai làm việc nấy, nhưng đều thường xuyên liếc sang Triệu Phổ ở góc tường.
Triệu Phổ đang làm gì? Hắn nằm trên nhuyễn tháp, đầu gối lên một con mèo vằn, ngủ đến ngáy khò khò.
Âu Dương Thiếu Chinh vội vàng kiểm tra địa hình để chuẩn bị bước cuối cùng, Trâu Lương đã đi quân doanh, Tử Ảnh thì giúp Triệu Phổ lau đao. Sau chuyện kia, Tử Ảnh ngày ngày đều tỉ mỉ kiểm tra trạng thái của Tân Đình Hầu, toàn bộ băng vải quấn đao, da lộc lau đao, túi da bọc đao, đều phải tỉ mỉ kiểm tra. Tử Ảnh còn đặc biệt học phương pháp kiểm tra độc vật với Công Tôn.
Giả Ảnh ngồi im, không lên tiếng.
Tiểu Tứ Tử tiến đến trước mặt Triển Chiêu.
Triển Chiêu vươn tay xách con mèo nhỏ Bạch Đường đang kêu meo meo đặt lên bàn, bảo Thần Tinh Nhi lấy một chén cá, dùng đũa gắp cá nhỏ đút cho nó.
Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi cũng đã chuẩn bị tốt, hai nàng vừa dựa theo bố trí của Bạch Ngọc Đường, lén chuẩn bị rất nhiều dầu hỏa đưa đến quân doanh của Triệu Phổ, cảm thấy xung quanh im ắng rất trật tự. Cảm giác khẩn trương như dầm mưa trên núi này, có lẽ là đặc trưng trước giờ đại chiến! Chỉ có điều… thấy nguyên soái Đại Tống triều không hình tượng mà gối lên một con mèo béo, ngủ đến nước miếng chảy dài, hai người đều có chút hết nói.
Thần Tinh Nhi vô thức ngẩng mặt nhìn bầu trời xám mờ, ý là —— Đừng khẩn trương!
Nguyệt Nha Nhi đột nhiên nhỏ giọng hỏi Tử Ảnh, “Nguyên soái các ngươi có khi nào trước lúc chiến tranh ngủ quên không?”
Tử Ảnh giật giật khóe miệng, “Đương nhiên… là có.”
Tất cả mọi người nhíu mày —— Vậy cũng có?
“Trước khi chiến tranh ngủ quên thì có là gì.” Giả Ảnh mở mắt ra, “Tình huống đánh được nửa chừng thì ngủ cũng không phải không có.”
“Đánh tới nửa chừng làm sao ngủ được?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu hiếu kỳ, hỏi, lẽ nào Triệu Phổ đã đạt tới cảnh giới cao nhất của võ học —— Thụy công (võ ngủ)?
“Thụy công còn được gọi là Chu Công quyền.” Thiên Tôn chậc chậc hai tiếng, “Không phải chỉ là truyền thuyết thôi sao? Thực sự có à?”
“Trình độ cao như vậy?” Ân Hầu cũng tỏ ra kinh ngạc, “Ta còn chưa học được.”
Tử Ảnh nghẹn ngào cười cười, “Chuyện là như vậy, hai bên đang giao chiến, nguyên soái đi tới, Hắc Kiêu hí vang một tiếng dài, sợ đến nỗi đám ngựa chiến đối diện quỵ ngã hơn một nửa. Sau đó vương gia đánh thức Tân Đình Hầu, khoanh tay hỏi đối diện ai muốn lên nộp mình trước? Đám đại tướng quân đối diện liền kinh sợ, bắt đầu đẩy tới đẩy lui, đẩy khoảng nửa canh giờ, vương gia chờ trên ngựa chán quá ngủ quên… thế đó.”
Tiểu Tứ Tử nghe được mà cười toe toét, mọi người thì lại lắc đầu.
“Vương gia, có động tĩnh rồi.”
Lúc này, Hắc Ảnh nhảy lên đầu tường, nói với Triệu Phổ.
Tất cả mọi người ngẩng đầu, Triệu Phổ hé mí mắt nhìn hắn một cái.
“Gần rừng đào ở rặng núi đông đột nhiên có rất nhiều xe ngựa chạy qua, hình như là vận chuyển rượu đi qua, nhưng dừng lại ở vị trí gần núi đông thì không đi nữa.”
Triệu Phổ nhắm mắt lại khoát khoát tay, ý bảo —— Tiếp tục thăm dò.
Hắc Ảnh lóe người đi mất.
Mọi người nhìn Tử Ảnh và Giả Ảnh —— Chính là như vậy?
Tử Ảnh nhún vai xòe tay —— Trước nay vẫn thế.
“Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ tỉnh, chạy tới bò lên trên tháp nằm áp lên bụng hắn, “Sắp đánh trận sao ngươi không nóng vội nha?”
Triệu Phổ ngước mắt nhìn bé, vừa vươn tay nhéo cái má phính phính mềm mềm, “Gấp cái gì, không phải chỉ là vài ả đàn bà thôi sao…”
Còn chưa dứt lời, Công Tôn đã mang vẻ mặt ghét bỏ ôm Tiểu Tứ Tử đi… Cứ tiếp tục như thế, phỏng chừng Tiểu Tứ Tử sẽ giống hắn, há mồm ngậm miệng đều là lời thô tục.
“Vương gia.” Âu Dương hỏi, “Rượu đã vận đến, phỏng chừng bọn chúng đã chuẩn bị ra tay rồi, sau khi ăn cơm tối thì có khá nhiều người ra ngoài tản bộ, chợ đêm cũng náo nhiệt.”
“Đợi một canh giờ nữa, cho bọn hắn chút ngon ngọt, bằng không chuột lớn không rời hang, chỉ có vài con chuột nhắt.” Triệu Phổ ra lệnh bảo chờ.
Âu Dương gật đầu, sắp xếp người đi làm việc.
Bao Chửng và Bàng Cát đi vào viện, liếc mắt nhìn nhau, thỏa mãn gật đầu —— Vương gia của Đại Tống triều quả nhiên không giống người thường, rất có phong độ của một đại tướng trăm trận trăm thắng!
Triển Chiêu nhướng mi với Bạch Ngọc Đường —— Ngươi nghĩ hắn có phong độ của đại tướng, hay là phản ứng chậm thần kinh thô nên mới bình tĩnh như vậy?
Bạch Ngọc Đường cũng có chút buồn cười —— Chắc chỉ là mệt mỏi, tối qua vất vả cả đêm phỏng chừng ngủ không ngon.
Thời gian lại trôi qua chầm chậm, trời càng lúc càng tối, đường phố Khai Phong phủ cũng càng lúc càng náo nhiệt.
Triển Chiêu trèo lên nóc nhà quan sát.
“Thời gian sắp tới.” Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt nhìn lên đỉnh đầu, bầu trời óng ánh đầy sao… đêm nay khí trời rất tốt.
“Nhìn bên kia!” Ân Hầu đột nhiên giơ tay chỉ vào hướng núi đông.
Chỉ thấy rừng đào vốn trơ trụi, đột nhiên biến thành màu đỏ rực.
Triển Chiêu bò lên mái cong cao nhất nhìn quanh, đừng nói… ngàn vạn cây hoa đỏ nở ra đúng là rất đẹp.
“Nguyên soái.” Bạch Ảnh xuất hiện ở đầu tường, lúc này Triệu Phổ đã tỉnh ngủ, đang ăn mì.
“Hoa đỏ nở.”
Triệu Phổ gật đầu, “Ừ, đợi thêm nửa canh giờ nữa.”
Bạch Ảnh cũng không dài dòng, lóe người biến mất.
Công Tôn bèn hỏi, “Còn chờ nữa?”
Triệu Phổ khoát khoát tay, cá lớn chưa bơi ra, chờ tiếp.
Lại đợi một lát, Hắc Ảnh chạy tới, “Đối phương đã tưới rượu xong, hiện tại cả đám nữ nhân ở Mục Chiếu quốc đã tới, nhân số không ít, vài trăm, giống như người gỗ đi từ khắp nơi tiến tới rừng đào.”
Triệu Phổ nghe xong, gật đầu, “Đợi lát nữa.”
Triển Chiêu mang thức ăn khuya lên nóc nhà ngồi với Bạch Ngọc Đường vừa nhắm rượu vừa chờ, Công Tôn hiếu kỳ hỏi Triệu Phổ, “Ngươi rốt cuộc đang chờ cái gì? Đào Hoa nương nương sao?”
Triệu Phổ cười, “Đừng vội, ả chạy không được.”
Lại một lát sau… toàn bộ thành Khai Phong, bắt đầu tràn ngập trong một hương thơm nhàn nhạt.
“Ở đây cũng ngửi thấy được!” Công Tôn sờ sờ mũi.
“Chúng ta không choáng, chứng tỏ thuốc của ngươi hữu hiệu.” Triệu Phổ vươn tay đè đầu Công Tôn xoa xoa, “Giỏi!”
Công Tôn không hiểu sao thấy hơi xấu hổ, mặt đỏ lên.
Tiểu Tứ Tử cười hì hì ngẩng mặt nhìn Công Tôn —— Cửu Cửu khen phụ thân kìa!
Trương Long Triệu Hổ chạy vào, nói với Công Tôn, “Tiên sinh, thuốc giải ngài đổ vào nước hình như không có tác dụng, người đi đường bên ngoài Khai Phong phủ đều bất động giống như khúc gỗ ấy.”
“Đó chính là có tác dụng.” Công Tôn nhìn Triệu Phổ, “Dựa theo ý ngươi, sau nửa canh giờ, mới có thể thấy hiệu quả.”
Triệu Phổ cong khóe miệng, “Diệu.”

Trên nóc nhà, Giả Ảnh quay đầu lại báo, “Vương gia, quân doanh cháy rồi.”
Triệu Phổ cười nhạt một tiếng, “Sắp rồi.”
“Xuất binh hay đốt rừng đào?” Âu Dương hỏi.
“Chờ thêm lát nữa.”
“Còn chờ?” Công Tôn sốt ruột.
Triệu Phổ thì lại thấy buồn cười, vươn tay chọt chọt má Công Tôn, “Hì, thư sinh nhà ngươi tính tình vội vàng xao động quá đi, còn không bình tĩnh bằng ta.”
“Nhân mã của Triệu Nguyên Tá đã đến phụ cận hoàng cung.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên chỉ vào hoàng thành phía xa xa.
Triệu Phổ rốt cuộc nở nụ cười, “Tới.” Nói xong khoát khoát tay với Âu Dương, “Ngươi đi xử đám đàn bà kia.”
Âu Dương hớn hở chạy ra ngoài, “Chuyện nhỏ thôi! Nhiều mỹ nữ như vậy a!”

Triệu Phổ nói với Giả Ảnh, “Bảo Trâu Lương chuẩn bị ra tay”
Giả Ảnh gật đầu rời đi.
Triển Chiêu ngồi xổm trên nóc nhà hỏi Triệu Phổ, “Chúng ta làm gì?”
“Các ngươi muốn xem tiết mục cướp ngôi hoàng đế, hay xem Âu Dương bắt mỹ nữ?” Triệu Phổ hỏi.
Mọi người không hề nghĩ ngợi, “Cướp ngôi thì khá là thú vị.”
“Vậy đi thôi.” Triệu Phổ cười, “Chúng ta đi dọa chết cái tên Triệu Nguyên Tá đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu kia một chút!”
.
.
_______________________ Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui