Vụ Án Kỳ Lân Đầm Bích Thủy

CHƯƠNG 6
[Anh hùng hào kiệt nhìn không đủ]
.
Hắc y nhân bị Triển Chiêu bắt được, vẫn còn sống, chỉ tiếc mệt ngất xỉu rồi, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không nổi.
Công Tôn đành phải gọi người nâng hắn lên ghế ngồi một chút, cũng rất vô lực mà nhìn Triển Chiêu.
Triệu Phổ liếc nhìn một cái, “Chậc, mệt chỉ còn nửa cái mạng, chừng nào mới chịu tỉnh a?”
Công Tôn lắc đầu, “Chí ít bốn năm canh giờ.”
“Không phải chứ…” Âu Dương Thiếu Chinh nhếch miệng, “Lâu như vậy?”
“Đúng a, lâu như vậy?” Triển Chiêu cũng tựa hồ rất khó hiểu.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn hắn, ý là —— Trước đây ngươi có hành hạ người khác như vậy không a?
Triển Chiêu ấp úng nói câu, “Uống miếng nước không phải đỡ rồi sao.”
“Muốn uống nước thì trước tiên phải lấy hơi chứ?” Triệu Phổ lắc đầu.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắc y nhân còn đang sống dở chết dở kia, vươn tay từ trên bàn bên cạnh cầm lấy một chén nước, đặt bên miệng hắn, nói một tiếng, “Dậy uống nước.”

Nói xong câu này, chỉ thấy hắc y nhân nọ thật đúng là vươn tay, giật lấy cái chén ừng ực uống cạn, như vậy là đã cực kỳ khát rồi.
Triển Chiêu gật đầu, “Đã nói uống miếng nước là tỉnh ngay mà, trước đây cũng vậy thôi!”
Tất cả mọi người có chút dở khóc dở cười.
Người nọ ho khan nửa ngày, khó khăn thở hổn hển, bên cạnh, Lục Phong nghiêng đầu nhìn hắn.
Người này cũng coi như quái dị, da mặt nâu đen, tất cả mọi người vô thức nhìn thoáng qua Bao đại nhân… Gật đầu, màu đen của Bao đại nhân trông đều đặn hơn!
Thấy ánh mắt của Lục Phong, hắc y nhân nọ liền cúi đầu, tựa hồ có ý lảng tránh.
Cử động này, khiến Lục Phong cau mày, hắn lấy tay khăn, lại cầm lấy cái chén, đổ nước lên khăn, giơ tay lau lên mặt hắc y nhân.
Sau khi lau xong, gương mặt hắc y nhân nọ trở nên trắng trẻo.
Mọi người lúc này mới hiểu được —— Thì ra vị nhân huynh này không phải trời sinh da đen, mà là bôi đen.
“Trình Bình, sao lại là ngươi?!” Lục Phong lau sạch nửa khuôn mặt hắn, sau khi thấy rõ hình dạng người này, tức giận đến giậm chân, “Sao ngươi lại hại sư huynh ngươi?”
“Ta không có a!” Trình Bình vội vã lắc đầu, “Ta chỉ đến xem thôi!”
“Xem? Vậy ngươi lén lút làm gì?!” Triển Chiêu nhíu mày, chẳng lẽ là người của phái Thiên Sơn? Nếu như trong lòng không có quỷ, vừa nãy mình truy hắn sao hắn lại chạy như điên?
“Trình Bình…” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, tựa hồ nghĩ cái tên này rất quen thuộc, bèn hỏi, “Cũng là thập đại cao thủ của phái Thiên Sơn sao?”
Lục Phong bất đắc dĩ gật đầu, Trình Bình là một trong những người nhỏ tuổi nhất trong thập đại cao thủ, mấy sư huynh đệ này cũng không biết bị gì, từng người gặp chuyện không may, gần đây chỉ chớp mắt đã chết hai người, một người trọng thương, còn có một người bị tình nghi, còn lại sáu, hai người rời đi tự lập môn hộ, Nghiêu Tử Lăng thì quanh năm không ở Thiên Sơn, còn lưu lại ba, hai người dạo gần đây thần thần bí bí thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Còn hai người tính cách quái dị không thích giao lưu với người khác, vừa mới xem náo nhiệt, bên này hai huynh đệ đánh cho long trời lở đất, cũng không thấy tới khuyên can… Nghĩ tới đây, phái Thiên Sơn thực sự chỉ có thể dùng “Nhất bàn tán sa” (chia rẽ) để hình dung, kẻ làm chưởng môn như hắn, thật sự quá thất bại!
Triển Chiêu vừa thấy lại biến thành vấn đề nội bộ của phái Thiên Sơn, cũng nhịn không được mà thở dài, tất cả mọi người yên lặng mà nhìn Bạch Ngọc Đường, ý tứ không nói cũng hiểu —— Quý phái thật loạn a…
Bạch Ngọc Đường thẳng thắn khoanh tay đứng một bên, chờ xem là chuyện gì xảy ra.
“Trình Bình, ngươi làm cái quỷ gì vậy!” Lục Phong nổi giận, giọng cũng cao lên vài phần.
Mọi người cũng nhìn Trình Bình kia… Hắn sau khi lau sạch mặt, là một người rất trắng trẻo, trông cũng được được, hơn hai mươi tuổi còn rất trẻ, chun mũi mếu máo, có vẻ rất bối rối cũng rất xấu hổ.
Bao Chửng và Bàng Cát liếc mắt nhìn nhau —— Thanh niên nhân này trông không giống hung thủ cùng hung cực ác.
Trình Bình vò đầu nửa ngày, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Ta chỉ đến xem…”
Tất cả mọi người cau mày nhìn hắn, nói bừa cũng quá không có thành ý nha? Như vậy mà cũng muốn lừa dối qua ải sao?
Lục Phong nhìn nhìn Trình Bình, lắc đầu, tựa hồ biết gì đó.
Bao Chửng bèn hỏi, “Lục chưởng môn, người này nếu không thể tự chứng minh mình trong sạch, vậy bản phủ cần phải xem hắn như nghi phạm mà bắt lại.”
“Ách, chuyện này…” Lục Phong bất đắc dĩ thở dài, nói với Trình Bình, “Ngươi nói thẳng ra đi a!”
Trình Bình nhíu nhíu đôi mày, do dự một lát, rốt cuộc lên tiếng, “Ta… Ta đến xem… chút!”
Mọi người chớp chớp mắt, hai mặt nhìn nhau, không nghe rõ ràng, liền hỏi, “Xem cái gì?”
“Ta…” Trình Bình dáng vẻ muốn nói lại thôi, bối rối cực kỳ…
Cuối cùng, Lục Phong bất đắc dĩ nói, “Ta giúp ngươi nói.”
Trình Bình đỏ mặt xấu hổ mà gật đầu.
“Hắn là đến xem Triển đại hiệp.” Lục Phong lên tiếng, tất cả mọi người sửng sốt.
Triển Chiêu càng khó hiểu, nhìn thật kỹ người nọ —— Xác định không nhận ra!
Bạch Ngọc Đường liền nhíu mày, “Xem Triển Chiêu làm cái gì?”
Lục Phong nhìn nhìn Trình Bình, “Nói đi!”
Trình Bình mếu máo, “Ta là người ở Dao thành Lục Gia thôn, ân, lúc rất nhỏ đã lên Thiên Sơn bái sư học nghệ, may mắn Thiên Tôn đã dạy ta hai chiêu. Ta sở dĩ muốn đến học công phu, là vì phụ cận nhà ta có một tên ác bá, công phu vô cùng tốt, chiếm sơn vi vương, ngay cả nha môn cũng không có cách đối phó hắn. Người trong thôn chúng ta, vẫn luôn phải giao bạc và lương thực lên núi cho lũ tặc nhân này… Ta liền nghĩ, hảo hảo học công phu, giết đám sơn tặc đó, san bằng sơn trại của hắn.”
Triển Chiêu chớp chớp mắt —— Động cơ này… rất là thuần lương mà.
“Thế nhưng, ta nguyên bản dự định khoảng từ mười lăm tuổi học tới hai mươi lăm tuổi là có thể đánh thắng tên ác bá kia, nhưng không nghĩ tới, ta vừa rời khỏi làng chưa bao lâu, sơn tặc đã đã bị một niên thiếu mười lăm tuổi tiêu diệt.” Trình Bình nói, kích động lên, “Ta nghe người nhà nói, có một ngày nhi tử của sơn đại vương hạ sơn đi chơi, tựa hồ xảy ra tranh chấp với hài tử trong thôn chúng ta, kết quà bị một tiểu hài nhi không cẩn thận đẩy ngã, té bị thương ở chân. Tiểu đại vương về nhà mách với cha hắn, cha hắn suốt đêm mang theo sơn tặc hạ sơn, bảo người trong thôn giao ra tiểu hài nhi kia, bắt nó tự đánh gãy chân để báo thù cho nhi tử nhà mình. Người trong thôn không chịu, hắn bèn nói muốn giết sạch mọi người trong thôn, sau đó phóng một mồi lửa thiêu trụi thôn trang… Ngay lúc đó ở phía sau, trong ruộng dưa có một thiếu niên ở nơi khác không biết từ đâu xuất hiện, ôm hai quả dưa hấu đi tới bên bờ ruộng hỏi thôn trưởng, dưa hấu bán thế nào…”
Mọi người nghe đến đó, yên lặng mà liếc nhìn Triển Chiêu, ruộng dưa…
Triển Chiêu thật ra rất ngây ngô, lúc đó đi ngang qua ruộng dưa, thấy dưa hấu đều chín cả, không lý nào không mua hai quả? Bất quá hắn thường hay đi ngang ruộng dưa rồi mua dưa, cho nên không nhớ nổi chuyện mà Trình Bình nói là chuyện gì.
“Lúc thiếu niên nọ chạy tới, thì thấy tiểu hài nhi đã đả thương nhi tử của sơn đại vương chạy đến, nói “Một người làm thì một người chịu, ngươi đánh gãy chân ta đi, đừng làm hại thôn dân”.”
Tất cả mọi người gật đầu —— Tiểu hài nhi can đảm lắm.
“Tiểu hài nhi kia, là chất nhi của ta, bảo bối nhi tử của đại ca đại tẩu ta.” Trình Bình chăm chú nói, “Lúc đó sơn đại vương định xuất đao chém đứt chân chất nhi ta, đại ca đại tẩu chạy tới bảo hộ, bọn họ nói muốn giết thì giết cả nhà, thì ở phía sau, thiếu niên nọ lấy dưa hấu, ném cho sơn đại vương đó mặt đầy thịt dưa.”

Mọi người lại yên lặng nhìn Triển Chiêu —— Quả nhiên mang phong cách của hắn.
“Sau đó, thiếu niên nọ một mình đánh bại đám người sơn đại vương, ngay sau đó nghe thôn dân nói trên núi có sơn trại, bèn một mình cầm bảo kiếm lên núi san bằng toàn bộ sơn trại, tất cả sơn tặc bị điểm huyệt tống giao cho quan phủ, một mồi lửa hỏa thiêu toàn sơn trại.” Trình Bình vẻ mặt hướng tới, “Sau này chất nhi ta nói với ta, thiếu niên kia a, công phu cao hiếm thấy, hành hiệp trượng nghĩa, cuối cùng khi sắp rời đi, thôn dân đưa hắn thù lao hắn không lấy, chỉ lấy hai quả dưa…”
Tất cả mọi người có chút xung động muốn đỡ trán, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu —— Thích ăn dưa hấu hả?
Triển Chiêu xấu hổ —— Không, bình thường thôi.
Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ —— Vậy thích ăn cái gì nhất?
Triển Chiêu suy nghĩ một chút —— Thích bồ đào (nho).
Bạch Ngọc Đường gật đầu —— Bồ đào a.
Triển Chiêu muốn đấm ngực —— Vì sao như vậy cũng có thể giao lưu chứ? Hắn là từ đâu nhìn ra mình nói bồ đào? Vì sao?
“Chất nhi ta sống chết vùng vằng, mới khiến tiểu ân công nọ để lại cái tên, hắn nói hắn gọi là Triển Chiêu.” Trình Bình thở dài, “Người nhà của ta thỉnh hắn ở lại vài ngày, nhưng hắn nói hắn là lén chạy đến dạo chơi không thể ở lâu, phải mau về nhà nếu không cha nương sẽ mắng.”
Tất cả mọi người gật đầu, Bao Chửng khen ngợi mà nhìn Triển Chiêu —— Triển hộ vệ thực sự là tài giỏi a, nhỏ như vậy đã hành hiệp trượng nghĩa rồi.
Bàng Cát thì lại mang vẻ mặt bội phục mà nhìn Triển Chiêu —— Quả nhiên tam tuế khán đáo lão* mà, mới nhỏ như vậy cũng đã bắt đầu gây rắc rối thích xen vào chuyện của người khác rồi.
*(tam tuế khán đáo lão: từ lúc nhỏ thì tính cách đã định hình rồi, có thể đoán được tám chín phần mười về tiền đồ lúc trưởng thành, câu này cũng có căn cứ khoa học nhất định, vì trẻ em khi 3 tuổi thì não bộ đã phát triển gần như người trưởng thành, cho nên trước 3 tuổi phải nuôi dạy con trẻ thật cẩn thận nga ^^)
Triệu Phổ thì lại tương đối hiếu kỳ —— Nha môn cái khỉ gì, ngay cả một đám sơn tặc cũng không giải quyết được.
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử tò mò —— Dưa hấu loại nào? Phỏng chừng vị đạo không tồi.
Triển Chiêu liếc mắt đảo quanh, chỉ có thể nhìn thấy những người bên cạnh mang vẻ mịt mờ, hoàn toàn không rõ bọn họ đang suy nghĩ cái gì, duy độc ngay khi quét mắt tới Bạch Ngọc Đường, ánh mắt đó giống như là hỏi —— Sau đó về nhà có bị mắng không?
Triển Chiêu nhướng mi một cái —— Sao thế được. Sau đó, lại nhìn nhìn Trình Bình, ngẩng mặt —— Có chuyện này không ta?
Bạch Ngọc Đường nhíu mày —— Hoàn toàn không vội sao?
Triển Chiêu lắc đầu.
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Hai người yên lặng liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu thở dài —— Tà môn thật!
Bạch Ngọc Đường bên cạnh còn hiếu kỳ hỏi hắn, “Cái gì tà môn?”
Triển Chiêu nhìn trời —— Nhất định là có chỗ nào không đúng! Nếu không thì không có khả năng mình nghĩ cái gì hắn cũng biết!
Bạch Ngọc Đường khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nghĩ tốt nhất là đừng có nghĩ cái gì nữa, đỡ phải suy nghĩ cái gì loạn thất bát tao bị hắn nhìn ra! Người này, thực sự là người cũng như tên, Cẩm Mao Thử a, giảo hoạt quá sức.
Bạch Ngọc Đường bật cười một tiếng.
Triển Chiêu mí mắt run run —— Cười thí a, ngươi không phải mặt than sao!
Bạch Ngọc Đường mặt không biểu tình —— Cười cũng không cho hả? Không cười ngươi lại nói ta là mặt than.
Triển Chiêu nghiến răng.
“Lúc đó ta đã nghĩ thiếu niên tuổi trẻ đó ngày sau nhất định vượt trội, quả nhiên, không quá vài năm Triển đại hiệp đã thanh danh thước khởi (danh nổi như cồn)!” Trình Bình có chút bất đắc dĩ thở dài, “Đáng tiếc a, ta vẫn hay luyện công trên núi, không có cơ hội gặp mặt, thuận tiện cảm tạ ân tình hắn cứu người nhà ta. Vừa mới trở lại đầm Bách Hoa, nghe đồ đệ nói sư thúc tổ dẫn theo bằng hữu tới, trong đó có một người là Triển Chiêu. Ta liền vội vàng hỏi người đang ở đâu, hắn nói không biết, vừa nãy Vương Lạc bọn họ đánh nhau, huyên náo lộn xộn…”
“Vì vậy ngươi chạy tới chỗ Vương Lạc tìm Triển hộ vệ tạ ơn?” Bao Chửng không quá minh bạch, “Nhưng sao ngươi lại bôi đen mặt? Bị đuổi theo còn bỏ chạy?”
Trình Bình xấu hổ nói, “Bởi vì…”
“Bởi vì hắn với Vương Lạc từ trước đến nay bất hòa, hai người không qua lại với nhau cũng không phải mới đây.” Lục Phong lắc đầu.
Trình Bình nhếch nhếch miệng, “Ta vốn là dự định đến xem các ngươi có ở đây hay không, nếu như có thì ta sẽ chờ các ngươi ra đầm Long Ngâm rồi nói, nếu không ở, ta đi nơi khác tìm, ai ngờ vừa vào trong viện, chợt nghe trong phòng có người nói chuyện, ta nghe được cái gì ‘Cẩn thận, không chết được’, còn ngửi được mùi máu tươi. Ta liền tiên tẩu vi thượng (chạy trước tính sau), đỡ đụng phải phiền phức…”
Nói xong, hắn lại có chút bất mãn mà nhìn Triển Chiêu, “Hừ, tiểu tử kia, thà chết đuổi theo không tha ta nha…”
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ đang nghiên cứu lời nói của Trình Bình, độ đáng tin nhiều hay ít.
Lục Phong nói khẽ với Bạch Ngọc Đường, “Trình Bình tính tình rất thành thật, hơn nữa công phu thấp nhất trong thập đại cao thủ, hẳn là không có đủ nội lực sử dụng chuôi lân đao này. Mặt khác, lúc Nhạc Thành Tây ngộ hại, hắn vừa lúc đang ở nơi khác, mấy ngày nay mới trở về, khả năng hắn là hung thủ không lớn.”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, ý là —— Ngươi nghĩ thế nào?
Triển Chiêu lắc đầu —— Nhìn sơ thì quả thật công phu bình thường.
Lúc này, chỉ thấy trong phòng, Vương Lạc mang vòng cố định cổ đi ra, ngẩng mặt cũng không quá thuận tiện, đi tới bên Lục Phong, chỉ chỉ Trình Bình, xua tay, xem hình dáng miệng, là đang nói, “Không liên quan tới hắn.”
Vương Lạc nói chuyện không tiện, Lục Phong phái người lấy giấy bút ra, bảo hắn viết xuống tình huống khi bị thương.
Vương Lạc bắt đầu viết chữ.
Mọi người thông qua ngòi bút thuật lại của hắn, mới biết được hôm nay tập kích hắn, là một hắc y nhân, còn là một tiểu hài nhi.
“Tiểu hài tử?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Tiểu hài tử bao nhiêu tuổi?”
Vương Lạc viết xuống —— Đại khái xấp xỉ mười một mười hai tuổi, vóc dáng rất thấp, cũng có thể là một nữ nhân thấp bé, khi hắn vào cửa, không cảm thấy trong phòng có gì dị dạng, nhưng vừa mới ngồi xuống ngẩng đầu lên, thì phát hiện có một hắc y nhân dán trên nóc nhà.
Mọi người hơi sửng sốt, đều vô thức mà nhìn nóc nhà… Bất quá trên nóc nhà không có ai cả.
Bạch Ngọc Đường nhảy lên xà nhà nhìn xung quanh đỉnh phòng một chút, phát hiện nóc nhà có vết tích bị xốc lên, xem ra là đào tẩu từ nóc nhà. Mặt khác, trên xà nhà có một chút vết tích vụn vụn, tựa hồ là sợi tơ cực mỏng để lại…
Từ đỉnh nhảy xuống, Bạch Ngọc Đường thoáng trầm ngâm, hỏi Vương Lạc, “Người nọ là dùng sợi tơ khống chế lưỡi đao?”
Vương Lạc định gật đầu, nhưng cái cổ không thể động đậy, động một chút thì lại đau, đành phải vươn tay giơ ngón tay cái lên với Bạch Ngọc Đường —— Phải đó!
Triệu Phổ hiểu rõ, “Thảo nào tìm không được người, thì ra giống như trong kịch, đánh lén bằng ám khí! Khống chế bằng sợi tơ, chiêu này cao.”
Âu Dương gật đầu, “Bất quá cũng rất khó khăn a, trên giang hồ có người như thế sao?”
Triển Chiêu vuốt cằm, “Dùng sợi tơ khống chế đao phiến? Đao phiến này hình tròn, làm sao khống chế? Trên giang hồ không nghe nói có người như thế a.”
“Thiết, ngươi mới bao nhiêu tuổi, lăn lộn giang hồ được bao lâu.” Trình Bình xem ra đã ghi hận trong lòng việc Triển Chiêu vừa hại hắn mệt chết khiếp còn làm hắn xấu mặt trước mọi người, khoanh tay, “Cần phải hỏi ân công của ta mới biết được!”
Lục Phong bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi hắn, “Ân công ngươi là ai a?”
“Đã nói nửa ngày!” Trình Bình nhướng mi, “Nam hiệp Triển Chiêu a!”
Lục Phong vỗ hắn một cái, chỉ chỉ Triển Chiêu, “Đây chứ đâu!”
Trình Bình ngẩn người, quay sang nhìn nhìn Triển Chiêu, lập tức quay đầu lại, lắc đầu thật mạnh, “Không phải.”
Tất cả mọi người sửng sốt, Triển Chiêu giật khóe miệng một cái.
“Đã nói với ngươi rồi đây là Triển Chiêu, vị kia là Bao đại nhân!” Lục Phong cảm thấy Trình Bình thất lễ, bèn nhắc nhở hắn, “Còn không mau đi hành lễ.”
Trình Bình sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên “Soạt” đứng lên, giơ tay chỉ vào Triển Chiêu, “Hắn chính là Triển Chiêu?!”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Sao thế được?!” Trình Bình mang vẻ mặt không tin, “Sao còn trẻ măng như vậy!”
“Ngươi mệt hồ đồ rồi sao?” Lục Phong trừng hắn, “Ngươi đã nói vài năm trước hắn cứu người nhà ngươi là mười lăm mười sáu tuổi, hiện tại đương nhiên phải trẻ rồi!”
“Nhưng vì sao lại gầy như vậy a?” Trình Bình tựa hồ bị đả kích không nhỏ, “Không phải thân cao tám thước thắt lưng rộng tám thước…”
“Đó là con heo!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời.
“Sao lại có khả năng thắt lưng và thân cao như nhau?” Tiểu Tứ Tử cũng không tin, nghiêm túc nói, “Đó là tròn vo!”
Tử Ảnh nhịn không được tới nhéo má bé.
“Không đúng a!” Trình Bình nhao nhao lên, “Không phải nói nam hiệp Triển Chiêu là hào kiệt đương thời, hào kiệt phải có hình dạng của hào kiệt!”
“Hào kiệt có hình dạng gì?” Mặt Triển Chiêu đã trầm xuống rồi, ánh mắt thật là lạnh a, tất cả mọi người vô thức nuốt một ngụm nước bọt, lúc này lạnh hơn Bạch Ngọc Đường rồi!
Bạch Ngọc Đường thật ra ở một bên thấy rất thú vị —— Đây là nhược điểm?
Trình Bình suy nghĩ một chút, “Hào kiệt hả, vậy ít nhất phải cao lớn vạm vỡ hoặc gần như thế, đại hiệp mà!”
Triển Chiêu lạnh lùng cười, “Ai quy định đại hiệp đều phải béo phì?” Nói xong, giơ tay chỉ vào Bàng thái sư, “Dựa theo ngươi nói, lão này chính là hào kiệt!”
Mọi người chớp chớp mắt —— Triển đại nhân thẹn quá hóa giận rồi!
Bàng Cát vô tội mà nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Bao Chửng —— Nằm cũng trúng tên nữa!
Bao Chửng an ủi mà vỗ vỗ lão —— Hào kiệt so với thùng cơm mạnh hơn nhiều, nhịn một chút đi.
Trình Bình đại khái ý thức được tự mình nói sai, lầm bầm một câu, “Vậy… Cũng phải dung mạo uy vũ, sao lại mi thanh mục tú như vậy…”
Triển Chiêu giơ tay chỉ Bạch Ngọc Đường, “Sư thúc tổ của ngươi kìa? Là anh hùng hay cẩu hùng?”
Trình Bình mếu máo, “Đương nhiên là anh hùng…” Tâm nói, dám nói khác sao.
“Mi thanh mục tú lại không được, quốc sắc thiên hương thì được hả!” Triển Chiêu hung hăng phản kích.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường khóe miệng hơi giật giật, con mắt nheo lại một chút —— Triển Chiêu mất lý trí rồi!
Trình Bình gãi gãi đầu, khí thế hạ xuống không ít, “Ít nhất phải khôi ngô chút…”
Lục Phong vội vã che miệng Trình Bình lại, nói với Triển Chiêu, “Triển đại nhân chớ trách a, chớ trách, hắn tiểu hài tử không hiểu chuyện!”
Trình Bình bị Lục Phong túm tới một bên, trong miệng còn lải nhải tựa hồ rất không cam lòng, “Mộng tưởng tan biến rồi, dĩ nhiên là một công tử ca nhi, chả hào khí chút nào, khẳng định là miệng nhỏ ăn cơm.”
Triển Chiêu tức rồi nha, tâm nói so về lượng cơm ăn khẳng định không thua ngươi!
Quay đầu lại, thì thấy Bạch Ngọc Đường hơi nhướng hai hàng lông mày tỏ ra không liên quan mà nhìn hắn, ý là nói —— Một hồi đi ăn cơm, so lượng cơm, để hắn biết cái gì gọi là hào kiệt!
Triển Chiêu nhìn trời —— Chuyện này là sao hả!
.
.
_____________________
Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui