BOB NGỒI XUỐNG cạnh các bạn. Cậu mệt nhừ.
- Cám ơn! Cậu nói hổn hển. Mình rất biết ơn các cậu.
- Chính Babal nghĩ đến việc sử dụng dây thắt lưng. Peter giải thích. Mình cũng có thắt lưng - nhưng mình không nghĩ đến việc dùng nó.
- Vì cậu đã biết trước là thắt lưng của cậu quá ngắn! Hannibal nói đùa. Cậu thấy là mập có ích như thế nào chưa. Vòng eo mình lớn hơn cậu... và dây thắt lưng mình dài hơn!
Bob lau bùn dính đầy mặt.
- Dây thắt lưng rất có ích cho mình. Babal thân mến à. Mình xin hứa sẽ không bao giờ chê cười mấy kilô thừa của cậu nữa! Thật đáng sợ khi nghĩ rằng mình vẫn còn ở trong cái hố ấy!
- Mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, Peter tuyên bố. Nhưng bây giờ, ta làm gì đây?
- Về nhà! Hannibal quyết định. Bob ướt hết rồi. Cậu ấy phải thay đồ. Lỗi tại mình. Đáng lẽ mình không nên đòi thám hiểm cái hang này, trong khi bọn mình không mang đèn pin theo gì hết.
- Mình có lỗi - Bob độ lương nói. Đáng lẽ mình không được bước tới ngu ngốc như thế, đáng lẽ mình phải nhìn xem đang đặt chân nơi nào.
Hannibal thắc mắc:
- Mình thấy rất lạ - cậu nói, tại sao lại có một cái hố nguy hiểm như thế ở sát gần lối vào. Có lẽ để cho những kẻ tò mò tránh xa ra?
- Mình cũng tự hỏi. - Peter nói thêm, không biết có phải con chó của ông Allen và đồng loại của nó biến mất dưới cái lỗ ấy không. Có thể chúng rơi xuống đó, rồi bị cát lún thụt hút xuống.
- Cũng có thể, Hannibal thừa nhận, nhưng hai cậu hãy nhớ là chưa ai tìm thấy dấu vết chúng.
-Mình hy vọng cậu không có ý định tìm vết tích chúng! Peter vội vàng nói. Ta hãy đi khỏi nơi này khi vẫn còn kịp. Theo mình, nơi này không tốt đâu.
Lần này cả ba thống nhất với nhau và nhanh chóng bước ra khỏi hang.
Khi đã ra ngoài, Hannibal quay lại.
- Mình rất muốn biết độ sâu của cái hang này. Hannibal nói nhỏ. Có người nói rằng xưa kia hang là sào huyệt của bọn buôn lậu và cướp biển.
- Đúng, Peter trả lời. Rồi sao?
- Chỗ chúng ta tới trông không lý tưởng chút nào để giấu hàng hóa. Vào hang quá dễ.
- Có thể hang kéo dài qua những đường hầm khác - Bob nói. Có khi nước biển mở được đường trong mấy khối đá mềm. Hàng ngàn năm sau, sự ăn mòn tạo nên những hành lang.
Thám tử trưởng tuyên bố.
- Hôm nay ta không có thời gian tìm kiếm thêm nữa. Chúng ta sẽ trở lại sau. Nhưng hình như có một cái gì đó đang chờ đợi chúng ta...
- Ý cậu nói sao? Peter lo lắng hỏi.
Hannibal dùng tay chỉ ra biển. Hai bạn căng mắt nhìn theo hướng đó. Điều hai cậu thấy có vẻ như không thật!
Một vật tối và bóng láng đang nhô lên khỏi mặt nước.
- Mình không nhìn thấy được đó là gì! Bob thì thầm.
- Dường như một cái đầu nhỏ màu đen... giống như đầu rồng... Peter run rẩy trả lời.
Ba cậu nín thở, mắt dán vào chỗ nước đang sủi bọt.
Cuộn nước vỗ vào bờ, ngay chân ba cậu, trên bãi biển. Nhưng một ngọn sóng thứ hai đến tiếp sau. Cuối cùng khi lượt sóng thứ hai vỡ ra, cái bóng đen lại xuất hiện. Nó đứng sững. Thon thả, đen và dài, và đang hướng về bờ... Ba cậu nhìn thấy đôi chân hình chân vịt của nó.
Peter thở phào nhẹ nhõm:
- Thợ lặn! Với bộ đồ lặn bằng cao su và chân vịt. Bọn mình đã hoảng sợ thợ lặn! Sao mà ngốc thế! Đi thôi!
Bỗng Hannibal nói nhỏ:
- Cẩn thận! Hắn có súng lao móc.
Peter phá lên cười.
- Có gì đâu! Chắc hắn đang săn cá.
Nhưng Hannibal lắc đầu.
- Không, không! Hắn đang đi thẳng đến chỗ chúng ta.
Đột nhiên, người đàn ông nọ quỳ xuống. Hắn chĩa súng thẳng phía trước và nhắm.
- Oồồồ! Nhìn kìa! Bob thét lên. Hắn nhắm bọn mình!
- Nhưng... sao hắn lại làm thế? Peter lắp bắp.
Peter xoay gót nhìn lại sau.
- Không... không còn nghi ngờ gì nữa hết! Chỉ có mình chúng ta trên bãi biển này!
Hannibal không rời mắt khỏi tên thợ lặn. Người đàn ông đang cầm súng thật chắc và đúng là đang nhắm vào nhóm.
- Mạnh ai nấy chạy! Hannibal ra lệnh. Chạy thật nhanh!
Ba bạn quay lưng lại, rồi chạy về hướng vách đá. Khi đến gần vách đá, cả ba nhận thấy rằng lối thoát này đã bị chắn. Trong cơn hoảng hốt, ba cậu đã quên mất sự cố lúc nãy. Không thể nào leo lên vách đá được. Quá dốc!
Hannibal quay sang bậc thang kế tiếp. Nhưng còn xa lắm. Để đến được đó, còn phải chạy khá lâu, mà chạy trên cát mềm nữa! Giữa bãi cát trống trải, ba cậu là ba tấm bia lý tưởng!
Hannibal suy nghĩ thật nhanh:
- Ta chỉ có một cơ may duy nhất! Cậu la lên. Nhanh lên! Quay về hang!
Ba thám tử quay đầu và chạy như điên đến cái hang. Nỗi khiếp sợ đang đuổi theo.
- Gần đến rồi! Hannibal hổn hển nói. Nhào vào!
Ba cậu chúi đầu về phía trước chạy vào hang. Sau đó, cả ba núp phía sau những khối đá to chất đầy gần đó.
- Mục tiêu đạt được! Peter lầm bầm. Bây giờ phải làm gì nữa?
- Trốn cho kỹ hơn! Hannibal trả lời. Như vậy chúng ta sẽ có thời gian... lập bảng tổng kết.
- Đây là thời điểm lý tưởng để thử tìm hành lang bí mật! Bob đề nghị.
Hannibal nhiệt tình tán thành.
- Ý kiến rất hay Bob ạ. Nhưng ta hãy chờ xem kẻ thù sẽ làm gì. Nếu hắn lại gần đây, thì phải có một giải pháp khẩn cấp... chẳng hạn như ta phải vào sâu trong hang.
Peter nhìn qua vai Hannibal. Giọng cậu rất khàn khi tuyên bố.
- Mình tán thành kế hoạch khẩn cấp của Hannibal! Tên thợ lặn đang bước dài tới đây!
- Trời! Bob kêu. Mình không muốn rơi xuống một cái hố khác!
Nhưng trên vách hang Hannibal đã nhìn thấy một cái gì đó làm cậu thắc mắc.
- Nhìn kìa! - cậu nói và lôi hai bạn đến đó.
Hai cậu nhìn thấy có một hàng rào tấm ván phủ bờ tường từ trần hang xuống nền đất.
- Ồ! Bob kêu. Sao ta không thấy cái này sớm hơn!
- Bụi và cát làm cho mấy tấm ván này có màu xám gần giống như đá. Nhìn xa, hầu như không thấy!
Rồi Hannibal gõ nấm đấm vào vách gỗ. Có tiếng rỗng.
- Chắc chắn là lối đi bí mật - thám tử trưởng tuyên bố. Dường như có thể dịch chuyển được mấy tấm ván này. Ta làm thử đi. Peter ơi, cậu thử nhìn xem tên thợ lặn vẫn còn tiến đến đây không?
Peter nhìn ra ngoài.
- Địch đã tách ra làm đôi, Peter thông báo bằng một giọng bi thảm. Bây giờ có hai tên thợ lặn.
- Hai hả? Hannibal nhíu mày nói theo. Ta làm nhanh lên. Các cậu giúp mình nào!
Nhưng ba cậu đã hoài công đẩy mấy tấm ván.
- Chắc phải có cách chứ! Hannibal lầm bầm... Tất nhiên! Ngu quá!
Cậu đá chân vào đống cát dưới vách gỗ.
- Ta chỉ cần đào một chút và lấy phần dưới của một tấm ván ra. Như vậy sẽ có chỗ bám vào.
Cả ba quỳ xuống đào thật nhanh. Tấm ván lung lay.
- Tốt quá! Hannibal nói. Bây giờ, ta hãy thử tách nó ra khỏi mấy tấm ván khác để chui vào chỗ hở!
Tấm ván không còn chắc nữa và dễ cầm. Peter và Bob bước ra phía sau. Đến lượt Hannibal định lẻn qua chỗ hở chật hẹp.
- Không... không được! Mình... mập quá!
Peter và Bob dùng hết sức lực đẩy tấm ván. Cuối cùng, Hannibal qua lọt.
- Ta hãy chừa một khe hở để nhìn!
Cậu vừa nói hổn hển vừa giúp hai bạn lắp lại tấm ván. Ba cậu vừa mới xóa được dấu vết đi qua, thì nghe tiếng nói.
Tên thợ lặn thứ nhất bước vào hang và bật đèn phin.
- Mình dám chắc bọn nhóc kia trốn vào đây mà, Harry à - hắn nói với bạn. Cái cuộn kia làm cho mình mất thăng bằng một lúc, xui quá! Mình không theo dõi được chúng và bây giờ...
- Mày đừng lo, tên kia đáp. Nếu chúng ở đây, thế nào cũng tìm ra. Còn nếu không có, thì ta bắt đầu làm việc thôi.
Chùm sáng của đèn pin quét quanh một lượt khắp hang. Phía sau mấy tấm ván, ba thám tử nín thở. Hannibal áp mặt sát khe hở, đang căng mắt ra nhìn. Bob và Peter một người quỳ gối, một người ngồi chồm hổm, cũng dán một con mắt vào.
Hai tên thợ lặn tiến sâu hơn vào hang. Dần dần, ánh đèn biến mất. Tiếng bước chân nhỏ dần. Nhưng, âm vang giọng nói của tên Harry vẫn vang đến tai ba cậu:
- Chắc cậu nằm mơ quá, Jack à. Ở đây đâu có ai!
- Vậy có nghĩa chúng chạy đủ nhanh để leo lên một cầu thang khác...
Có lẽ hai người đàn ông đang đứng gần cái lỗ nơi Bob đã té nhào. Nghe thấy tiếng "ùm" yếu ớt, rồi im lặng. Hannibal không nhìn thấy gì nữa hết. Cậu rời khỏi tấm ván, nơi cậu đã áp mặt vào. Bụi và cát làm nhột mũi cậu. Hannibal không biết hai bạn kia có cảm thấy như cậu không. Nếu một đứa trong bọn hắt xì hơi, thì sẽ là thảm họa.
- Không được nhảy mũi, Hannibal thì thầm. Các cậu che mũi lại!
Bob và Peter làm theo rồi im lặng chờ đợi. Hang vẫn tối tăm và vắng vẻ. Cuối cùng Hannibal nói nhỏ :
- Chúng đi rồi. Ta tranh thủ chuồn đi!
Ba cậu lại kéo tấm ván ra.
- Cậu đi trước đi Babal! Peter khuyên. Nếu cậu qua lọt, thì bọn mình cũng lọt!
Hannibal mỉm cười và lẻn ra khỏi chỗ núp. Hai bạn theo sau. Sau khi đặt tấm ván lại tại chỗ và chất cát dưới chân vách gỗ, bộ ba vội vàng rời khỏi hang.
Hannibal nhìn đồng hồ:
- Chúng ta đã mất rất nhiều thời gian trong đó! Cậu thở dài. Chắc là anh Hans chờ lâu lắm rồi. Nhanh lên!