SÁNG HÔM ĐÓ, Hannibal có vẻ đăm chiêu.
- Không biết ta phải làm thế nào - cậu khẽ nói, để có thể thực hiện thành công vụ trộm giật gân nhất chưa bao giờ thấy trong vùng này.
Hai bạn của Hannibal giật nảy mình lên. Bob thả gói danh thiếp mà cậu định đặt dưới máy in. Peter đang bận sửa một cái radio cũ, thực hiện một động tác đột ngột đến nỗi cái tuốc-nơ-vít của cậu bị trượt sang một bên.
- Cậu nói gì? Peter la lên.
- Mình tự hỏi - Hannibal nhắc lại, ta phải làm thế nào để thực hiện vụ trộm lớn nhất chưa từng có trong vùng! Nghĩa là... nếu giả sử chúng ta là bọn bất lương.
- Nếu cậu đang nghĩ thế - Peter càu nhàu, thì cậu thử nghĩ luôn chuyện gì sẽ xảy ra với bọn mình nếu bọn mình bị tóm cổ. Người ta luôn nói rằng tội ác không sinh lời.
Bob lượm những miếng các-tông mà cậu đã làm rơi.
- Mình không nghĩ rằng bọn mình sẽ là những kẻ bất lương tốt - Bob tuyên bố. Thậm chí mình không đủ khéo để in danh thiếp của mình sao cho mực không bị lem.
- Ôi! Đó chỉ là một ý nảy ra trong đầu mình thế thôi - Hannibal giải thích. Dù sao, nghề của chúng ta là thám tử. Nên, nếu chúng ta có thể lên kế hoạch thật kỹ lưỡng cho một vụ trộm, thì chúng ta sẽ không khó khăn gì để làm rõ vụ bí ẩn đặt ra trước mắt. Để làm như thế, chỉ cần đảo ngược các vai và tự đặt mình vào vị trí bọn cướp.
- Ý hay quá, Babal ạ! Peter tán thành. Nhưng ngay lúc này, mình đang phải tự đặt mình vào vị trí của chủ nhân cũ của cái đài này! Người này đã hí hoáy chữa tạm cái máy đến nỗi dây điện bị rối cả. Khi làm xong, mình sẽ có toàn bộ thời gian để cố hiểu những dòng suy nghĩ nghiền ngẫm vô lý xuất sắc của cậu.
Peter siết xong một đai ốc rồi đắc thắng mời Hannibal kiểm tra công việc của cậu.
- Lẽ ra chú Titus phải tốn ít nhất cũng ba đô la cho việc sửa chữa - Peter tuyên bố. Giờ thì chú ấy có thể bán cái đài này như một cái máy chạy tốt chứ không phải như cái bộ xương tầm thường.
Hannibal cười.
- Chú Titus sẽ trả tiền cho cậu, nhưng trước hết mình đề nghị cậu kiểm tra xem đài có làm việc không. Nếu không, một xu cũng không có đâu.
Peter nhún vai rồi bật nút lên. Cái đài kêu ọc ọc, sau đó nghe giọng phát thanh viên đọc thông tin.
Vụ điều tra liên quan đến những sự kiện kỳ lạ ở Seaside vẫn tiếp tục giậm chân tại chỗ. Chúng tôi xin nhắc lại rằng suốt tuần qua, năm con chó đã bị mất tích. Các chủ nhân của chúng rất lấy làm thắc mắc... Còn cơn bão đã tàn phá vùng...
- Tắt đi, Peter ơi! Hannibal ra lệnh.
- Các cậu có nghe không? Peter vừa tuân lệnh vừa nói lớn tiếng. Năm con chó bị mất tích! Chắc là việc làm của một tên gàn.
- Đó là một trong những tên bất lương mà Babal nói lúc nãy - Bob cười và gợi ý. Hắn sẽ bắt cóc tất cả những chú cẩu trong vùng, và một khi thị trường khan hiếm, hắn sẽ bán chúng lại với giá cắt cổ. Một cách làm giàu hết xảy!
Hannibal im lặng, chỉ véo môi dưới, đó là dấu hiệu khi cậu suy nghĩ cao độ.
- Kỳ thật! Cuối cùng Hannibal nói khẽ. Năm con chó mất tích chỉ trong vòng một tuần!
- Thì mình đã nói mà! Bob la lên. Chắc chắn đó là một kẻ muốn làm chủ thị trường chó. Hay cũng có thể hắn định làm xúc xích thịt chó!
Hannibal nở một nụ cười yếu ớt.
- Giả thuyết chấp nhận được. Nhưng không mang lại câu trả lời cho câu hỏi của mình. Tại sao năm con chó mất trong vòng một tuần? Mình cũng tự hỏi không hiểu sao không ai nhờ đến chúng ta để điều tra về những vụ mất tích kỳ bí ấy.
- Có thể không có gì kỳ bí cả! Peter nói. Có khi chó cũng trốn khỏi nhà và lâu lắm mới trở về.
- Peter nói đúng - Bob nhất trí. Không có gì chứng tỏ rằng những con chó bị mất là những con vật đáng giá. Thông báo không nói điều đó. Có lẽ là những chú cẩu tầm thường thôi.
Hannibal miễn cưỡng đồng ý.
- Phải - cậu thở dài. Những vụ mất tích liên tiếp ấy có lẽ chỉ là một sự trùng hợp thuần túy, mặc dù giả thuyết này trái với với linh tính của mình!Peter và Bob mỉm cười. Không hiếm khi Hannibal sử dụng những câu cú phức tạp và từ ngữ kiểu cách. Điều này làm cho cậu khác biệt với những bạn khác và ai cũng khâm phục cách diễn đạt lưu loát của cậu. Và đôi khi các đoạn diễn văn cầu kỳ cũng gây ấn tượng đối với người lớn.
- Mình tự hỏi - Thám tử trưởng nói tiếp, làm thế nào chúng ta có thể giải được vụ bí ẩn này mà chưa được yêu cầu bởi một trong các chủ nhân của những con chó bị mất tích.
Peter và Bob hốt hoảng nhìn nhau.
- Vụ bí ẩn nào? Peter thốt lên. Chính cậu vừa mới nói rằng những vụ mất tích ấy chỉ là ngẫu nhiên.
- Có thể, nhưng chúng ta là thám tử! Cậu nhớ đi, có lúc chúng ta cũng đã tìm lại được những con vật bị mất tích! Và những vụ mất tích ít nhiều gì cũng liên quan đến một bí ẩn nào đó.Peter và Bob gật đầu tán thành. Thật vậy, hai cậu nhớ ra rằng trong khi tìm con mèo Abyssinie của bà Banfry, các cậu đã làm sáng tỏ được vụ bí ẩn Xác ướp thì thầm. Cũng tương tự thế, khi cố gắng tìm lại con két của cô Waggoner, ba cậu đã giải được vụ Con két cà lăm.
- Seaside nằm ở phía nam Rocky, không xa đây lắm, mình e rằng uy tín thám tử của chúng ta bị giới hạn nhiều hơn là chúng ta tưởng. Phải làm một cái gì đó để cứu vãn việc này.
Bob hối hả với những miếng các-tông mà cậu ta đã đặt dưới máy in cũ.
- Mình đang lo về chính việc đó đấy Babal ạ! Bob thông báo. Mớ danh thiếp của chúng ta sắp cạn rồi. Đã đến lúc phải in thêm.
- Ý kiến xuất sắc - Hannibal tán thành. Nhưng mình đang nghĩ đến chuyện khác. Cần phải có quảng cáo ráo riết. Như thế, khi nào xảy ra những sự kiện bất thường, người ta sẽ nghĩ ngay đến việc gọi cho Ba Thám Tử Trẻ ở Rocky, bang California.
Bob đưa tay lên trời.
- Trời ơi trời, Babal ơi! Quảng cáo? Cậu có suy nghĩ không? Chúng ta đâu đủ phương tiện để lên truyền hình hay thuê một chiếc máy bay vẽ tên bọn mình lên bầu trời.
- Tất nhiên! Hannibal nhún vai trả lời. Ta đi thôi! Chúng ta sẽ bàn bạc để xem làm thế nào cho công chúng biết nhiều hơn về chúng ta!Ba cậu nâng một cánh cửa sập lên và lẻn vào nơi trú ẩn bí mật. Cả ba đang đứng trong một văn phòng nhỏ, có một bàn làm việc, vài cái ghế, một tủ hồ sơ lớn, có máy đánh chữ, điện thoại và những tiện nghi khác. Peter bật đèn bàn lên. Đúng lúc đó điện thoại reng. Ba thám tử nhìn nhau. Hiếm khi có ai gọi đến. Hannibal vội vàng nhấc ống nghe và cắm điện vào bộ khuếch thanh nhỏ để hai bạn kia có thể theo dõi cuộc đối thoại.
- A lô?... Hannibal hả? Giọng một phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia. Ông Hitchcock muốn nói chuyện với cậu.
- Tuyệt! Hannibal nói khẽ. Có thể bác ấy sẽ giao cho chúng ta một vụ điều tra mới!
Thật vậy, đã nhiều lần, Alfred Hitchcock, nhà sản xuất phim lừng danh, đã kêu gọi đến Ba Thám Tử.
- Chào cậu Jones! Giọng của Alfred Hitchcock vang lên trong máy. Lúc này, các bạn cậu và cậu có rảnh không?
- Dạ có, thưa bác - Hannibal trả lời. Nhưng theo định luật xác suất, chuyện ấy sẽ không kéo dài được lâu đâu ạ.
- Định luật xác suất hả? Ha ha? Vậy thì nếu các cậu không bận, tôi có việc cho các cậu đây. Một cựu đạo diễn điện ảnh quen với tôi cần các cậu giúp đỡ...
- Chúng cháu sẵn sàng giúp bác ấy nếu chúng cháu có thể làm được, Hannibal khẳng định. Thưa bác, vấn đề của bạn bác như thế nào ạ?
- Thì, có thể nói là anh ấy bị rắc rối... về chó! Mới lúc nãy, anh ấy gọi điện cho tôi báo rằng con chó của anh ấy đã biến mất!
Mắt Hannibal sáng lên.
- Có lẽ bạn của bác ở Seaside, phải không ạ? Hannibal hỏi.
Ông Hitchcock im lặng một hồi rồi nói với giọng ngạc nhiên:
- Đúng vậy, cậu Jones ạ, anh ấy ở Seaside. Làm thế nào cậu đoán ra được?
- Ồ, chỉ là công việc suy luận thôi ạ - Hannibal khiêm tốn đáp.
- Xuất sắc thật! Tôi rất mừng thấy các cậu luôn cảnh giác, cả khi các cậu đang không điều tra.
- Thưa bác, một thám tử luôn luôn phải cảnh giác ạ. - Hannibal giải thích. Nhưng còn về bạn của bác, bác có nói "có thể nói là anh ấy bị rắc rối về chó". Một vụ mất tích bình thường không gọi là "rắc rối". Có gì bí ẩn sau đó, phải không ạ?
- Rất rõ ràng? Cậu thật là tinh ý. Đúng vậy tôi nghĩ đây không phải là trường hợp bình thường. Khi vụ mất chó có kèm chuyện rồng, thì ta không thể xem là bình thường, đúng không nào?
Hannibal đằng hắng.
- Chuyện... rồng hả, bác Hitchcock?
- Phải, cậu ạ. Căn nhà của bạn tôi nhìn ra biển. Ngay phía dưới là những hang động, vách đá. Buổi tối lúc con chó bị mất, bạn tôi khẳng định anh ấy có nhìn thấy một con rồng khá to nhô lên khỏi mặt biển và chui vào một trong những cái hang ấy.
Lần này, Hannibal lặng thinh.
- Thế nào! Cậu nghĩ sao, anh bạn trẻ? Các cậu có sẵn sàng thử làm sáng tỏ vụ bí ẩn này không?
Hannibal quá thích thú đến nỗi cậu nói lắp:
- B... bác... bác hãy nhanh cho chúng cháu biết... biết tên và địa chỉ của bạn bác ạ. Đây là vụ thú vị nhất mà cháu đã nghe thấy ạ!Cậu ghi lại cẩn thận những thông tin mà ông Hitchcock cho biết, hứa báo cáo lại đầy đủ về diễn biến vụ điều tra rồi gác máy. Sau đó, cậu đắc thắng nhìn Peter và Bob.
- Một con rồng sống! Vào thời nay! Đây mới thật hấp dẫn và thú vị, các cậu có thấy vậy không? Hannibal hỏi.
Bob ra hiệu tán thành. Peter nhún vai.
- Peter ơi, cậu có vẻ không nhất trí! Hannibal lưu ý.
- Tại... mình nghĩ bọn mình sẽ không bao giờ làm sáng tỏ được vụ này đâu.
- Không à! Tại sao vậy?
- Bởi vì, Peter nói bằng một giọng bi thảm, nếu con rồng đó sống thật sự, thì bọn mình sẽ không kịp đi đến tận cùng của vụ bí ẩn. Con rồng sẽ ăn thịt bọn mình trước!