Thời gian trôi thật nhanh chẳng mấy chốc bốn năm học đã trôi qua và bây giờ mọi người đều chuẩn bị tốt nghiệp. Từ lúc sau buổi dạ hội hôm đó thì tình cảm và cách đối xử của mọi người đều đã thay đổi hẳn. Mọi người trong trường bây giờ đều đã biết Chi là vợ chưa cưới của Kiệt nên chẳng ai dám ho he Kiệt cả. Nhưng còn Dương thì bị Naka cấm rằng không được tiết lộ rằng hai người đang yêu nhau nên anh chàng vẫn còn đau khổ với đám nữ sinh trong trường. Đám nữ sinh đó lúc nào cũng bám riết lấy anh và không ngừng làm phiền anh . NHưng điều làm anh băn khơan nhất vẫn là chyện Naka không chịu công khai chuyện này? Hay là cô ấy còn ngại? Những câu hỏi ấy cứ lòng vòng mãi trong đầu anh vì vậy anh quyết định thử hỏi xem Chi có biết chuyện gì hay không?
-Chi à! Em có biết tại sao Naka lại ngại không biết tiết lộ anh là người yêu của cô ấy không?
-Chuyện đó thì em cũng không biết anh ạ! Nhưng em nghĩ là do cô ấy ngại và chưa muốn đối diện với tình yêu ở trước mặt của mình . Em thấy chuyện tình của hai người sau bao nhiêu năm thế là đủ rồi đó anh. Em biết anh cũng là người trọng tình cảm. Anh đừng lo lắng quá , chắc hẳn cô ấy có điều gì đó chưa muốn nói ra ... Hay anh thử cầu hôn cô ấy xem. Em nghĩ không biết chừng cô ấy thấy được lòng thành của anh mà nhận lời cũng nên. Cô ấy mà nhận lời thì cần gì phải công khai yêu đương nữa - Chi nói xong rồi phá ra cười
-Này em đừng cười anh được không? Người ta còn đang nhức đầu đây. Đúng là tình yêu làm cho người ta chóng mặt - Dương nói xong rồi lắc đầu
-Anh nói đúng đó. Thực ra lúc đầu em chưa yêu Kiệt thì còn thoải mái lắm nhưng yêu rồi thì...Nói chung là anh cứ làm theo cách của em thử xem nha. Em thấy Naka cũng yêu anh và tin tưởng anh lắm, chắc tại cô ấy ngại. Thôi anh về chuẩn bị đi nha. Em về nhà đây, về lâu Naka lại lo lắng thì khổ
-Ừm, em về nha
Sau khi Chi về còn mình Dương ở lại. Anh chàng còn đang suy tính những lời mà Chi nói. Liệu Naka có đồng ý lời cầu hôn của anh không? Anh cũng sợ thất bại lắm nhưng anh nghĩ "Thất bại là mẹ của thành công" Vì thế anh lại càng muốn thử xem. Nghĩ rồi anh cũng rảo bước quay về .
Đợi mãi không thấy Dương về, Kiệt cũng lo lắng nhưng may sao có tiếng chuông cửa. Vừa mở cửa nhìn thấy Dương anh đã hét toáng lên:
-Cái thằng chết dẫm kia! Cậu đi đâu mà bây giờ mới về vậy hả? Có biết tớ lo lắm không? Tý chút nữa là huy động cảnh sát đó
-Biết rồi. Tớ xin lỗi - Dương nói với giọng ỉu xìu
Nghe xong giọng của Dương thấy lạ, Kiệt quan tâm liền hỏi:
-Chuyện gì mà sao thấy cậu buồn quá vậy?
-Tớ đang đầu về chuyện tình với Naka đây - Dương ôm đầu nói
-Ồ vậy à. Nhưng mà công nhận là Naka cũng hơi vô tình đó. Sao lại không muốn công khai với người khác rằng hai người đang yêu nhau nhỉ? Lạ thật!... Cũng có thể là cô ấy ngại cũng nên. Chi cũng hay ngại kiểu đó lắm - Nói xong rồi Kiệt tủm tỉm cười khi nhắc đến Chi
-Cô vợ chưa cưới của cậu khuyên tớ là thử cầu hôn với Naka đó! - Dương ngước mắt lên nhìn Kiệt và nói
-Vậy sao? - Kiệt ngạc nhiên
-Đúng vậy. Tớ cũng đang lo lắng lắm. Không biết rồi mọi chuyện sẽ xảy ra sao nữa? Hay là cậu giúp tớ nghĩ địa điểm cầu hôn và cầu hôn như thế nào đi?
Kiệt gãi đầu nói với Dương
-Nói thật thì khoản đấy mình chịu. Thực ra thì mình và Chi là do hai bên có hôn ước với nhau và cả hai cũng yêu nhau nữa nên đính hôn luôn. Tớ có cầu hôn người khác bao giờ đâu mà biết. Thôi thì cái khoản này cậu đành phải dùng trí óc và tình cảm của mình mà nghĩ nha - Nói xong rồi Kiệt cũng im lặng suy nghĩ luôn
Thực lòng mà nói thì cũng đã bốn năm rồi và cũng đã tốt nghiệp nên anh cũng đã sắp có thể cưới Chi làm vợ rồi. Nghĩ đến đây Kiệt vui lắm. Nhưng khi nghĩ đến chuyện vừa rồi của Dương thì anh cũng biết rằng mình cũng đang bí khoản cầu hôn đây. Nhưng dù sao anh cũng không lo lắm vì anh có nhiều người để hỏi.
--------------------------------
Tại Việt Nam
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra thì Ly và Triều cũng đã thừa nhận với nhau. Và hơn hết là Triều rất vui khi mà Ly đã đồng ý lấy anh. Tại Việt Nam bây giờ mọi người cũng đang vui mừng và cũng đang lo lắng cho những người còn ở nơi khác. Mọi người đã đồng ý với nhau rằng khi nào Kiệt và Dương về nước thì họ sẽ cùng nhau tổ chức đám cưới
Quay trở lại với Nhật
Sau một ngày suy nghĩ thì cuối cùng anh cũng nghĩ ra địa điểm để cầu hôn nàng. Anh quyết định gọi cho Naka/
-Naka à
-Vâng ạ. Anh gọi em có việc gì không?
-Tối nay em rảnh chứ?
-Vâng tối nay em rảnh.
-Tối nay em hãy ra con đường "#@%#%" này nha
-Vâng ạ
-À! Khi nào em đến nơi thì nhớ gọi điện cho anh nha
-Dạ vâng ạ
Nói xong, Dương dập máy luôn. Anh kết thúc cuộc nói chuyện xong mà trong lòng hồi hộp rằng không biết chuyện tối nay có thành không? Nhưng anh quyết định gạt bỏ kết quả sang một bên và chuẩn bị cho kế hoạch trước mắt . Nói vậy rồi anh chạy ra khỏi nhà luôn.
Về phần Naka, sau khi nói chuyện xong với Dương thì cô chẳng hiểu nổi anh hẹn cô ra đường đó làm gì. Đã thế đến rồi lại còn phải gọi điện nữa chứ. Nhưng cô cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Bây giờ vào thời điểm các cô đang chuẩn bị tốt nghiệp nên thầy giáo bắt các cô phải thiết kế một cái gì đó nên bây giờ cô và Chi đều rất bận suy nghĩ. Nhưng mà Dương đã rủ đi thì sao cô nỡ lòng từ chối chứ. Nghĩ vậy cô lại cười tủm tỉm và tập trung suy nghĩ tiếp. Naka mải mê cho bài thiết kế của mình quá mà quên khuấy mất thời gian. Khi mà cô đã thấm mệt rồi thì cô chợt nhìn lên chiếc đồng hồ trên tay của mình thì thấy đã 11h rồi và cô thốt lên
-Thôi chết! Anh Dương - Nói vậy cô quên luôn cả việc thay quần áo và mặc ngay bộ quần áo ở nhà mà chạy ra con đường đó
Khi đến nơi thì cô gọi điện cho Dương
-Alo! Anh Dương à! Em bận làm bài quá nên quên mất, em đến rồi nè
-Ừm. Không sao - Nói xong rồi Kiệt cúp máy
Naka sau khi nghe xong thì không hiểu gì cả. Chưa nói xong thì anh Dương đã dập máy . Đứng được khoảng hai phút thì con đường mà cô đang đứng đột nhiên có một loạt đèn bật sáng lên. Những chiếc đèn này bật sáng dần dần đến khi cô nhìn thấy điểm dừng của nó là chỗ mà Dương đang đứng. Cô nhìn thấy dưới chân mình bây giờ đang là rất nhiều cánh hoa hồng và hai bên nơi cô đứng là những hàng cây hoa anh đào và lá của chúng rơi lả tả xuống người cô. Nói thật khung cảnh bây giờ đang rất là lãng mạn. Khi mà cô đang tập trung ngắm cảnh thì Dương tiến lại gần và lên tiếng :
- Naka à , đẹp không ?
-Đẹp lắm anh dương . Đây cứ như là mơ ấy nhỉ . Giấc mơ mà em vẫn thấy
-Đây không phải là mơ mà là thật . Em sờ thử đi .
Naka nhặt 1 cánh hoa lên rồi nhìn nó chằm chằm .
-em vẫn không tin sao ?
-Không , em tin nhưng em cảm thấy bất ngờ quá .
-Naka , anh có chuyện muốn nói .
-Sao anh nghiêm túc thế ? chuyện đó quan trọng lắm hả ?
-Nghiêm trọng , cực kì nghiêm trọng .
-Anh nói đi , anh cứ úp mở hoài làm em hồi hộp quá .
-Naka , em chỉ được nói đồng ý thôi nhé .
-Dương , anh nói đi em hứa mà, với anh cái gì em cũng đồng ý
Nghe câu nói đó thì Dương hiểu rằng Naka thật sự yêu mình và anh nói
-Naka , lấy anh nhé ?
-Em . . . . em . . . – Naka cảm động không thốt nên lời. Thật lòng cô rất yên anh nhưng mà vẫn còn chưa tốt nghiệp nên cô không dám hé lộ điều gì với người ngoài cả. Và sự việc chỉ đơn giản là vậy
-Lấy anh nhé Naka !! – Dương lặp lại
-Nhưng em . . .
-Em hứa rồi mà Naka .
-Em . . . em đồng ý . – Cô chạy lại , bá vào cỗ Dương vì quá hạnh phúc . Cô không ngờ Dương sẽ cầu hôn cô vào lúc này .
Sau khi sự việc xảy ra thì hai người còn nán lại một lúc và hiện tại đang ngồi nói chuyện với nhau trên ghế đá. Naka dựa đầu vào vai Dương và nghĩ "Ôi! Cảm giác này thật là hạnh phúc. Mình cũng chưa muốn đồng ý kết hôn lắm vì hai người còn đang quá trẻ. Nhưng mà mình cũng không thể né tránh thêm được nữa. Và bây giờ chính là lúc phải đối diện với nó"
Thấy không khí có vẻ yên ắng nên Dương lên tiếng nói
-Em có thấy vui không?
-Có ạ - Naka lí nhí trả lời vì vẫn còn ngượng
-Anh biết lúc này em vẫn còn đang ngượng cô vợ tương lai của anh ạ - Anh nói như trêu cô vậy và càng làm cô thêm đỏ mặt
Không khí trời về đêm càng ngày càng lạnh mà trong khí đó Naka thì chỉ mặc mỗi một chiếc áo mỏng nên dẫn đến tình trạng là cô hắt hơi
Nghe thấy Naka hắt hơi nên Dương bây giờ mới nhìn thấy quần áo Naka đang mặc
-Em là gì mà ăn mặc phong phanh ra ngoài thế hả? - Dương hơi gắt
-Tại.. tại em chợt nhớ ra lời hẹn của anh nên chạy ra đây luôn có kịp thay quần áo đâu - Nói xong Naka lại hắt hơi thêm cái nữa
Nhìn thấy cô vợ tương lai yêu quý của mình vì mình mà như thế này anh lại càng cảm thấy hạnh phúc và anh cầm tay Naka lại rồi kéo cô vào lòng mình và ôm.
Naka cũng không hiểu sao Dương lại ôm mình nhưng cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh truyền cho cô và cô không còn cảm thấy lạnh nữa. Cô thấy rằng khi Dương ôm mình thì cô không còn cảm thấy lo lắng về chuyện gì nữa. Và anh luôn là người bảo vệ cô. Dù cô có trốn anh nhưng anh vẫn tìm cô và luôn yêu cô. Và bây giờ cô thực sự cảm thấy hạnh phúc ở trong lòng
Sau một lúc đứng như vậy thì Dương cảm thấy Naka đã hết lạnh nên anh bỏ Naka ra rồi nói
-Chúng ta về thôi không thì em lại bị cảm lạnh mất - Dương nhỏ nhẹ nói
-Vâng
Trên đường đi về hai người vẫn còn ngại và ngượng nên chẳng ai nói với nhau câu nào. Khi đã về đến nơi thì hai người chào tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy
Khi vừa về đến nhà thì Dương bị Kiệt tra hỏi ngay và Dương phải trêu đùa Kiệt một lúc. Anh tỏ vẻ hơi buồn
-Sao mặt mày buồn thế?
-Thì buồn vậy thôi
-Thôi đừng buồn mà. Không thành lần này thì còn lần sau mà - Kiệt cũng tỏ vẻ hơi buồn rồi vỗ vai thằng bạn
-Ừm, tao cũng biết vậy. Mày đợi lần sau để ăn quà của tao nha - Dương giả vờ mặt buồn để nói
-Mày nói vậy là sao? Cô ấy đồng ý rồi à! - Kiệt mặt nghệt ra tỏ vẻ không hiểu
-Tao nói thế mà mày không hiểu thì tao đến chịu - Nhìn vẻ mặt của Kiệt mà Dương không thể nào không cười được. Anh bèn phá ra cười to. Kiệt được phen xấu hổ hết cỡ
Về phần Naka thì ngay sau khi về nhà cũng bị Chi tra hỏi
-Cậu đi đâu mà về muộn thế?
Naka đỏ mặt trả lời
-Anh Dương hẹn tớ ra ngoài có việc nên tớ về hơi muộn
Chi nhìn vẻ mặt đứa bạn mình thế kia là biết ngay nó đồng ý anh Dương rồi nên Chi trêu
-Sao tự nhiên mặt cậu đỏ thế kia? Sốt hả? - Chi tỏ vẻ cuống quýt hết cả lên lo lắng
-Tớ không sao đâu! - Naka nói xong rồi chạy lên phòng luôn tránh để bị truy hỏi thêm
Rồi sau bao nhiêu ngày trôi qua thì đôi nào cũng hạnh phúc cả. Kiệt và Chi đều biết rằng Naka đã đồng ý lấy Dương và mấy đứa bạn tại Việt Nam của họ cũng chỉ chờ họ về rồi "tứ hỉ lâm môn"
Ngày trở về Việt Nam, tại sân bay Nội Bài
-Xin chào mọi người! - Kiệt nói to khi nhìn thấy mấy thằng bạn của mình là Phong và Triều
-Đây là sân bay đó. Mày đâu cần phải hét to vậy thằng kia - Phong nói
Trong khi các chàng trai nói chuyện với nhau thì đầu kia các cô gái cũng đang túm tụm lại nói chuyện với nhau
-Xin giới thiệu với hai bạn đây là Naka! - Chi vui vẻ nói với hai người bạn thân của mình
-Chào bạn - Nhi và Ly lần lượt nói
-Chúng ta đều là bạn của nhau cả, cần gì đâu mà ngại thế.
Đang nói chuyện dở thì có tiếng nói chặn giữa hai bên
-Thôi về nhà nào mọi người! Về nhà rồi thích nói gì thì nói - Triều lên tiếng
-Vâng thưa bạn - Tất cả mọi người đồng thanh nói rồi cười với nhau trông rất hạnh phúc
Đã bao nhiêu năm rồi mọi người mới có thể đoàn tụ như thế này. Hơn hết tại thời điểm này, ai cũng đều có đôi có cặp cả. Và mọi người bây giờ ai cũng đang tràn ngập trong hạnh phúc và chuẩn bị đi về nhà mình. Nhưng có một đôi đang suy tính ình một chuyện mà không ai để ý
Người đó nhẹ nhàng để một bức thư vào túi áo người bạn rồi cùng người kia lẳng lặng đi...
Khi vừa lên xe thì Dương lên tiếng
-Chi và Kiệt đâu rồi
Trong lúc này thì Ly đột nhiên cho tay vào túi áo và nhận thấy trong túi áo của mình có một lá thư thì phải và cô dở ra xem
-Mọi người ơi, thư của Chi và Kiệt
-Đọc nhanh lên Ly
-Xin gửi lá thư này đến những người bạn và ba mẹ của chúng tôi. Chắc hẳn là Ly đang đọc bức thư này. Xin các bạn đừng buồn khi chúng tôi đi nha. Các bạn cứ làm đám cưới và hạnh phúc nhá. Chúng tớ chưa muốn đám cưới ngay và đang muốn du lịch một chút. Có thể khi về mọi người có thể được ăn kẹo cũng nên. Xin các bạn của tôi gửi lời đến ba mẹ chúng tôi rằng chúng tôi đi du lịch nha. Xin chúc mọi người hạnh phúc và mong sao khi chúng tớ về thì có cháu bế
Đọc xong bức thư mà ai cũng cười ngượng. Nhưng trong những nụ cười đó cũng có một nỗi buồn khi đám cưới mà không Kiệt và Chi. Nhưng mọi người đều biết rằng dù có đi hay ở lại thì ai ai trong số mọi người ở đây cũng sẽ đều đang hạnh phúc và trong tương lai cũng sẽ hạnh phúc. Và chuyện tình của mỗi người đều được mọi người trong gia đình cũng như bạn bè đều ghi nhớ và có thể trong tương lai xa hơn sẽ còn nhiều thứ xảy ra nữa.