TRONG KHI ĐÓ, Bob đã tắm rửa thay đồ xong. Khi đến thư viện thành phố Rocky, nơi cậu làm việc bán thời gian, tâm trạng Bob rất vui. Cô Bennett, thủ thư, mỉm cười với cậu:
- Cô mong em quá, cô nói. Hôm nay thư viện có rất nhiều độc giả. Em có thể xếp sách lại trên kệ không?
- Thưa cô tất nhiên là được ạ.
Bob bắt đầu sắp xếp lại đống sách.
Có một tựa sách đập vào mắt cậu: "Truyền thuyết California". Khi làm việc xong, cậu lợi dụng lúc nghỉ ngơi để lật xem quyển sách. Có một tựa đề: "Seaside, Giấc mộng của một thành phố đã chết".
- Hừm! Cậu nói khẽ. Có vẻ hấp dẫn đấy!
Nhưng cô Bennett đang gọi để nhờ cậu sửa lại vài bìa sách bị rách. Bob lấy băng keo, cây kéo... Cậu rất khéo tay và nhanh chóng làm xong công việc.
Sau đó, cậu lấy lại quyển sách mà cậu đã để sang một bên...
"Có nhiều thành phố bị nguyền rủa, cũng giống như người vậy. Sau khi ấp ủ mộng trở thành một nơi nghỉ mát lừng danh, cách đây khoảng năm mươi năm, Seaside đã thấy giấc mộng này tan biến thành mây khói.
Lúc đó, nhiều nhà kinh doanh bất động sản táo bạo đã bỏ cả gia tài vào vụ này. Họ hy vọng biến thành phố nhỏ thành một thành phố hào nhoáng và danh tiếng. Rất tiếc! Những cơn kênh tạo thành Venise tương lai đã bị lấp để nhường chỗ cho các nhà máy bình thường. Những khách sạn thanh lịch vẽ trên giấy không bao giờ được xây nổi. Trái lại, một con đường lớn, ồn ào và xấu xí cắt ngang thành phố từ đầu này sang đầu kia.
Nhưng nỗi thất vọng lớn nhất của các nhà kinh doanh bất động sản tại thành phố nghỉ mát Seaside là dự án hệ thống tàu điện ngầm. Đáng lẽ hệ thống tàu điện ngầm này là hệ thống đầu tiên được xây dựng ở miền Tây. Rất tiếc! Công quỹ thiếu hụt nhanh chóng và dân chúng cũng không hăng hái cho việc thực hiện dự án. Tóm lại, hệ thống tàu điện ngầm bị bỏ quên. Một vài kilômét đã được đào bị đóng lại bằng hàng rào và rơi vào quên lãng".
- Ôi! Bob thở dài.
Bây giờ thành phố Seaside mới hiện ra trong trí óc của Bob. Thành phố đã chết cách đây hơn nửa thế kỷ (quyển sách cũ đến vài năm). Nếu Bob không tình cờ phát hiện những thông tin này, có lẽ không có ai kể cho cậu nghe câu chuyện về quá khứ của thành phố.
Bob ghi vào sổ tay những sự kiện chủ yếu liên quan đến Seaside. Sau bữa ăn tối, Bob sẽ báo cáo với Hannibal.
Sắp đến giờ đóng cửa. Bob chào cô Bennett, rồi đạp xe về nhà. Trong khi mẹ nấu bữa ăn tối, ba của cậu đang vừa đọc báo vừa hút thuốc.
- Chào con! ông Andy nói với con trai. Ba nghe nói con về nhà người phủ nhiều bùn đến nỗi máy giặt xém chịu thua!
- Dạ đúng đấy, ba ơi! Bob vừa cười vừa trả lời. Con bị té xuống hố. Có lúc, con tưởng con bị lún xuống cát. Nhưng đó chỉ là bùn!
- Cát lún à? Theo ba biết, thì ở vùng này không có.
- Không phải ở Rocky, mà ở Seaside, Bob giải thích. Tụi con đang thám hiểm một cái hang.
- Thời xưa, con có thể mất mạng khi đến vùng đó lục lạo đấy. Phần lớn hang động được bọn buôn lậu dùng để giấu hàng, còn trước đó thì bọn hải tặc giấu chiến lợi phẩm.
- Con cũng có nghe nói vậy. Con có đọc trong một quyển sách rằng Seaside là một thành phố đã chết trước khi kịp lớn lên. Ba có biết chuyện này không ạ?
Ông Andy là một nhà báo khá uyên bác, ông gật đầu.
- Nhiều người đã sạt nghiệp trong vụ này. Một số đã mất trắng. Một số khác sa sút thần kinh trầm trọng. Bắt đầu từ vụ cháy ở hội chợ là xui luôn. Seaside đã trở thành một nơi hoang vắng.
- Thành phố đâu có gây cho con ấn tượng xấu đến như vậy, Bob phản đối. Nó cũng lớn gần bằng Rocky.
- Đó là vì trong năm mươi năm qua, thành phố cũng phát triển lên được một chút - ông Andy giải thích. Nhưng thành phố không bao giờ trở thành cái mà mọi người hy vọng: một đô thị sầm uất.
- Nghe nói người ta bắt đầu xây dựng tàu điện ngầm, xong người ta bỏ - Bob nói thêm.
- Đúng. Và việc bỏ cuộc như thế đã làm cho một nhà kinh doanh bất động sản mất mạng. Người đàn ông tội nghiệp ấy đã bị dồn đến phá sản và đã tự tử. Ba không nhớ tên ông ấy nữa, nhưng ông ấy rất năng động và nhiệt tình, ông ấy nhìn xa. Phải chi nhiều người nghĩ giống ông ấy, thì Seaside đã trở thành cái mà ông ấy mong đợi: thành phố tuyệt diệu nhất vùng ven biển này.
Bà Andy thông báo từ trong nhà bếp:
- Bữa ăn tối dọn xong rồi! Vào bàn nhé!
Bob không chờ gọi lần thứ nhì. Cậu đang rất đói.
***
- Mình đề nghị từ bỏ không tìm kiếm con chó của ông Allen nữa, Peter cương quyết nói. Đối với chú ấy, chỉ là việc một con chó bị mất. Nhưng đối với mình, câu chuyện đã phức tạp lên với một con rồng, hai tên thợ lặn có vũ trang và ghét kẻ lạ, đó là chưa nói đến cái giếng cát lún hút mình xuống và cầu thang sụp đổ dưới chân khi mình không biết cách bước xuống. Cũng đừng có quên cái vật hay người gì đó đã gọi điện thoại để báo cho bọn mình hãy tránh xa cái hang ấy. Bọn mình nên làm theo lời khuyên đó. Lời khuyên rất đáng giá... nhất là vì của một người đã chết!
Bob mở to mắt.
- Cậu nói gì vậy?
Đó là sau bữa ăn tối, ba thám tử lại ngồi cùng nhau ở Bộ tổng tham mưu. Hannibal giải thích với Bob:
- Lúc cậu về nhà thay đồ, bọn mình đã nhận được một cú điện thoại bí ẩn...
Cậu lặp lại từng từ một thông điệp nhận được từ thế giới bên kia. Bob liếm môi:
- Nếu không phải trò đùa, Bob nói, thì có nghĩa là có người không muốn bọn mình vào hang nữa.
Vẻ mặt Hannibal trở nên bướng bỉnh theo kiểu mà Bob và Peter đều đã quen.
- Chúng ta chưa tìm thấy được gì cả về cái con rồng bí ẩn kia - cậu nói. Mình đề nghị trở lại hang ngay tối nay để tiếp tục thám hiểm.
- Chúng ta biểu quyết đi! Peter đề nghị. Phần mình, mình đề nghị bỏ vụ này.
- Vụ này! Vụ này! Vụ này! - Râu Đen, con yểng trong chuồng đặt ngay trên bàn làm việc the thé nói theo.
- Mày im đi! Hannibal nói. Mày không phải là thành viên đã tuyên thệ của hội. Mày chỉ có quyền im lặng mà thôi.
- Người chết không đe dọa chơi đâu nhé!
Con chim la thêm, rồi vỗ cánh.
Bob quay sang Hannibal.
- Hay lúc nãy, hai cậu chỉ nghe con Râu Đen mà thôi!
Hannibal kịch liệt phản đối:
- Chắc chắn là không! Những lời này do một người có hơi thở nặng nhọc nói ra. Nếu người ta cố tình để làm cho giọng nói rùng rợn, thì thành công quá. Hiệu quả khá ghê rợn, đúng không Peter.
- Cũng không kém rùng rợn bằng tất cả những gì đã xảy ra với bọn mình từ đầu đến giờ, Peter vừa nói vừa hất mái tóc ra phía sau. Nếu hôm nay tóc mình chưa bạc, thì ngày mai sẽ bạc thôi.
Hannibal cười.
- Cậu không hoảng sợ gì hơn chúng tớ đâu, Peter à! Cậu đóng kịch thôi.
- Cậu cá không? Peter nói.
Thay vì trả lời. Hannibal nhấc điện thoại.
- Mình tin chắc, - Hannibal nói, là khi chú Warrington đến cùng với chiếc Rolls Royce, cậu sẽ là người đầu tiên leo lên xe.
Nửa tiếng sau, Peter đang nhìn qua cửa sổ của chiếc xe thuê cũ nhưng sang trọng. Đó là một chiếc Rolls Royce mạ vàng, động cơ êm ru, xe đang chạy về Seaside.
- Đôi khi - Peter thở dài, mình cảm thấy hối hận là trong một cuộc thi, cậu đã trúng thưởng được quyền sử dụng chiếc xe này đấy Babal à! Nó đang chở bọn mình về một cuộc phiêu lưu mà mình thấy không hay ho tí nào!
- Cậu quên. - Bob nhắc, rằng Hannibal chỉ trúng được quyền sử dụng xe Rolls trong vòng một tháng thôi, và khi hết hạn, bọn mình rất tiếc.
Peter ngả lưng vào nệm da rồi mỉm cười.
- Phải công nhận, - cậu nói, là chiếc Rolls tiện nghi hơn chiếc xe tải con của chú cậu, Babal à.
Hannibal đã xin chú Warrington chở đến bờ vách đá, phía trên bãi biển Seaside. Đến nơi, cậu cám ơn bác tài.
- Chú chỉ còn việc kiên nhẫn chờ đợi tụi cháu chú Warrington à.
Ba thám tử bước xuống xe và lấy ra tất cả những dụng cụ đã mang theo.
- Đèn pin, máy ảnh, máy ghi âm. Hannibal liệt kê từ từ. Chúng ta đã đề phòng bất cứ điều gì có thể cần đến chúng.
Cậu đưa máy ghi âm cho Bob:
- Để thu tiếng ho của chú rồng, Bob à, và thu luôn tiếng nói ồ ồ của con ma!
Nhìn thấy Hannibal cầm cuộn dây, Peter hỏi:
- Cái này để làm gì vậy?
- Biết đâu? Lỡ cần. Có thể ta sẽ cần đến 30 mét dây nylon mỏng này... nhất là nếu Bob lại nhào xuống hố lần nữa!
Nhưng đúng vào lúc ba cậu đặt chân xuống bậc thềm thứ nhất, dường như đại dương gầm gừ to hơn, như thể đe dọa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...