RÂU ĐEN rõ ràng không hề muốn trở về thùng các-tông; nó đã bỏ đi luôn.
Trong khi đó, Carlos đã dỗ được cho bác Ramos hết ho. Bác chịu trả lời các câu hỏi của Hannibal. Nhưng vì bác không nói tiếng Anh được nhiều, nên chủ yếu là Carlos trả lời, thỉnh thoảng bác chỉ gật đầu.
- Bác em đến đây khoảng hai năm nay- Carlos bắt đầu nói. Bác đến từ Mêhicô cùng con lừa Pablo và chiếc xe kéo. Bác là thợ làm vườn rất giỏi, và người ta đã nói với bác rằng ở đây sẽ có nhiều việc làm cho bác. Cho nên bác thuê căn nhà này, và với những cái thùng cũ, bác đã làm một cái nhà kính. Bác trồng hoa mang ra thành phố bán. Một hôm, có một senor đến đây. Ông nói ông tên là John Silver, từ Anh quốc sang. Ông ấy cao, gầy. Trông ông rất ốm yếu. Ông không có nhiều tiền. Ông xin bác em cho ông ở nhờ. Bác đã nhận lời. Senor Silver có vài bộ quần áo cũ, một túi thủy thủ và một cái hộp bằng kim loại. Chiếc hộp rộng như thế này, dài như thế này nhưng hoàn toàn trống rỗng.
Carlos dùng tay chỉ kích thước cái hộp. Bác cậu vừa gật đầu vừa nói "si, si". Hannibal nhanh nhẹn ước tính.
- Khoảng bốn mươi nhân bảy mươi centimét. Em nói tiếp đi Carlos. Những thông tin của em rất quý báu.
- Chiếc hộp có ổ khóa chắc lắm. Ông Silver luôn luôn nằm ngủ cùng cái hộp dưới nệm giường. Mỗi đêm, ông mở hộp ra nhìn vào trong đó và trông ông hạnh phúc như thiên thần.
- "Si, si"! Bác Ramos tán thành.
- Bác hỏi ông Silver có cái gì trong hộp. Senor Silver trả lời - Carlos vừa gãi đầu vừa cố gắng nhớ lại từ ngữ chính xác... Ông ấy trả lời: "Có một ít cầu vồng với thật nhiều vàng".
- Nghe lạ quá! Hannibal nói. Em kể tiếp đi Carlos.
- Sau đó - cậu bé Mêhicô nói tiếp, bác ngã bệnh. Nên bác viết thư cho cha mẹ em để cho em sang giúp đỡ bác. Em đón xe đi nhờ sang đây. Phiền cái là em không biết gì về hoa. Em không biết trồng hoa.
- Mày rất ngoan, bác Ramos nói bằng tiếng Anh. Mày rất ngoan. Mày làm theo khả năng của mày.
- Cáu cám ơn bác Ramos - Carlos thích thú trả lời. Cả hai bác đều bệnh. Nhất là senor Silver. Ông ấy bảo căn bệnh nằm bên trong người ông và không chịu đi. Em bảo sao ông ấy không lấy cái hộp có thật nhiều vàng và đến một bác sĩ giỏi. Ông ấy cười và sau đó lại buồn.
Ông ấy giải thích với em rằng - Carlos hít thật sâu - muốn bán cái hộp thì ông phải khai tên thật của mình. Ông ấy không có quyền ở đây. Người ta sẽ đưa ông trở về Anh và tại đó ông sẽ bị bỏ tù. Cho nên ông ấy phải ở lại đây, không có tiền và được ngắm miếng cầu vồng của mình. Nhưng theo ông ấy điều này không quan trọng. Trước sau gì ông ấy cũng sẽ ra đi.
Carlos có vẻ băn khoăn.
- Ngay lúc đó, em không hiểu ý ông ấy nói gì. Rồi một hôm, ông ấy về nhà cùng với bảy con két đầu vàng còn nhỏ, trong bảy cái lồng. Ông ấy để chúng trong nhà kính và bắt đầu dạy cho chúng nói.
Peter và Hannibal nhìn nhau. Lại nói về mấy con két!
- Senor Silver dạy chim rất tài - Carlos nói. Râu Đen không bao giờ xa ông ấy. Senor Silver dạy nói những câu lạ, mà em không hiểu.
- Đó là những lời trích dẫn văn học - Hannibal nói rõ. Em có nhớ được tất cả những từ ấy không?
- Ồ! Không - Carlos thở dài - khó lắm. Có hôm, có một con két đầu vàng bị chết. Senor Silver buồn lắm, sau đó ông nói: "Râu Đen sẽ thay nó ". Ít lâu sau, senor Silver đi vắng suốt ba ngày cùng cái hộp. Khi trở về ông Silver còn bệnh nặng hơn, nhưng không còn cái hộp nữa. Ông ấy giải thích với bác cháu em rằng ông ấy đã giấu hộp đi ông ấy sắp ra đi mãi mãi và ông ấy không muốn để cái hộp lại chỗ hai bác cháu em bởi vì nó sẽ mang lại bất hạnh. Ông ấy có viết bức thơ rất dài nhờ em mang ra bưu điện bỏ.
- Em có nhớ tên người nhận không? Hannibal hỏi.
- Dạ không, anh Hannibal à. Em chỉ nhớ là có rất nhiều tem và có dãy màu xanh đỏ ở viền bao thư.
- Bì thư gởi "máy bay", Peter nhận xét.
- Chắc là gởi đi Châu Âu, vì có nhiều tem, Hannibal nói thêm.
- Khi senor Silver nói ông ấy sắp ra đi, thì có nghĩa là ông ấy sắp chết - Carlos kể. Ông ấy không muốn hai bác cháu em mang ông đến bệnh viện. Ông ấy muốn được chết cùng bạn bè.
Carlos bắt đầu nói chuyện bằng một giọng nhỏ lại, đầy xúc động.
- Senor Silver rất kỳ lạ. Ông ấy nói chuyện khó hiểu. Nhưng ông ấy là bạn của hai bác cháu em.
- Ông ấy nói rằng chẳng bao lâu sẽ có một senor mập đến đây cho hai bác cháu em một ngàn đôla. Đổi lại hai bác cháu em phải giao cho ông ta bảy con két. Senor Silver cười rất lâu khi giải thích với hai bác cháu em điều này. Ông Silver còn nói thêm rằng đây là trò đùa hay nhất của mình và senor mập sẽ phải cực khổ nhiều nữa... Senor Silver rất hài lòng ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, senor Silver không thức dậy nữa.
Cậu bé Mêhicô nuốt nước miếng. Hannibal và Peter hiểu rằng cậu bé thật sự thương tiếc người quá cố. Cuối cùng Hannibal hỏi:
- Thế người đàn ông mập không đến sao?
Carlos lắc đầu.
- Không. Do senor là bạn của hai bác cháu em, nên bác đã xin chôn ông tại nghĩa địa nhỏ của khu phố, và bác đã hứa là sẽ trả tiền thật sớm. Bác cháu em chờ đợi một tuần, hai tuần, ba tuần... Senor mập không tới mà lại phải trả tiền chôn cất. Khi đó bác Ramos đã cho mấy con két vào xe kéo chở ra Hollywood bán. Bác bán được tất cả mấy con két trong ngày hôm đó.
- Thế còn ông mập? Hannibal hỏi.
- Hai tuần lễ sau nữa, ông ta mới đến. Ông ta tức giận. Ông ta mắng chửi bác Ramos của em. Rồi ông ta lại van xin bác... Khi ấy, em lấy bản đồ thành phố ra và bác Ramos đã chỉ cho ông ta xem bác đi bán két ở khu nào. Senor mập ra về, nhưng ông ta có để lại danh thiếp phòng trường hợp bác Ramos nhớ ra bác đã bán két cho ai. Nhưng bác không nhớ được! Mà đối với bác cháu em, một ngàn đôla là số tiền rất lớn.
Sau khi thổ lộ tất cả như vậy. Carlos hãnh diện đứng thẳng người lên.
- Nhưng chúng tôi có thể sống không cần tiền - cậu bé tuyên bố. Chúng tôi đã chăm sóc cho người bạn của chúng tôi. Chúng tôi không nợ tiền ai hết. Không ai có quyền chửi mắng chúng tôi.
Đúng lúc đó, anh Konrad lại xuất hiện ở khung cửa.
- Tôi dỡ hàng xuống xong rồi - anh Konrad thông báo. Về chưa? Tôi còn công việc ở nhà nữa.
- Ta về thôi - Hannibal tán thành. A, khoan đã, anh Konrad à. Anh có bản đồ Holywood trên xe tải không?
- Tất nhiên là có.
- Peter, cậu đi lấy đi.
Peter mang bản đồ về.
- Carlos - Hannibal hỏi, em có thể chỉ cho hai anh xem bác Ramos bán két ở khu vực nào không?
Sau khi trao đổi vài câu bằng tiếng Tây Ban Nha cùng với bác Ramos. Carlos vẽ một hình vuông trên bản đồ.
- Khoảng chừng đâu đây, senor Hannibal à - cậu bé nói. Nhưng trên những đại lộ nào, thì em không biết chính xác.
Hannibal xếp bản đồ lại cất vào túi.
- Cám ơn em, Carlos. Vì hai anh đã biết người mua con Shakespeare và con Patapon, hai anh sẽ tìm hiểu chính xác hơn những thông tin em vừa cung cấp. Phải thừa nhận rằng, bây giờ, vụ bí ẩn càng bí ẩn hơn bao giờ hết.
- Mình cũng nghĩ thế - Peter nói thêm.
- A! Phải chi đừng bị mất Râu Đen... Thôi! Một người thám tử đích thực cần phải biết thất bại mà vẫn vui không nản.
Hannibal bắt tay Carlos.
- Anh hy vọng bác em sớm bình phục. Nếu ông Claudius còn đến quấy rầy bác Ramos nữa, thì em hãy báo cảnh sát.
- Cảnh sát hả? Tự em cũng đủ sức tiếp đón ông ta! Cậu bé Mêhicô đáp.
Mắt cậu bé như phát ra tia sáng, và cậu bé chụp lấy một cây gậy to lớn.
- Senor sẽ sớm cần đến xe cứu thương! Cậu bé khẳng định.
Khâm phục trước lòng dũng cảm của cậu bé, Hannibal và Peter rời khỏi nhà leo lên xe tải về nhà.