Quay phắt lại,Chi trợn mắt nhìn anh kinh ngạc. Kiệt nhếch môi cười, nắm tay kéo cô đi
Vòng tay qua eo Chi, Kiệt cúi đầu thì thầm vào tai cô
-Hi vọng sau điệu nhảy này hai bàn chân tôi vẫn còn nguyên vẹn
-Tôi không nghĩ vậy đâu
Nói xong cô giơ chân dẫm mạnh lên bàn chân Kiệt khiến anh trợn mắt nhưng không dám la lên vì sợ mọi người chú ý
-Cô….
Nghiến răng, anh nhìn cô bằng ánh mắt hằm hừ. Chi nhún vai, cười tươi như hoa
-Xin lỗi. Tôi không cố ý. Nhưng là tại anh kéo tôi ra đây
-Không sao. Tôi có cách
Kiệt đột ngột ngừng lại, ngồi phịch xuống. Nhấc chân Chi lên, anh gỡ đôi giày cao gót ra khỏi chân cô. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ
-Ya anh làm cái quái gì vậy hả?
-Shhhhh
Đứng lên, anh đặt ngón tay trỏ của mình vào môi Chi và khẽ mỉm cười. Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt anh chợt trở nên quyến rũ lạ kỳ
-Như vậy được rồi chứ
Hai mắt Chi vẫn còn mở to nhìn anh. Mỉm cười lần nữa, Kiệt nhấc cả người Chi lên, để hai chân cô trên chân anh
-Để đảm bảo cho hai bàn chân đáng thương của tôi
Rồi Kiệt bắt đầu bước đi theo điệu nhạc trong khi Chi ôm đầy thắc mắc
Hôm nay gã này uống nhầm cái gì vậy nhỉ?
Thôi mặc kệ, anh ta thích sao thì mình chiều vậy. Dù sao đêm nay cũng là của anh ta
Phía bên kia căn phòng, có một đôi mắt đang dõi theo hai người ngòai sàn nhảy
Cởi đôi giày cao gót ra khỏi chân, Chi thở phào nhẹ nhõm. Nãy giờ cô có cảm giác chân mình sắp nát bấy trong đôi giày chật ních này
Nhắm mắt lại, Chi mỉm cười khi cảm nhận được làm gió mát rượi thổi vào mặt mình
-Xin chào
Giật mình, Chi quay lại
Người con trai đang mỉm cười với cô thật hiền
Nhún vai, cô hờ hững đáp lại
-Chào
-Kiệt đâu mà để em một mình thế này?
-Chắc đâu đó bên trong. Mà sao lại hỏi tôi? Tôi có phải bảo mẫu của anh ta đâu
Chi thản nhiên xưng tôi dù nhận ra rằng Dương đã gọi mình bằng “em”
-Anh nghĩ em là cô gái của Kiệt đêm nay
-Tôi đâu phải món đồ mà nói của ai
Dương phì cười. Cô nhóc này miệng lưỡi đúng là ghê gớm thật
-Uh nhỉ. Vậy em là bạn gái Kiệt đúng chứ?
-Không lẽ tôi là bạn trai anh ta hay sao?
Giọng Chi chợt trở nên cáu kỉnh. Cô nhớ lại lời Kiệt thì thầm vào tai cô lúc nãy
-Tối nay cô xuất hiện ở đây với tư cách bạn gái tôi. Nhớ lấy
-Còn khuya
-Nên nhớ là cô nợ tôi. Nếu không thích cô có thể về liền. Nhưng nếu ở lại, thì cô là bạn gái tôi đêm nay
-Nhưng…tại sao?
-Đơn giản vì đêm nay tôi cần một cô bạn gái đi cùng chứ không phải một người hầu. Nếu cô làm không được thì..
-Biết anh giỏi lắm rồi, khỏi cần hăm dọa
-Tôi giỏi vừa vừa thôi chứ không giỏi lắm nhưng dù sao cũng cám ơn vì đã khen
Đúng là đồ thừa nước đục thả câu. Vái trời cho anh ăn bị mắc nghẹn, uống thì bị sặc, đi bị vấp dây giày té chết
-Mà có lẽ Chi nhỏ hơn anh phải không?
-Sao anh nghĩ vậy?
-Vì nhìn em rất trẻ
-Lỡ đâu tôi trẻ hơn tuổi thì sao?
-Hm
Lần đầu tiên có một cô gái không có vẻ gì thích thú khi nhận được lời khen của anh. Điều này khiến Dương cảm thấy cô gái này thú vị thật
Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt anh, Chi đột nhiên phì cười
-Đùa anh thế thôi. Tôi bằng tuổi Kiệt nhưng vì đi học sớm 1 năm nên nhỏ hơn anh 1 tuổi
-Mà này, chúng ta quay lại chủ đề tối hôm qua nha. Em bảo là gặp lại sẽ nói cho anh biết chuyện mà
-À… Cái này….. – Chi ậm ừ nói
-Em định nuốt lời ư?
-Em có định nói mà nhưng chuyện này khó nói lắm
-Chúng ta lên sân thượng nói chuyện nha
-Ok. Em rất thích lên sân thượng hóng mát
Tại sân thượng của khách sạn DaiWoo
Khỏang sân lồng lộng gió
Cô gái đứng trên thành ban công, hai tay giang ra giữ thăng bằng
Tà áo trắng bay phấp phới
Từng cơn gió thổi qua như muốn hất cô ngã nhào xuống dưới
Từ nơi này nhìn xuống, thành phố Hà Nội giống như một dòng sông ánh sáng
Quay sang nhìn người đứng cạnh mình, cô gái mỉm cười. Nụ cười nhợt nhạt như bị gió cuốn trôi
Cơn gió mạnh thổi qua, thân hình mảnh khảnh của cô gái chao đảo như muốn ngã
Nhưng cô vẫn đứng yên, nở nụ cười vô nghĩa
-Cẩn thận
-Nếu ngã từ đây xuống thì có chết không nhỉ?
Câu hỏi của cô tan lõang vào trong gió. Dường như cô hỏi chỉ để mà hỏi chứ không chờ đợi một câu trả lời
-Có thể chết mà cũng có thể không
Vẻ sửng sốt đã tan biến, chàng trai trả lời đơn giản
-Chết mà dễ dàng như thế, thì còn gì là đau khổ nữa đúng không?
Vẫn là nụ cười nhạt thếch, cô gái nói bằng giọng đều đều vô cảm
-Chết dễ lắm. Sống mới là khó
Đôi mắt đen láy khẽ chớp, rồi quay qua nhìn chàng trai. Trong một thóang, anh thấy sự xao động nhẹ nhàng trong đôi mắt đó
Lại mỉm cười, cô nhảy xuống khỏi ban công
Chàng trai đỡ lấy cô đang lọang chọang vì gió lớn
Trong chốc lát, cô để chàng trai giữ chặt lấy mình
Ấm thật
-Cám ơn
-Không cần cảm ơn. Em cứ sống theo khuôn mặt thật là được không cần giả tạo thì sẽ không đau khổ đâu
Nắm lấy bàn tay run rẩy của cô gái, anh kéo cô về phía cửa
Khi đã vào đến bên trong, cô nhẹ nhàng rút tay mình lại
-Em phải đi rồi
Và thật nhanh, cô lách vào cánh cửa thang máy đang mở sẵn
Cánh cửa khép lại
Nụ cười cô gái như vẫn còn lảng vảng đâu đây
Tiếng nhạc chuông vang lên réo rắt
-Ya mày biến đâu vậy hả Dương? Đến phần trình diễn của mày rồi
Giọng Kiệt bực dọc vang lên
-Tao xuống ngay đây
Chàng trai quay lưng bước đi
Cái nhíu mày thóang qua trên gương mặt
Em là ai, cô gái kỳ lạ?
Cùng lúc đó trong thang máy Chi suy nghỉ “Anh ấy nói như vậy là ý gì? Chẳng lẽ anh ý đã phát hiện ra rồi sao? Nhưng mà anh ấy là con trai, nhìn xa thì làm sao nhận ra được lớp trang điểm nhỉ? Haizzzzzzzzz đau đầu quá. Không nghĩ nữa vậy, chuyện nó ra sao thì nó sẽ ra”
————–Tiệc tàn—————-
Dòng người lũ lượt kéo nhau ra về
Như thường lệ, nhóm Kiệt luôn là những người ở lại sau cùng
Sau khi chia tay với ba thằng bạn, Kiệt quay sang Chi đang đứng một góc, cố gồng mình chịu lạnh
-Tôi đưa cô về? – Kiệt hỏi lấp lửng
Chứ chẳng lẽ tôi độn thổ về nhà?
Sao anh tòan hỏi những câu ngu ngốc như vậy nhỉ?
Nghĩ trong đầu là vậy nhưng nhìn nụ cười xảo trá của Kiệt, cơn tức trong lòng Chi trào lên ngay lập tức. Cô hất mặt
-Khỏi
-Vậy thì thôi. Tôi về trước
Nói rồi, Kiệt bỏ đi một nước, không quên vẫy vẫy tay chọc tức
Chi tức đến mức muốn xì khói. Người cô nóng bừng lên dù gió đang thổi ào ào
-Này
Quay lại, Kiệt ném cho chiếc áo khóac của mình, không quên tặng kèm cái nháy mắt khiến cô muốn sôi gan
Nhưng…cơn gió lạnh ngắt thổi qua đã cuốn trôi hết chút bướng bỉnh cuối cùng trong Chi
Mặc kệ, áo có sẵn trên tay không mà không mặc thì ngu quá
Nghĩ vậy, Chi khóac chiếc áo vest đắt tiền vào người
Quái quỷ, sao áo của tên này ấm một cách kỳ cục như vậy nhỉ? Mà lại còn có thứ mùi thơm rất lạ
Assh điên rồi ah Trương Bảo Chi. Nghĩ cách về nhà không nghĩ, lại ở đó để ý cái áo của tên khốn kiếp đó
Vừa lẩm bẩm cô vừa lắc đầu thật mạnh như muốn hất tung những ý nghĩ vớ vẩn ra ngòai
Ở một góc khuất, chàng trai với mái tóc màu trà đang nhìn cô chăm chú. Thóang phân vân hiện lên trong đáy mắt, rồi anh quyết tâm bước tới
Nhưng…
Chiếc BMW màu trắng đỗ xịch lại khiến anh dừng bước. Nép mình vào bóng tối, đôi mắt nâu sáng lấp lánh hướng về phía hai người duy nhất còn ở lại trước cổng khách sạn
-Eh
Kiệt nhòai người ra khỏi xe, gọi lớn. Giọng nói của anh bị gió cuốn bay đi
Không có câu trả lời, Chi đưa mắt ngó ngang ngó dọc
-Nè cô làm gì đó?
-Kiếm coi ai tên “eh” ngộ quá
Câu trả lời tỉnh bơ của Chi khiến anh không biết nên cáu kỉnh hay là bật cười
Từ trước đến giờ, anh chưa gặp cô gái nào ba gai như con nhỏ này
-Lên xe đi
-Không
-Nếu cô muốn đứng hứng gió thì tôi không cản nhưng đừng đứng ở đây mất mỹ quan khách sạn của người ta
Câu nói châm chích có vẻ hiệu nghiệm. Chi hậm hực cất bước, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp xuống nền cầu thang lát đá
Nhìn Chi mở cửa ngồi vào xe, môi Kiệt nhếch lên một nụ cười
1-0 cho anh đêm nay
Vừa ngồi vào ghế, việc đầu tiên Chi làm là tháo đôi giày cao gót ra, xoa xoa bàn chân đã sưng vù của mình
-Chạy đi chứ ngó cái gì
Nhận ra ánh mắt đầy giễu cợt của Kiệt, cô trừng mắt hăm he
Nhún vai, anh đút chìa vào ổ khóa
Chiếc xe lao vút vào màn đêm
Phía sau, một người con trai đang đứng lặng, hai tay xiết chặt vào nhau
Lẽ ra anh đã người đến trước
Vậy bây giờ…có nên bước đến hay không?
Tiếng động cơ giòn giã như đánh thức sự tĩnh lặng của màn đêm. Chiếc xe màu trắng đắt tiền dừng lại trước cửa của một căn biệt thự to lớn
Từ trên xe, cô gái mặc bộ váy trắng muốt bước xuống. Ngón tay cô treo lủng lẳng đôi giày cao gót
Nhón chân, Chi đứng xuống mặt đường lạnh buốt vì sương đêm. Cái lạnh nhanh chóng ngấm sâu vào da thịt
Quay lưng, cô định chạy thật nhanh vào nhà nhưng đã bị một bàn tay kéo lại
-Gì nữa đây?
-Đêm nay chưa kết thúc, nên cô vẫn còn nợ tôi
-Anh muốn gì thì nói đại đi. Dài dòng quá
-Cô chưa có bạn trai bao giờ đúng không?
Đôi mắt nâu trong vắt mở to dưới ánh đèn
Cái gã này…anh ta điên rồi chắc
-Liên quan gì đến anh?
-Vậy chắc cô không biết, khi chia tay thì người bạn gái cần phải làm gì đâu nhỉ
Vừa nói, Kiệt vừa tiến gần về phía Chi. Cô nhíu mày cố đóan xem anh lại đang nghĩ ra thêm trò gì nữa
Nụ cười anh trở nên mê hoặc hơn bao giờ hết dưới ngọn đèn đường mờ ảo
Cúi xuống, anh đặt môi mình lên trán Chi
Hơi ấm và thứ mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô. Trong chốc lát, Chi đã muốn mình cứ đứng yên như vậy. Nhưng cái khỏanh khắc đó qua đi thật nhanh, Chi chớp mắt, thụi mạnh vào bụng Kiệt
Cú đánh quá chuẩn, đến mức Kiệt không cách gì đề phòng hay tránh né
Và hậu quả là anh ôm lấy bụng, mặt mày nhăn nhó một cách thảm hại
-Cô..cô….
-Lần này là cảnh cáo thôi nhé. Nếu có lần sau…thì anh biết hậu quả rồi đấy
Dứt lời, cô quay phắt người bỏ vào nhà nhưng đi được một đoạn thì quay lại nói “Anh không vào nhà hả? Thế tôi đóng cửa nha”