HAI THÁM TỬ TRẺ im lặng một hồi lâu. Cuối cùng Hannibal nói:
- Ít nhất, sương mù cũng sẽ ngăn cản không cho Huganay theo ta được.
- Sao hắn lại theo ta? Peter hỏi. Bọn mình đâu có bức tranh.
- Có thể hắn tưởng bọn mình có - Hannibal vừa trả lời vừa véo môi. Sao hắn chỉ tìm thấy trong cái hộp mỗi mẩu giấy của John Silver, lạ quá.
- Mà giả sử tên Huganay kia có đuổi kịp mình, hắn sẽ được đón tiếp đúng cách đấy - Peter lưu ý- Trước hết, bọn mình có anh Konrad. Thứ hai, mình vẫn còn cái chùy đây.
Peter kiêu hãnh huơ khúc ống rỉ sét mà cậu đã sử dụng tài tình ở nghĩa trang.
- Mình sẽ vui lòng sử dụng nó lần thứ hai. Mà tên Adams chắc không quên cú đánh của mình đâu.
- Cậu đã hành động dũng cảm và đúng lúc - Hannibal nói. Mình biết là cậu sẽ như thế.
Peter không trả lời nhưng cảm thấy mình đang đỏ mặt vì vui sướng. Hiếm khi Hannibal ban phát những lời khen như thế cho hai người bạn của mình lắm.
Còn thám tử trưởng thì đã nghĩ sang chuyện khác rồi.
- Chúng ta đã giải được bức thông điệp. Sự hiện diện của cái hộp chứng minh cho việc này. Tuy nhiên không có bức tranh trong hộp.
- Bức thông điệp còn nói: "Đồ ma lanh, đừng có hăng lên như thế", Peter lưu ý. Điều này có nghĩa là ông Silver vẫn còn đùa giỡn với ông Claudius.
- Có thể, Hanmbal công nhận.
Suốt dọc đường, Hannibal suy ngẫm, và Peter không làm gì để ngăn cản dòng suy nghĩ của sếp.
Sau khi vượt qua một đám sương mù nữa, xe tải đến Thiên Đường Đồ Cổ bình an.
- Ta hãy vào Bộ tham mưu - Hannibal đề nghị trong khi anh Konrad lái xe vào ga-ra. Ta phải thông tin cho Bob.
Vì không có ai theo dõi, nên hai thám tử đi theo lối đi mang tên Dễ dàng số 3.
Dễ dàng 3 là một cánh cửa cũ kỹ bằng gỗ sồi, dường như chỉ tựa vào một đống đồ đạc linh tinh. Nhưng nếu lấy một chìa khóa bị rỉ trong cái hộp bên cạnh để mở cánh cửa ra, thì ta bước vào một cái nồi hơi cũ, và từ đó, đi vào Bộ tham mưu được.
Bob Andy, hết sức căng thẳng, đang cố gắng đọc sách trong khi chờ hai bạn về.
- Sao, có tìm thấy không? Bob kêu lên.
Trước khi nghe, Bob đã biết câu trả lời rồi.
- Tên Huganay đã đuổi kịp bọn mình, Hannibal vừa nói vừa ngồi sụp xuống ghế.
- Nhưng hắn cũng không tìm thấy bức tranh, Peter nói thêm và ngồi xuống ghế. Hắn có tìm ra cái hộp. Nhưng trong cái hộp chỉ có một mẩu giấy nói với hắn rằng hắn không thông minh như hắn tưởng đâu.
- Lạ quá! Bob nói. Vậy là ông Silver giả vờ giấu bức tranh ở một chỗ, đồng thời lại giấu ở một chỗ khác sao?
- Không, Hannibal buồn bã nhận xét, mình không nghĩ thế. Nội dung tờ giấy trong cái hộp như sau: "Tiếc quá, anh bạn thân mến à. Anh đã nghiên cứu chỉ dẫn không kỹ rồi". Điều này có nghĩa là có một chỉ dẫn mà cả tên Huganay lẫn chúng ta đã không phát hiện.
- Thì... Bob bắt đầu nói.
Đúng lúc đó điện thoại reng.
Ba cậu ngạc nhiên nhìn nhau. Họ có chờ đợi cú điện thoại nào đâu.
Hannibal nhấc máy và gắn ống nghe gần micro để cho Bob và Peter có thể cùng theo dõi cuộc đàm thoại.
- Alô - Hannibal nói. Ba Thám Tử Trẻ nghe. Hannibal Jones ở đầu dây đây.
- Xin chào anh bạn trẻ, một giọng nói mỉa mai, có pha giọng Pháp không thể giấu được, nói nhỏ.
- Tôi được vinh dự nói chuyện với ai vậy? Hannibal hỏi.
Hannibal đã nhận ra ngay giọng của ông Huganay, nhưng cậu muốn có thời gian hoàn hồn để có thể bình tĩnh đáp lại những lời đe dọa mà chắc chắn tên trộm sẽ đưa ra.
- Cậu đang nói chuyện với người mà cậu vừa mới gặp cách đây không đầy hai tiếng, tại một địa điểm rất nên thơ, về phía Merita - ông Huganay trả lời, tôi gọi cậu chỉ để báo rằng tôi vừa mới nhận ra tôi đã sai lầm ở điểm nào. Tôi xin có lời khen các cậu đã không phạm sai lầm như thế. Tôi là người quân tử, tôi biết thua, tôi bỏ cuộc. Tôi gọi cho cậu từ sân bay. Vài phút nữa, tôi sẽ bay đi nước ngoài. Tôi muốn tỏ lòng khâm phục đối với các cậu: các cậu đã thắng tôi trong một trận mà các cậu bắt đầu ở thế thua. Các cậu hãy nhắn lại với anh bạn Claude thân mến rằng tôi chúc anh ấy kiếm được nhiều tiền với bức tranh kia.
- Ông tử tế quá - Hannibal nói, tuy không hiểu ông ta muốn nói gì.
- Ít ai có dịp khoe là khôn hơn tôi. Các cậu thì nói được rồi đó. Nếu có ngày các cậu qua châu Âu, thì hãy báo cho tôi biết: tôi sẽ tìm tho các cậu một vụ bí ẩn châu Âu hay hay để mà giải. Ngoài ra, tôi không hề giận các cậu. Tạm biệt, và không giận nhau nhé. Nhất trí chứ?
- Ơ ơ!... Dạ nhất trí. Hannibal nói.
- Còn một điều nữa. Mấy con két đang ở Santa Monica, 8958, đại lộ Đại Dương, trong cái ga-ra. Các cậu có thể đến đó lấy. Tôi rất tiếc là không có thời gian trả lại cho chủ của chúng. Nhờ các cậu làm giúp việc này. Cám ơn trước nhé.
Huganay gác máy.
Hannibal cũng gác máy xuống. Ba thám tử nhìn nhau . . .
Rồi sau một hồi:
- Bob ơi, cậu có địa chỉ chứ? Hannibal hỏi.
- Ghi rồi - lưu trữ viên đáp. Vậy là bọn mình sẽ trả lại được con Shakespeare và Patapon cho chủ của chúng. Nhưng phần còn lại ông ấy nói có nghĩa thế nào nhỉ? Bọn mình mà đánh bại ông ấy sao?
- Có thể là ông ấy nói quá đáng - Peter bình luận. Mình chỉ đánh bại có mình tên Adams thôi. Mà mình chỉ đánh có một cú duy nhất! Ê Babal, sao cậu lại nhìn mình thế kia?
Hannibal, hơi thở hơi bị ngắn, hỏi:
- Câu sáu nói sao?
- Hãy tìm thật kỹ, phía sau đống xương, dưới mấy khối đá, trong lỗ, có một cái hộp không khóa. - Bob trả lời.
- Mà tên Lester thô bạo đã tìm ra cái hộp của ông Silver chính phía sau đống xương và dưới mấy khối đá - Peter lưu ý.
- Đúng. Hannibal nói. Nhưng hộp lại đóng kín bằng ổ khóa. Đó đâu có đúng là cái mà ông Silver gọi "một cái hộp không khóa".
- Phải - Peter kêu. Chắc là phải có cái khác. Mà không, không thể được. Nếu có Lester đã tìm ra rồi.
- Lỡ hình dạng không giống cái hộp thì sao? Hannibal bắt bẻ. Bob ơi, cậu hãy nhắc lại giùm mình câu số bảy.
- Đồ ma lanh, đừng có hăng lên như thế, - Peter đọc thuộc lòng. Bọn mình đã nghe chính con Scarface nói.
- Còn nữa: Tao cũng muốn cho mày cái rỉ, nhưng mày sẽ không biết phải làm gì, - Bob nói thêm. Dù sao, đó cũng là theo phiên bản của Râu Đen. Còn "cái rỉ" tất nhiên là rỉ tai một thông tin nào đó, nhưng có vẻ là một thông tin giả quá.
- Có thể - Hannibal trả lời, nhưng không chắc. Có thể sự khó hiểu ở đây là cố tình, và nếu đúng vậy thì chỉ cần nghiên cứu chỉ dẫn thật kỹ. Peter à, cậu gọi cái vật mà cậu vừa mới đặt trước mặt trên bàn là gì?
Peter nhìn vật đó.
Bob cũng nhìn vật đó.
- Đó là một khúc ống cũ bị... rỉ - Peter nói.
- Do đâu mà cậu có nó?
- Mình lượm được nó dưới đất, ở nghĩa trang và mình đã dùng nó để đập vào tên Adams.
- Tại sao nó lại nằm dưới đất? Có phải do tên Lester tìm thấy trong đống đá và vứt nó ra không?
- Đúng - Peter nghẹn ngào nói.
- Cậu có để ý rằng cái ống rỉ này được bịt kín ở hai đầu để tránh không cho hơi ẩm vào không? Hannibal hỏi.
- Gần như đấy có thể gọi là một cái hộp... Bob rụt rè gợi ý.
- Không có khóa - Peter nói thêm.
- Một cái hộp không có khóa - Hannibal nói. Một cái hộp kín để tránh ẩm, bụi, côn trùng. Một cái hộp có thể kín cả thế kỷ nếu cần. Một cái hộp lý tưởng để cất một vật quý. Và chúng ta đã mang theo về nhà!
Peter đang cố gỡ hai cái nút đậy kín hai đầu ống.
- Chắc quá có lẽ phải lấy kềm...
Peter đi sang căn phòng bên cạnh và trở về cùng cái kềm.
- Cậu mở ra đi - Hannibal ra lệnh. Chính cậu tìm ra nó mà.
Ba thám tử nín thở.
Peter kẹp lấy cái nút thứ nhất. Sau khi vặn vẹo vài cái, nút rời ra, nút thứ nhì cũng vậy.
Peter thò ngón tay vào trong ống. Bên trong ống có phủ một lớp nhựa đặc biệt ngăn cách không để sắt rỉ chạm vào phần chứa bên trong. Một cuộn vải xuất hiện và từ từ rơi xuống bàn.
- Vải... Hannibal nói nhỏ. Có thể cuộn lại mà không bị hư. Peter ơi, cậu mở cuộn vải ra đi.
Peter tháo nhẹ nhàng rồi trải dài ra. Ba thám tử mở căng mắt ra nhìn.
Bức tranh khoảng năm mươi centimét nhân ba mươi. Dù có mù tịt về mặt nghệ thuật, ba thám tử cũng không thể nào lầm được: bức tranh vẽ hình một cô gái chăn cừu xinh đẹp tay ẵm một con cừu con có một chân bị thương, đúng là của một họa sĩ bậc thầy. Màu sắc rực rỡ không hề bị phai.
Bức tranh bị mất được tìm thấy trở lại.
- Một mảnh cầu vồng, Hannibal nói. Hèn gì John Silver nói về bức tranh như thế.
Khi nghe hai từ "John Silver" và "bức tranh", con yểng đang ngủ gật đột nhiên tỉnh táo lại. Nó vỗ cánh hai lần, rồi nói:
"Nghệ thuật, đúng là nghệ thuật! Mình đã bảo là nghệ thuật mà!"
Sau đó, nó rúc đầu xuống cánh, rồi ngủ luôn.
Nhưng ba thám tử rùng mình từ đầu đến chân; ba cậu có cảm giác là chính giọng nói của ông John Silver quá cố vừa mới vang lên.