Một tuần lễ sau, ông Alfred Hitchcock, nhà đạo diễn lừng danh, đang ngồi ở bàn viết và, trước mặt Ba Thám Tử Trẻ, ông đang xem tập ghi chép dày mà Bob đã tích lũy được về Thợ gốm và bí mật tuyệt diệu của ông.
- Vậy, ông Alfred Hitchcock nói, vương miện triều đại Azimov được giấu trong bình, để bên thềm cửa, ở ngoài nhà Thợ gốm! Suốt mùa hè, hàng trăm người đi ngang qua, mà không ngờ mình đi sát bên một kho báu. Chắc là chính tên trộm Farrier cũng đã đi qua đó mấy lần, khi đến nhát hai mẹ con Dobson.
- Hắn có khai là đã thử mở một bình ra, Hannibal giải thích. Nhưng hắn không thể đứng lâu trước đó. Hắn phải làm nhanh. Mà hắn lại hoạt động ban đêm và không dám bật đèn pin. Nên hắn không để ý con đại bàng chỉ có một đầu nhìn sang phải. Mà khác với thường lệ, nắp bình lại vặn theo chiều kim đồng hồ, tức là quay sang phải. Con đại bàng chỉ có một dấu hiệu đối với Nicholas: nó chỉ rằng vương miện được giấu gần đó. Alexis và hoàng tử đã thỏa thuận trước với nhau như vậy.
- Vậy là Alexis Kerenov đã định trước là sẽ làm nghề gốm à? Ông Alfred Hitchcock hỏi.
- Nghe nói không, Bob giải thích. Nhưng ông là nghệ nhân và ông phải kiếm ăn bằng cách này hay cách khác. Dù sao, ông vẫn có thể tìm ra nhiều cách để xen một con đại bàng một đầu giữa nhưng con đại bàng hai đầu khác: sơn hay vẽ lên tường, chẳng hạn.
- Hay thêu trên thảm tường, - đến lượt Peter gợi ý.
- Còn về Farrier, ông Alfred Hitchcock nói tiếp, các cậu viết rằng hắn đã bị cảnh sát trưởng Reynolds bắt với tội trạng xâm nhập nhà tư và tội hành hung. Đó chỉ là những tội trạng nhỏ. Tôi không nghĩ hắn sẽ ngồi tù lâu.
- Có thể là sẽ lâu, Hannibal đáp. Người ta vừa mới phát hiện ra rằng những trang phục đẹp đẽ của hắn được mua bằng thẻ tín dụng ăn cắp. Tội này thì phải đền tội nhiều hơn…
- Ở nước ta, ông Alfred Hitchcock nói, người ta không ưa những kẻ lừa đảo.
- Cháu đã thấy nghi Farrier ngay từ đầu, Hannibal khẳng định. Chiếc xe cũ kỹ không hợp với trang phục đẹp đẽ. Bác có biết rằng hắn chỉ có một cent trong túi không? Thậm chí hắn đã không thanh toán được tiền phòng. Do Thợ gốm cảm thấy hơi có trách nhiệm về món nợ của hắn, nên chính ông đã trả hóa đơn phòng trọ cho hắn.
- Ông rộng lượng quá, Alfred Hitchcock nói khẽ.
- Cảnh sát trưởng Reynolds đã tìm ra hóa chất mà Farrier dùng để tạo ra dấu chân lửa, - đến lượt Bob giải thích. Chất này được giấu trong cốp xe hắn. Cảnh sát trưởng Reynolds không chịu cho tụi cháu biết công thức và cũng không báo cho báo chí biết. Ông nói là “để cho người ta khỏi nảy ra ý xấu”.
- Ông hành động rất khôn ngoan!
- Farrier, Hannibal nói tiếp, đã từng ngồi nhà đá rồi. Hắn nổi tiếng trong giới cảnh sát như một tên trộm nữ trang khéo. Thậm chí quá nổi danh, theo lời cảnh sát trưởng Reynolds. Chỉ cần hắn xuất hiện đâu đó là cảnh sát nghi ngờ để ý ngay. Hắn bị mê hoặc bởi nữ trang. Trước đó hắn làm việc ở một cửa hàng bán nữ trang kiểu lạ ở Los Angeles, rồi mới nảy ra ý đến đây.
- Chắc là ảnh Thợ gốm xuất hiện trong tạp chí Westways thu hút hắn đến hả? Ông Alfred Hitchcock hỏi.
- Dạ không, thưa bác. Hắn đã kể tụi cháu nghe làm thế nào hắn đánh hơi được vương miện đang ở đây… Hắn tâm sự với tụi cháu trong khi chờ cảnh sát đến, lúc còn ở trên nhà Thợ gốm… Hắn giải thích rằng hắn có thói quen đọc các tin nhắn cá nhân đăng trong tờ Los Angeles Times. Từ khá lâu, hắn đã nghi rằng chiếc vương miện trưng bày ở viện bảo tàng Mandanhoff chỉ là bản sao. Đừng quên rằng tên này là chuyên gia về nữ trang quý. Hắn đã tìm hiểu về lịch sử Karathier và biết rằng Alexis Kerenov, người chính thức canh giữ vương miện, đã biến mất. Khi đọc tin nhắn trong báo Times, hắn đã nhớ đến hoàng tử Nicholas, được giả thiết là đã tự treo cổ lúc cách mạng xảy ra. Hắn tự hỏi xem “tin nhắn cá nhân” này có thể có liên quan đến vương miện Karathie hay không. Hắn chịu khó mua thêm các báo Chicago và New York và cũng tìm thấy tin nhắn giống như vậy. Thế là hắn đến Rocky để thăm dò, hắn tham quan xưởng Thợ gốm cùng với du khách, rồi nhìn thấy…
- Mặt dây chuyền với đại bàng hai đầu, Alfred Hitchcock nói hết câu. Đây là một điều tôi không hiểu nổi. Tại sao Alexis Kerenov đeo ọi người thấy một mặt dây chuyền như thế?
- Chính Thợ gốm cũng thừa nhận rằng như vậy thật điên rồ! Hannibal nói. Nhưng ông cảm thấy cô đơn và con đại bàng hai đầu gợi cho ông những kỷ niệm êm dịu. Mà rất ít khả năng có người Karathie đến Rocky một ngày náo đó… trừ phi được mời đặc biệt. Mà tin nhắn mà ông cho đăng báo hằng năm, cùng ngày, chỉ dành riêng cho Nicholas. Chỉ có Nicholas mới hiểu được. Hai chàng thanh niên – Alexis và Nicholas – đã cùng nhau chạy thoát khỏi lâu đài Madanhoff. Rồi hai người đã chia tay nhau với lời hứa rằng sẽ tìm lại nhau tại Hoa Kỳ. Alexis sẽ cho đăng tin một lần mỗi năm, đúng ngày kỷ niệm cách mạng, cho đến khi Nicholas đến tìm mình. Nếu có chuyện xảy ra cho Alexis trước khi Nicholas kịp đến, thì hoàng tử Karathie chỉ cần tham khảo các số báo của những năm trước để biết bạn mình đã trốn đến thành phố nào. Khi ấy, ông chỉ cần đến thành phố đó và đi tìm một con đại bàng một đầu, lạc giữa những con đại bàng hai đầu khác.
- Hừm! Alfred Hitchcock kêu. Kế hoạch của hai người bạn phụ thuộc quá nhiều vào sự may mắn! Đúng là hai người không có thời gian để bàn bạc nhiều. Cuộc cách mạng đang bùng nổ xung quanh… Thế là ông Alexis tội nghiệp đã chờ suốt cả đời.
- Còn Nicholas thì không hề rời khỏi nước.
Trên hình mà đại tá Kaluk đưa cho Thợ gốm xem có cái gì vậy? Alfred Hitchcock hỏi.
- Ông ấy không nói, Peter thở dài. Chắc là đáng buồn.
- Dù sao hình đó chứng minh rằng Nicholas đã chết thật rồi, Hannibal nói thêm.
- Chắc hình đó đã gây sốc mạnh đối với Thợ gốm, Alfred Hitchcock nhận xét. Nhưng sau bấy nhiêu năm, đáng lẽ ông phải hiểu rằng chờ đợi cũng hoài công thôi.
- Cháu nghĩ rằng ông đã hy vọng cho đến cùng rằng Nicholas sẽ xuất hiện và dòng họ Azimov lại lên ngôi trở lại, Bob nói.
- Nếu được như vậy, Peter mỉm cười nói, thì Thợ gốm lại trở thành công tước Malenbad trở lại… còn bà Dobson sẽ được làm bà tùy tùng ở triều vua. Không hiểu, - Peter mỉm cười nói thêm, mẹ của Tom có thích thú với vinh dự này hay không.
- À, mà cô ấy có tha thứ cho cha không? Alfred Hitchcock hỏi.
- Có chứ! Bob nói. Bà Dobson và Tom sẽ ở lại với ông hết mùa hè.
- Hai người Karathie đã đi rồi à?
- Dạ, đi rồi, ngay từ lúc cầm vương miện trong tay, Hannibal giải thích. Về phía họ, thì dễ dàng đoán ra rằng chính tấm hình của Thợ gốm đã thu hút họ đến Rocky. Chắc chắn họ đã thuê Ngôi Nhà Trên Đồi nhằm tiến hành chiến tranh lạnh chống lại Thợ gốm và buộc ông chịu thua. Chắc là họ rất thất vọng khi thấy người họ quan tâm biến mất và một phụ nữ và một đứa trẻ lại ở trong nhà. Tuy nhiên họ vẫn tiếp tục theo dõi hiện trường. Nhờ vậy họ đã thấy Farrier ngăn không ẹ con Dobson ra đi. Khi đó họ đã vội ra tay để đảm bảo chiếc vương miện không lọt khỏi tay họ.
- Theo cháu, Bob nói, đại tá Kaluk đã được phái đến Rocky vì xưa kia ông có biết Alexis Kerenov và có thể nhận dạng, hơn là Demetrieff. Quả thật, đại tá đã nhận ra Thợ gốm bất chấp bộ râu và mái tóc bạc. Và Thợ gốm cũng nhận ra ông!
- Câu chuyện Thợ gốm và dấu chân lửa, Peter nói, là ý tưởng ột bộ phim khá chứ, bác thấy sao?
- Đúng... Nhưng này... Vẫn còn một vụ bí ẩn nhỏ chưa được làm rõ. Tiếng động trong ống nước, khi vòi nước đều khóa, từ đâu mà có?
- Nguyên nhân chính do Thợ gốm, - Hannibal giải thích. Ông ngủ ở Ngôi Nhà Trên Đồi, nhưng lại không thể làm vệ sinh, vì căn phòng nhỏ đó không có nước. Khi đó, ông lén lút xuống sân nhà mình để rửa mặt ở vòi nước bên ngoài. Ông không muốn bà Dobson biết ông ở đâu, vì ông cho rằng bà biết càng ít càng tốt. Hai người Karathie không thể nhìn thấy ông, vì vòi nước này nằm ở sân sau nhà, không thể thấy được từ Ngôi Nhà Trên Đồi. Chính vì vậy mà hai người không phát hiện ra Farrier đang qua lại bằng cửa sau. Hàng rào trúc đào che mất tầm nhìn.
- Nhưng lần đầu tiên, làm thế nào Farrier đột nhập được vào trong nhà... để lấy bộ chìa khóa?
- Do bất cẩn, hôm đó Thợ gốm quá lo nghĩ nên đã quên khóa cửa nhà. Farrier không hề bẻ khóa. Chính nhờ vậy mà hắn đã kể với cảnh sát trưởng Reynolds một câu chuyện không tin nổi: hắn tình cờ xoay thử tay cầm trên cửa và đã vào nhà “chỉ để tham quan”. Chỉ về sau, khi thấy bà Dobson hất hủi hắn, nên hắn đã quyết định trả thù bằng cách tạo ra dấu chân lửa để làm bà sợ.
- Và cảnh sát tin chuyện này à? Alfred Hitchcock chưng hửng hỏi.
- Tất nhiên là không! Nhưng do không ai bắt bẻ được hắn, nên không thể chứng minh được rằng Farrier nói láo.
- Thêm một chuyện nữa, ông Alfred Hitchcock hỏi. Có kẻ đã bắn vào các cậu khi các cậu đang đi xuống đồi. Có phải là Farrier không?
- Không phải, Bob trả lời. Đó là Thợ gốm! Ông đã xin lỗi tụi cháu cả ngàn lần. Mục đích của ông là làm cho tụi cháu sợ, để tụi cháu không điều tra chỗ mấy người Karathie nữa, vì ông cho rằng bọn chúng nguy hiểm. Ông có một khẩu súng cũ chỗ ông dự trữ thức ăn. Nhờ vậy mà ông luôn có sẵn súng khi cần.
- Thế bác nghĩ sao ạ? Peter hỏi lại trở về với chủ đề đang quan tâm. Bác có nghĩ câu chuyện này có thể dựng thành một bộ phim hay không?
- Hừm! Không có chuyện tình éo le nào kết thúc có hậu… Nhưng do Alexis Kerenov, công tước xứ Malenbad, cuối cùng đã gặp lại được con gái, thì có thể nói rằng câu chuyện kết thúc có hậu… ông Alfred Hitchcock đánh giá. Để xem có thể làm gì được…
- Kết cuộc còn hay hơn bác nghĩ nữa, Hannibal cười tuyên bố. Bà Dobson nấu ăn rất ngon. Thợ gốm bắt đầu lên cân rồi. Ngoài ra, ông có lên Los Angeles để mua sắm ít quần áo: bộ plet, sơ mi, giày… Ông dự định sẽ đi cùng con gái để gặp mặt con rể. Khi quay về ông sẽ không còn vẻ bề ngoài kỳ quặc nữa.
- Thím Mathilda sẽ hài lòng! Peter nói.
- Nhưng mình thì buồn, Hannibal thở dài. Mất Thợ gốm thời xưa, là mất đi chút ít tính dân gian của thành phố Rocky!
HẾT