Vụ Bí Ẩn Con Rồng Hắt Hơi
HANNIBAL buông "bàn tay" ra và thét lên một tiếng. Hai bạn nghe thấy và quay lại.
- Cậu làm sao thế? Peter hỏi.
- Ghê quá! Bob thốt lên. Bàn tay!
Hannibal ngắc ngứ:
- Bàn tay của ông Shelby, Hannibal nói rõ. Nó đã lìa ra khi mình bắt tay ông ấy.
- Sao! Không thể được!
Đúng lúc, có tiếng cười lớn phát ra từ bên trong căn nhà, tiếp theo đó là một cơn ho. Một lần nữa, ông Shelby bị sặc do cười. Hannibal đỏ mặt:
- Mình ngốc quá. Mình quên mất rằng ông Shelby rất thích đùa.
Cậu nhanh chóng lượm bàn tay lên và đưa cho hai bạn. Peter lắc đầu, nhưng Bob thì cầm lấy ngắm nghía.
- Trông y như thật - cậu nói. Một bàn tay giả tuyệt đẹp! Có thể ông Shelby có cánh tay giả và bàn tay bị đứt ra tình cờ khi ông ấy bắt tay cậu.
- Cậu nghĩ thế nào! Hannibal nói. Bộ cậu không nghe thấy ông ấy cười hả? Ông ấy đang trêu chúng ta. Lại một trò đùa của ông ấy nữa thôi! Ông ấy thích làm người ta sợ mà.
- Vui quá! Peter nói nhỏ và mím môi. Ta hãy nhanh chóng ra khỏi nơi này, trước khi ông ấy nghĩ ra một trò còn vui hơn nữa!
Bob vứt bàn tay giả đi. Ba cậu theo lối ra đi về.
- Coi chừng cái lồng hoa! Peter nhắc.
Tránh cái bẫy rào chắn, Ba Thám Tử đi ngoằn ngoèo ra đến cổng. Khi gần đến cổng, ba cậu đi chậm lại. Nhưng cổng mở ra nhẹ nhàng. Cả ba nhào ra đường.
- Rốt cuộc, ông ấy cũng không phải là người xấu lắm, - Bob tuyên bố khi đi xuống đường. Ông ấy đã có thể chơi bọn mình một cú cuối cùng với cái cổng.
- Cậu hãy khoan khen ông ấy - Peter càu nhàu. Mình chỉ yên tâm khi nào đi thật xa nơi này.
Khi đã cách khá xa, ba cậu hội ý.
- Bây giờ, bọn mình làm gì? Bob hỏi. Hay bọn mình chờ Hans đến?
- Mình, Peter nói, mình đề nghị vắt giò lên cổ chạy thẳng về Rocky. Khi bị nguy hiểm, khoảng cách không còn quan trọng nữa.
Hannibal nhìn đồng hồ.
- Ta còn ít thời gian. Các cậu nghĩ sao, nếu chúng ta đi đến chỗ cái hang?
Peter nhìn ra hướng vách đá.
- Ý cậu nói cái hang chỗ con rồng ẩn náu ấy hả? Vậy thì câu trả lời của mình như sau: gì cũng được, ngoại trừ chuyện đó!
- Đến lượt cậu cho biết ý kiến. Bob ơi! Hannibal vừa nói vừa quay sang "Lưu trữ và nghiên cứu".
- Mình nghĩ giống Peter - Bob thú nhận. Mà cậu cũng nghe ông Shelby nói đấy: nguy hiểm lắm. Mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn mình gặp phải con rồng, nhưng mình chắc chắn là không tệ hơn việc bị chôn sống đâu!
Hannibal bước ra bờ vách đá. Cậu đặt tay lên tay cầm của bậc thềm bằng gỗ rất dốc dẫn xuống bãi biển và tuyên bố.
- Ít nhất ta hãy thử nhìn qua địa điểm! Như vậy khi về tới nhà, ta có thể suy nghĩ rõ hơn về tình hình.
Rồi không chờ trả lời, cậu bước xuống vài bước, và biến mất khỏi tầm nhìn của hai bạn. Peter nhìn Bob, cằn nhằn:
- Tại sao quyết định của cậu ấy lại luôn luôn có ưu thế, cả khi cậu ấy chống lại hai ta?
- Có lẽ tại cậu ấy có ý chí mạnh hơn bọn mình... hay bởi vì bọn mình dễ chịu hơn cậu ấy!
- Đúng, chắc là như thế! Còn bây giờ, có lẽ ta nên nhanh chóng đi theo cậu ấy, trước khi ông Shelby lại cho một vật biết bay nào đó đuổi theo bọn mình... hay ông Carter chọn bọn mình làm bia!
Peter cũng nắm tay cầm và bắt đầu đi xuống. Bob bước theo. Bậc thềm bằng gỗ, chật hẹp và cũ kỹ, càng lúc càng khít với nhau hơn. Mặc dù thang rất dốc, nhưng cả hai cậu thả tay cầm ra để đi nhanh hơn. Hannibal quay lại và thấy hai bạn, không những đã chịu đi theo mình rồi, mà còn cố gắng bắt kịp. Cậu mỉm cười. Tuy mập mạp, Hannibal vẫn rất nhanh nhẹn khi cần... Cậu tăng tốc và nhảy từ bậc thềm này sang bậc thềm khác.
Đột nhiên một bật thềm bất ngờ sụp xuống dưới sức nặng của Hannibal. Đang quá trớn, cậu không dừng lại được. Bậc thềm tiếp sau cũng kêu rắc và gãy sụp. Khi đó, Hannibal cố gắng níu vào tay cầm. Rất tiếc! Tay cầm cũng rớt ngay khi mới chạm vào và nằm lại trong tay cậu. Không còn gì có thể hãm lại sự rơi xuống của Hannibal nữa. Hannibal chúi đầu về phía trước, kêu một tiếng dài.
Peter và Bob vừa mới trờ tới nhưng cả hai nghe tiếng cảnh cáo của bạn quá trễ. Phía dưới, cả cầu thang như một lâu đài bằng lá bài. Cơ may duy nhất là bám vào phần tay cầm chưa bị gãy. Hai cậu vội vàng bám vào đó.
Tay cầm rời ra khỏi trụ đỡ.
Đến lượt Bob và Peter rơi vào khoảng không, cùng với một đống tấm gỗ.
Cả khi đang rơi, đầu óc Hannibal cũng không ngừng hoạt động. Ngay vào giây cậu tiếp xúc - khá mạnh - với đất liền, trong đầu cậu nảy ra hai ý...
Tai nạn này có đúng là tai nạn không?
Hay là nó đã được gây ra để cho Ba Thám Tử Trẻ tránh xa vụ bí ẩn con rồng!
Cú sốc không cho phép cậu tự đặt ra những câu hỏi khác nữa. Ngoài ra, có hai thân thể và vô số ván gỗ rơi xuống đầu cậu. Hannibal hầu như ngất lịm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...