QUẬN TILIAMOOK, OREGON
Thứ sáu, 10 giờ 47
Trời mưa như thác đổ, nhưng Jerymy không cảm thấy gì cả. Trong cơ thể hắn có quá nhiều thứ linh tinh khiến hắn phải quan tâm hơn giông bão. Chất lỏng chứa những con vật tí hon luồn lách khắp nơi dưới da hắn, tạo thành những cái bướu.
Hắn đi như một cái máy. Chân hắn vận hành một mình. Bộ não của hắn chỉ là một khách bộ hành dửng dưng quá giang trên cơ thể khốn khổ của hắn.
Jeremy tiếp tục đi trong bùn và nước. Hắn chẳng có một ý niệm nào về chặng đường mà hắn sẽ phải vượt qua. Bất chợt thị giác của hắn trở nên mờ ảo. Những sinh vật quỷ quái ấy đã tấn công thần kinh thị giác của hắn? Nhiều ngày qua, hắn không còn phân biệt được màu sắc nữa. Một chiếc xe tải tiến lại.
Jeremy có thể nhìn thấy ánh đèn pha chiếu trên đường.
Chiếc xe vượt qua, bánh xe rào rào trên những vũng nước. Rồi, hắn vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên khi thấy chiếc xe dừng lại và cửa xe được mở ra. Hắn leo lên xe ngồi vào cái ghế cạnh bác tài và thọc ngay hai tay vào trong túi áo khoác đẫm nước mưa.
- Trông ông có vẻ không được khỏe? Người tài xế hỏi.
- Vâng, tôi hơi bị ốm – Jeremy đáp, và ngạc nhiên khi thấy mình vẫn còn nói được.
- Tôi có thể giúp ông, miễn là không sai với lộ trình của tôi. Tên tôi là Wayne Hykaway.
Jeremy ngờ vực nhìn bác tài. Đâu có gì quan trọng, dù sao…
- Còn tôi, Jeremy, Jeremy Dorman.
Hykaway định giơ tay ra, nhưng rồi lại đặt nó lên tay lái khi thấy ông khách không có ý muốn bắt tay mình. Anh ta nhấn ga.
Chiếc xe lao đi dưới trời mưa.
Jeremy thở ra khoan khoái. Chỉ tội nghiệp cho bác tài. Anh ta làm sao đo lường được sự nguy hiểm khi ngồi kề bên người khách quá giang.
Jeremy cảm thấy những cái máy thổ tả chuyển động. Chúng đang làm việc, và hắn có thể nhận thấy cái chất lỏng nhầy nhụa phát triển dưới da hắn.
Mười lăm phút trôi qua. Bác tài bắt đầu nhận ra rằng ông khách quá giang không bình thường. có thể là một bệnh nhân tâm thần đi lang thang?
Jeremy tránh cái nhìn của người tài xế và quay mặt ra phía cửa xe. Bất chợt, hắn đưa tay lên ngực, mặt mày nhăn nhó. Hắn có cảm tưởng một cái gì đó đang cố gắng chui ra khỏi lồng ngực hắn.
- Ê, bố già, không sao chứ. Hykaway ái ngại nhìn ông ta, nắm chặt tay lái. Con đường trước mặt hắn như một con rắn dài.
Jeremy thở một cách khó khăn. Chất nhầy chảy ra từ thân hình hắn, tạo thành một vũng nước chung quanh ghế của hắn. Càng ngày hắn càng thấy không tự chủ được. Hắn còn chống đỡ được bao lâu nữa trước khi suy sụp?
TIỆM BÁCH HÓA “MAX” – COLLVAIN, OREGON
Thứ sau, 12 giờ 01
Scully và Mulder đã dừng xe mấy lần để hỏi người ta về tung tích Jody và Patricia.
- Anh đã tìm rồi – Mulder nói – nhưng không thấy nơi nào gọi là “Colvain”.
Scully cho xe đậu trước một tiệm bách hóa. Hai người tiến vào. Tiếng chuông vang lên khi họ mở cửa.
Tiệm này bán đủ thứ, thượng vàng hạ cám. Một bà già ngồi ở phía sau quầy cắm cúi đọc một tờ báo lá cải mà trên trnag nhất có những cái tít lớn: NHỮNG CÁI PHÔI NGƯỜI TRÁI ĐẤT ĐƯỢC ĐÔNG LẠNH/ HỘI LỄ CỦA NHỮNG KẺ ĂN THỊT NGƯỜI Ở ALASKA/ MÈO ĂN THỊT CHÓ?
- Các vị cần gì nào?
- Chúng tôi là cảnh sát liên bang – Mulder giơ huy hiệu của anh ra – chúng tôi tìm hai người bị mất tích.
Bà cụ giương mục kỉnh lên để xem xét tấm hình của hai mẹ con Patricia.
- Khách vãng lai qua lại vùng này rất nhiều, nhưng tôi nhớ ra rằng đã thấy người đàn bà này, phải, cách đây khoảng hai tuần.
- Hình như đó là một người mẹ sống một mình với đứa con trong một ngôi nhà ở phía đồi. Mỗi tuần bà ta tới thị trấn mua đồ… Các vị hãy đi theo con đường Locust Spring, rồi rời đường cái đi vào rừng. Các vị sẽ không thể nhầm lẫn được: ở lối rẽ thứ ba mé tay phải, có con đường đất.
Cái chuông con ở ngoài cửa lại vang lên. Một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát tiến vào. Bà chủ tiệm tươi cười hỏi hắn:
- Như thường lệ chứ, Jared?
- Dĩ nhiên, Maxie.
Hắn chợt nhận thấy hai khách lạ. Và nhất là cái huy hiệu F.B.I. để trên quầy. Hắn nhìn Scully và Mulder hỏi:
- Tôi có thể làm gì cho các bạn?
Scully giải thích cho hắn biết sự thể và cho hắn coi tấm hình. Có lẽ hắn có thể dẫn Mulder và nàng tới chỗ của Patricia.
Trong lúc hắn sắp sửa trả lời, cái máy talkie-walkie của hắn rèn rẹt.
- Jared, chúng ta có việc khẩn cấp. Dominic vừa tìm thấy thi thể một tài xế, ở cách nhà hắn ba cây số.
- Cho tôi biết chi tiết. Có phải là một tai nạn không?
- Xe chở gỗ đậu ở ngang đường. Cơ thể của người tài xế phủ đầy những mụn mủ và những khối u, y như hắn chết vì bệnh dịch hạch. Ngoài ra còn có một chất lỏng nhớp nháp.
Hai nhân viên F.B.I. nhẩy cẫng lên:
- Chúng tôi đang điều tra về vụ ấy.
- Sao?
Scully kể tóm tắt cho hắn nghe về những chuyện xảy ra ở chung tâm DyMar và kết luận:
- Chúng tôi nghĩ đó là một bệnh dịch, một loại ung thư ghê gớm và dễ lây. Cần phải hết sức thận trọng. Không ai được đụng vào thi thể ấy.
- Em nói như thể em không có ý định đích thân tới đó? Mulder ngạc nhiên hỏi:
- Không, em muốn tới chỗ Patricia – nàng cúi đầu đáp. Nếu bé Jody cần có những chăm sóc khẩn cấp…
Người cảnh sát địa phương đi ra cửa. Mulder theo sau hắn.
- Thôi được, Scully, em hãy tới đó. Chúng ta đã dò đúng đường. Anh sẽ gọi em trên máy di động của em.
Cô nhìn theo chiếc xe của cảnh sát phóng đi trong đám bụi mù, đèn pha nhấp nháy trên nóc xe.
NGÔI NHÀ CỦA JEREMY DORMAN – OREGON
Thứ sáu, 12 giờ 58
Con Vador nằm trước cửa nhà sủa vang. Patricia vội chạy ra phía cửa sổ và vén tấm màn lên.
Nó vừa sủa ăng ẳng một cách đặc biệt, để báo động, chứ không phải vì một con sóc mà nó thấy nhảy nhót trên cây.
Con chó nhe răng gầm gừ về phía đường mòn thông ra đường cái.
- Có chuyện gì đó, mẹ?
Nàng nhìn con trai và nhận thấy nó cũng sợ như mình.
- Có người đi tới.
Patricia tắt hết đèn, khép các màn cửa lại và di ra phía cửa. Một bóng người xuất hiện ở bìa rừng, trong bóng tối của những đại thụ. Nàng không còn đủ thời gian dẫn Jody chạy trốn được nữa.
Nhưng ai có thể tìm ra được chỗ ẩn náu của hai mẹ con nàng? Và bằng cách nào?
Bất chợt Patricia nhớ lại lần đầu khi đi mua đồ ở thị trấn. Trong lúc bà chủ tiệm tính tiền. Bà nhìn thấy mấy tờ báo trên quầy. Có hai nhật báo đăng hình DyMar trong cơn khói lửa, ở ngay trang nhất. Bà đã hoảng hốt lùi lại. Liệu rằng bà ta có chú ý tới cử chỉ của bà không?
- Ai đó, mẹ? Bé Jody lại hỏi.
- Hãy lắng nghe mẹ dặn đây. Con đi về phía sau cửa. Nếu mẹ ra hiệu, con phải chạy trốn vào rừng nhanh chừng nào hay chừng đó. Nếu cần, hãy tìm chỗ ẩn nấp.
- Nhưng con không thể bỏ mẹ lại một mình?
- Mẹ ráng ngăn người ta lại để con có thể chạy xa hơn.
Bà nhìn con trước khi nói tiếp:
- Và lại, nếu họ làm hại mẹ thì đương nhiên con cũng không sao thoát khỏi tay họ. Chạy lẹ đi, con ngoan của mẹ.
Patricia khoanh tay đứng trước cửa, sẵn sàng đối phó. Bây giờ bà đã nhìn thấy rõ người đàn ông: vai rộng, áo quần tơi tả, bước đi loạng choạng như người say rượu.
Con Vador gầm gừ.
Patricia thấy khách lạ nhìn về phía bà. Gương mặt hắn dù đã đổi thay, nhưng bà vẫn nhận ra.
- Jeremy – bà khẽ nói. Jeremy Dorman.
- Patricia? Hắn gọi bà bằng một giọng khàn khàn.
Hắn bước nhanh và lại gần ngôi nhà.
Đọc một tờ báo mua ở ngoài phố, Patricia được biết Jeremy đã chết trong cơn hỏa hoạn. Thế mà bây giờ ông ta lại xuất hiện. Ông ta thoát nạn bằng cách nào? Và David? Có thể anh ấy cũng còn sống chăng?
Patricia không có thì giờ để nghĩ đến câu hỏi ấy. Con chó tiếp tục nhe hàm răng nhọn hoắt.
- Patricia… hãy giúp tôi!
Jeremy lại gần thêm một chút nữa.
- Patricia… Tôi không có thì giờ để giải thích với chị. Cần phải…
Cổ họng hắn nghẹn lại. Hắn không thể nói tiếp. Da hắn phủ đầy một thứ màng nhờn kỳ lạ.
- Anh làm sao thế, Jeremy? Hình như anh đang đau nặng?
Vador có vẻ như không chịu nằm yên. Patricia đặt tay lên mõm nó để cho nó hiểu rằng mọi sự đều suôn sẻ. Dormnan nhìn vào trong nhà qua cửa sổ.
- Jody đâu rồi? Ê, Jody, chú Jeremy đây?
Đứa bé rất thích Dorman. Đó là người duy nhất có cùng sở thích với nó: trò chơi trong video.
- Jeremy, tôi muốn được giải thích…
Con Labrador nhếch mép để lộ ra những cái răng nhọn. Nó bắt đầu sủa.
- Tôi cần phải gặp Jody – Jeremy nài nỉ. Tôi cần nó.
- Làm cách nào anh còn sống sót? Mọi người đều tưởng anh đã chết.
- Lẽ ra thì tôi phải chết rồi – hắn nói với một giọng thiểu não.
- Anh muốn nói cái gì vậy?
- Cũng như David, tôi đã bị phản bội.
Patricia bắt đầu hiểu.
- Đúng như tôi đã nghĩ: đám biểu tình chỉ là một sự đánh lạc mục tiêu. Một toán biệt kích đã tấn công trung tâm, có phải không?
- Không còn một cái gì tồn tại – hắn gật đầu trước khi nói. Không còn một dấu vết nào về sự khám phá của chúng tôi về vi kỹ thuật… Tôi có thể giúp chị Patricia. Họ đang sục sạo khắp nơi để tìm chị. Điều duy nhất tôi cần là một chút máu của đứa con trai chị.
- Cái gì? Patricia giật nẩy người lên và hỏi.
Dorman giơ tay ra, khẩn nài:
- Máu của nó? Bà lặp lại. Quỷ tha ma bắt anh? Anh muốn làm gì với máu của nó?
- Tôi không có thì giờ để giải thích cho chị.
- Đừng hòng lại gần con trai tôi. Chuyện gì đã xảy ra với David? Tại sao anh không giúp đỡ anh ấy?
- Tôi không dè họ có ý định hạ sát anh ấy. Vụ dàn dựng cuộc biểu tình chỉ cốt để hỏa thiêu DyMar. Họ cam đoan với tôi rằng chỉ muốn kiểm soát cuộc nghiên cứu để rồi sẽ di chuyển tới một phòng thí nghiệm bí mật hơn.
Mặt Jeremy co rúm lại vì giận dữ:
- Họ bảo rằng tôi sẽ là giám đốc của trung tâm nghiên cứu mới. Nhưng họ đã định giết luôn cả tôi.
Patricia dường như không tin vào những điều mình đã nghe thấy.
- Anh biết họ sẽ tấn công DyMar. Vậy anh cũng là tòng phạm.
- Tôi không ngờ sự thể lại diễn ra như vậy. Họ đã lừa tôi!
- Anh đã để cho bọn chúng sát hại David, đồ khốn kiếp!
- Patricia, tôi cần phải gặp Jody. Nếu không tôi sẽ chết!
Patricia giơ tay chặn đường.
- Đừng làm vậy, Patricia, tôi van chị. Chị không hiểu…
- Không, tôi không hiểu. Anh định làm gì với con tôi? Tôi phải bảo vệ nó, nó quá đau khổ rồi!
Bà quay mặt vào trong nhà và lớn tiếng:
- Chạy trốn ngay lập tức như lời mẹ dặn. Lẹ lên!
Jeremy tiến lại. Có cái gì động đậy dưới áo sơ mi của hắn ở ngang lưng. Hắn giơ tay ôm lấy xương sườn và nhăn mặt đau đớn. Mắt hắn lờ đờ.
- Tôi không thể chờ lâu hơn được nữa. Tôi cần phải có một chút máu của Jody!
Có tiếng sập cửa ở trong nhà. Patricia hiểu rằng Jody đã chạy đi.
Vador cũng ba chân bốn cẳng chạy theo cậu chủ.
- Jody, trở lại đây! Dorman hét lên. Chú Jeremy của cháu đây mà!
Patricia giận điên người. Bà không cần tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với Jeremy, chỉ biết rằng hắn đã phản bội chồng mình.
Patricia đứng chặn ngang đường để cản không cho hắn đuổi theo con chó và đứa bé.
- Đừng động tới nó!
Khi hắn quay lại, một khẩu súng đã trong tay. Khẩu súng của Vernon Ruckman. Với bàn tay run rẩy, hắn chĩa vào Patricia.
- Patricia, chị không sợ hậu quả của hành động của chị sao?
Hắn run quá đến nỗi không thể bắn được. Cơ bắp của hắn không ngừng co bóp. Patricia cũng không tin rằng hắn có thể thản nhiên giết mình. Bà định nhào vào hắn.
Jeremy thấy rõ ý định của bà nên hét lên:
- Không! Đừng đụng vào tôi!
Nhưng đã quá muộn. Patricia vận dụng tất cả sức lực của mình nhảy bổ vào hắn. Jeremy buông vũ khí, ngã lăn trên đất.
- Chạy mau, Jody chạy mau! Bà kêu lên.
Người đàn ông quằn quại cố sức đẩy Patricia ra.
- Không, Patricia, đừng đụng vào tôi! Tôi van chị, đừng đụng vào tôi!
Patricia đâm mạnh những móng tay vào hắn để cho hắn hết vùng vẫy. Nhưng da của Jeremy phủ đầy một chất nhầy kỳ lạ. Lập tức bà cảm thấy có cái gì không ổn. Những cú sốc điện xuyên qua làn da bà, như những bọt acid.
Patricia giẫy giụa và co quắp lại.