Bình minh
Những tia nắng mặt trời nhảy nhót khắp căn phòng tòan một màu tím ngắt. Chi chớp mắt, nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Phản ứng đầu tiên của cô là ngồi bật dậy và nhìn dáo dác xung quanh. Từ từ, trí nhớ Chi bắt đầu họat động.
Cô nhớ là mình đã đến nhà Kiệt, thấy anh ta nằm lăn quay dưới đất máu me lênh láng.
Rồi cô băng bó cho anh ta.
Rồi cô vào căn phòng bí mật.
Rồi cô làm vỡ khung hình
Rồi anh ta đạp cô ra ngòai không thương tiếc
Rồi xe cô hư
Rồi cô phải chạy ngược trở vào nhà
Rồi anh ta quăng cho cô cái áo sơmi rộng thùng thình
Rồi anh ta giữ cô ở lại
Rồi anh ta gối đầu lên người cô mà ngủ
Ủa vậy anh ta đâu rồi?
Giật mình, Chi lại nhìn quanh lần nữa. Căn phòng rộng lớn chỉ có một mình cô
Chết cha! Không biết anh ta có bị gì không. Cũng tại cái tật ham ngủ mà ra
Tự gõ vào đầu mình bôm bốp, Chi vội vã tuột xuống giường phóng như bay ra ngòai. Tà áo trắng phấp phới trong nắng sớm
Gian bếp ngập tràn ánh nắng. Mùi bánh nướng thơm phức lan tỏa khiến không gian trở nên ấm áp
Chi đứng tựa vào tường, nheo mắt nhìn Kiệt loay hoay bên bếp
- Anh biết nấu ăn?
Câu hỏi của cô lọt thỏm vào không khí. Kiệt không hề quay lưng lại
- Lạ lắm sao?
- Cũng…hơi hơi
Đúng lúc đó, Kiệt nhấc chảo lên khỏi bếp, đổ hai quả trứng vào đĩa. Rồi anh quay người, bước đến bỏ hai cái đĩa xuống bàn
Chi lẽo đẽo theo sau, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Kiệt. Mắt cô vẫn dán vào người anh, rồi sau đó lia xuống cái dĩa
Kiệt biết hết, nhưng anh vẫn thản nhiên xắn quả trứng của mình ra, rồi tiếp tục thản nhiên nhai nuốt như không biết gì
- Bộ tôi đẹp trai đến vậy ah?
- Hả? Cái gì?
- Nếu không sao cô cứ nhìn tôi đến chảy nước miếng vậy
- Chảy nước miếng cái đầu anh
- Đầu tôi vẫn khô ráo chứ chưa chảy nước
Assshh cái tên này, ngủ dậy một đêm là lại lẻo lự như trước
- Tôi chỉ đang suy nghĩ coi anh có bỏ cái gì vô trong đây không
Kiệt không nói gì, anh với tay xắn một miếng từ đĩa đối diện
- Nếu có thuốc độc thì tôi chết chung với cô
- Tôi không xui xẻo vậy chứ. Chết rồi mà còn phải đụng cái bản mặt của anh
Vừa nói Chi vừa cầm dao nĩa lên cắt miếng trứng cho vào miệng
Hm…ăn cũng được đó chứ nhỉ. Tay nghề tên này có vẻ cũng không quá tệ
Cô gật gù, tiếp tục ăn thêm miếng nữa
Phía bên kia, có một đôi mắt đang nhướng lên nhìn cô và nở nụ cười khó hiểu
——————Tại trường KEY————-
Chiếc xe màu trắng muốt dừng lại trước cổng trường. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người vừa bước xuống, đặc biệt là cô gái. Điều này cũng dễ hiểu thôi, vì cô đi đang đi cùng với Hoàng Gia Kiệt – Một hotboy của trường, ước mơ của tất cả các cô gái trong trường này. Hơn nữa mới tuần trước đây thôi, cô vừa mới xuất hiện cùng Cao Nam Dương, cũng là một người quá thu hút. Vâng, cô gái này chính là Trương Bảo Chi
Mặc kệ những ánh mắt đang chĩa vào mình đầy ganh ghét, Chi mải miết bước đi. Đầu cô rối tung lên với cả đám suy nghĩ và thắc mắc. Mà chúng đều là về một người, chính là người con trai đang đi cạnh cô đây
- Này, Gia Kiệt
- Huhm?
- Theo tôi biết thì hôm nay anh chỉ cần kí hợp đồng là xong rồi phải không?
- Thì sao?
- Vậy…tôi có thể xin nghỉ chiều hôm nay không?
- Được
Cái gật đầu dễ dãi của Kiệt lại càng khiến cơn thắc mắc trong lòng Chi cồn cào dữ dội
————-Tại căn-teen trường————
-Này hôm nay động trời rồi hay sao ý? Chi đi cùng Kiệt. Lại còn bằng ôtô nữa chứ – Ly trêu Chi
-Nhưng tao nghĩ là động trời thật mày ạ. Tự dưng hôm nay Kiệt tốt với tao một cách khó hiểu – Chi nói và hơi suy nghĩ về hành động của Kiệt
-Mà này Dương thích mày hay sao ý? – Ly hỏi Chi
-Tao cũng kô biết nữa – Chi trả lời cho có và đang suy nghĩ về những hành động của Kiệt
-Mà này sao người xấu như mày mà thằng Dương nó thích được nhỉ? – Nhi thấy khó hiểu khi một người đẹp trai như Dương lại đi thích một người xấu như Chi
-Mà này, hay Kiệt nó nhận ra mày make-up? – Ly hỏi vì thấy nghi ngờ về hành động của Kiệt
-Tao cũng kô biết là Kiệt nhận ra hay kô? Nhưng mà Dương thì nhận ra rồi. Dương giống y hệt mày. Cái gì cũng biết hết ý – Chi
-Cái gì?????? – Nhi và Ly hét to nhưng sau đó nhận ra mọi người trong căn-teen đều nhìn về phía mình nên đành cúi đầu xuống nói nhỏ
-Sao nhận ra được nhỉ? Tao còn khó nhận ra được nữa là một thằng con trai – Ly kô hiểu nổi anh ta nhận biết tốt thế
-Thôi nói chung là mày làm việc cho cẩn thận vào. Không nhận ra là mày thua đó – Nhi nói và nở nụ cười gian
————-Tại biệt thự họ Hoàng———-
Đứng trước biệt thự nhà họ Hoàng, Chi ngần ngừ một lúc rồi quyết định đưa tay nhân chuông. Cô người làm trong bộ đồng phục kiểu Âu bước ra mở cửa
- Xin lỗi tôi cần gặp Bác Hoàng
- Mời lối này
Trời ơi nhà mình còn chưa được thế này. Căn nhà giống như một tòa lâu đài nguy nga. Trên trần là cả một bầu trời thu nhỏ màu xanh những áng mây trắng muốt. Sàn nhà lát gạch màu đen bóng lóang đến mức có thể soi rõ cả mặt mình trong đó. Hai bên tường dát đá cẩm thạch xanh biếc và trưng bày vô số những tác phẩm nghệ thuật
Hèn gì mà tên đó xài tiền như nước vậy
Chi nhủ thầm, mắt vẫn không ngừng dáo dác nhìn quanh
Cánh cửa gỗ đen nhánh mở ra, căn phòng khác rộng mênh mông xuất hiện trước mặt Chi. Cô người hầu cúi người bước ra ngòai, không quên nhẹ nhàng khép cửa
Bác Hoàng đang ngồi trên bộ sofa màu huyết dụ giữa gian phòng ngập tràn ánh nắng. Sau lưng ông là một người đàn ông trung niên trong bộ vest màu nâu. Nhìn người đàn ông một lúc, Chi quay sang gật đầu chào
- Cháu chào bác. Chào…
Cô hơi ngập ngừng nhìn người đàn ông. Ông gật đầu, như muốn nói đã nhận được lời chào của Chi
- Ngồi đi Chi
Vừa nhấm nháp tách trà, ông vừa vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh mình. Chi bước đến, chậm rãi ngồi xuống
- Cháu đến tìm ta….là vì Kiệt
- Dạ
Chi gật đầu, thóang ngạc nhiên. Nhưng rồi cô nhận ra việc bà biết được lí do cô đến đây là điều hiển nhiên thôi. Người đứng đầu gia tộc họ Hoàng, chắc chắn không thể tầm thường
- Cháu biết tại sao đêm qua ta bảo cháu đến đó không?
- Dạ không
- Hôm qua là ngày 18/10, là ngày sinh nhật Kiệt
Ngừng lại một chút, ông quay sang như muốn thăm dò phản ứng của Chi, rồi tiếp tục
- Cũng là ngày mẹ nó bỏ đi
Giọng ông nhẹ hẫng như buông một tiếng thở dài
Khẽ chớp mắt, Chi nhìn ông, chờ đợi
- Điều ta có thể cho cháu biết chỉ bấy nhiêu thôi. Những chuyện còn lại, ta nghĩ nên để Kiệt nói với cháu
Sức mấy mà anh ta chịu nói
Nghĩ thầm là vậy nhưng dĩ nhiên Chi đâu có ngu mà nói ra. Cô lặng lẽ gật đầu, chìm trong mớ suy nghĩ miên man
Những giọt nước mắt
Tiếng gọi mẹ
Bàn tay run rẩy
Người phụ nữ với đôi mắt u buồn
Và cả cô gái có nụ cười tuyệt đẹp
Rốt cuộc, quá khứ của Hoàng Gia Kiệt là như thế nào?
- Chi ah
Giọng ông vang lên nhẹ nhàng nhưng Chi vẫn cảm nhận được chút gì lạnh lẽo ở sâu thẳm bên trong
- Dạ?
- Kiệt là một đứa trẻ tội nghiệp. Nó có một qúa khứ rất đau buồn. Cho nên…ta mong cháu giúp ta…chăm sóc nó được không?
- Dạ? Chăm sóc? Nhưng cháu….
Nụ cười dịu dàng nở trên gương mặt đã hằn lên dấu vết của thời gian. Ông nhẹ nhàng nắm lấy tay Chi
- Với tư cách người hầu của nó. Hoặc là bạn, hoặc là gì cũng được. Ta chỉ mong…có một người ở bên cạnh Kiệt. Cháu giúp ta được chứ Chi?
- Dạ cháu…
Hơi ngập ngừng, Chi đáp lại. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt chứa chan hi vọng và tin tưởng của ông, cô khẽ gật đầu
- Cháu hứa
Lại là một nụ cười. Và lần này Chi không tìm thấy chút giả dối nào trong nụ cười đó nửa. Chỉ là ấm áp và yêu thương
- Cám ơn cháu, Chi
- Dạ. Cũng trễ rồi, cháu xin phép
- Uh. Ta sẽ gặp cháu sau
- Chào bác cháu về
Đứng lên, Chi sực nhớ một điều nên liền quay lại
- Chào bác
Thóang ngạc nhiên hiện lên trong mắt. Nhưng rất nhanh, người đàn ông khẽ gật đầu
Cánh cửa khép lại rồi, ông Hoàng đột nhiên đưa tay ôm ngực. Nụ cười ban nãy rơi xuống, thay vào đó là gương mặt tím ngắt
- Ông chủ. Không sao chứ?
Người đàn ông nhào đến đỡ lấy và đặt một nhúm thuốc vào tay ông Hoàng
Sau khi hớp xong ngụm trà, ông ngả người vào ghế thở dốc
- Hi vọng rằng…ta còn sống cho đến ngày đó
Đôi mắt ông như dán vào cánh cửa đen nhánh im lìm
Đâu đó vang lên một tiếng thở dài
Đi lang thang trên phố mà đầu óc Chi thả trôi lãng đãng đi đâu
Cô cứ nghĩ mãi về thái độ của ông Hoàng lúc nãy. Lại còn cái tên ôn thần đó nữa
Asshhh phiền quá đi mất. Sao người nhà họ Hoàng ai cũng khó hiểu hết vậy nè
Lắc đầu thật mạnh, Chi tự nói với mình thôi không nghĩ nữa
Nhưng cái mớ suy nghĩ lộn xộn cứ lởn vởn hòai trong đầu không chịu bay đi
Cứ đi mải miết, Chi không hay mình đã về đến gần nhà
Đột nhiên bước chân Chi ngừng lại. Chiếc xe màu đỏ quen thuộc đập vào mắt
Người con trai đứng cạnh chiếc xe mỉm cười với cô
Nụ cười vẫn đẹp nhưng có gì là lạ
- Dương ah?
- Em rảnh chứ Chi
- Một chút. Sao vậy?
- Cùng anh đi đến chỗ này
Nắm lấy tay Chi, anh kéo cô ngồi vào xe. Dĩ nhiên là Chi thừa sức để giật tay ra. Nhưng cô để yên cho Dương kéo mình đi. Lúc này…cô đang cần làm gì đó để quên đi những chuyện đã xảy ra
Chiếc xe đỏ chóe dừng lại trước cổng nhà. Chi mở cửa bước xuống nhưng Dương đã kịp giữ tay cô lại
- Sao vậy?
Cô mở to mắt nhìn anh ngạc nhiên
- Cám ơn…vì ngày hôm nay
- Không có gì. Chúng ta là bạn mà chẳng phải sao
Xua tay, Chi bật cười trước vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc của Dương
- Chi ah
- Huh?
- Em nghĩ sao nếu anh nói…anh không muốn làm bạn của em?
- Hả?
- Anh nghĩ…có lẽ anh thích em mất rồi Chi ah
Vòng tay anh ôm lấy Chi. Cô sững người không cử động. Hơi ấm lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể khiến Chi thấy mạch máu mình như đông cứng lại
Vài giây sau khi não bộ đã bắt đầu họat động lại và phân tích rõ tình hình, Chi giơ tay đẩy anh ra
- Khoan đã. Hình như chúng ta có chút lầm lẫn
- …..?
- Chúng ta là bạn. Vậy thôi. Sorry em có việc phải làm
Nói rồi cô mở cửa xe và đi nhanh vào trong
Cái nhíu mày thóang qua trên khuôn mặt Dương. Nhưng rất nhanh sau đó là một nụ cười
Cuộc chơi này…dường như càng lúc càng trở nên thú vị
Đóng sập cửa nhà, Chi với tay lấy chai nước trên bàn uống ừng ực
Những chuyện vừa xảy ra hiện rõ mồn một trong đầu dù đang cố quên đi
Chuyện quỷ quái gì đang xảy ra vậy chứ?
Tên Hoàng Gia Kiệt nổi điên bất chợt còn chưa đủ sao
Bây giờ lại thêm một Cao Nam Dương từ đâu nhào ra nói thích cô
- Ôi điên mất
Vừa lắc đầu quầy quậy Chi vừa tiếp tục uống cạn chai nước mong làm nguội bớt cái đầu đang bừng bừng lên của cô
Nhưng tự nhiên trong đầu Chi hiện ra hình ảnh Dương gục đầu vào đôi bàn tay với bờ vai run rẩy
Và cả những giọt nước mắt của Kiệt
Phức tạp quá đi mất
Sao tự nhiên cô lại dính vào mớ rắc rối này cơ chứ
Vừa nghĩ Chi vừa gãi cổ. Đó là một thói quen khi cô bối rối
Bỗng nhiên Chi nhận ra cổ mình lành lạnh như thiếu một thứ gì
Sợi dây chuyền của mẹ
Giật mình, cô sờ lại trên cổ thêm lần nữa
Không có
Thôi chết đâu mất rồi?
Ngay lập tức, Chi chạy như bay đi tìm
Sau hơn nửa tiếng lục lạo tung tóe cả nhà lên mà kết quả vẫn là không thấy
- Chết tiệt ở đâu rồi
Cô cáu kỉnh lầm bầm, nhìn quanh khắp căn phòng
Không thể được. Đây là vật cuối cùng mẹ để lại cho mình
Không gian đang yên tĩnh thì vang lên bởi một tiếng nói quen thuộc
- Có đang tìm gì không?
- Tìm cái gì kệ tôi. Mắc gì….
Đột nhiên Chi khựng lại. Lẽ nào….
- Anh có thấy sợi dây chuyền của tôi không?
- Thay đồ đi. Đi với tôi
- Eh anh….này
Không để Chi nói cho hết câu, tiếng sẫp cửa đã vang lên. Cô nhíu mày nhìn chăm chăm vào cái cửa ngay trước mặt mình
- Anh lại giở trò gì nữa vậy hả Hoàng Gia Kiệt?
Đưa ly rượu trên tay lên trước ngọn nến, Kiệt nghiêng đầu ngắm nhìn. Thứ chất lỏng đỏ sẫm ánh lên thứ ánh sáng mê hoặc
Nhìn vào Kiệt có vẻ như đang rất điềm nhiên nhưng không ai biết rằng trong lòng anh lúc này đang bùng lên một “ý đồ”
Hai tiếng này cứ mãi sôi sục trong đầu Kiệt
Chỉ một lát nữa thôi, công việc sẽ xong
Tiếng mở cửa khiến Kiệt ngước lên nhìn
Cô gái chậm rãi bước vào
Chi ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh. Cả căn nhà hàng sang trọng không có một bóng người. Ah dĩ nhiên là ngọai trừ cái kẻ cô ghét cay ghét đắng đang ung dung ngồi bên chiếc bàn trải khăn trắng muốt
Anh muốn làm gì nữa đây?
Nở nụ cười tuyệt đẹp chứa đầy thứ ma lực chết người, Kiệt đứng dậy kéo ghế cho Chi. Cô nhíu mày nhìn anh nghi hoặc nhưng vẫn ngồi xuống
Mặc kệ đi, mình đến đây là để lấy lại sợi dây chuyền của mẹ. Gây với anh ta chẳng có ích lợi gì
- Anh…có thể trả sợi dây chuyền cho tôi được chưa?
- Dĩ nhiên là tôi sẽ trả nhưng phải bây giờ
Anh trả lời bằng giọng điệu dịu dàng hiếm có. Tự nhiên mà Chi đâm chột dạ. Chắc chắn phải có chuyện gì ẩn chứa bên trong
- Vậy chừng nào mới được?
- Cô gọi món đi
Vừa nói, Kiệt vừa đẩy tờ menu về phía Chi. Cô mở to mắt nhìn anh
- Này anh đùa tôi đấy hả?
- Đêm nay cứ làm theo lời tôi đi có được không? Lát nữa tôi sẽ trả sợi dây chuyền cho cô
Vẫn là nụ cười quyến rũ và giọng nói ngọt ngào
Chi lần nữa nhíu mày nhưng rồi cô khẽ lắc đầu
Thôi mặc kệ, cứ làm quách theo lời anh ta nói cho êm chuyện
Nghĩ vậy, cô cúi xuống đọc lướt qua tờ thực đơn và nghĩ “Thôi chết nếu mình mà gọi thì chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ. Mặc dù nhà hơi khá giả nhưng làm gì mà vào nổi cái nhà hàng sang trọng, đắt tiền như thế này”
- Tôi không biết mấy món này. Anh gọi đi
Gật đầu, Kiệt quay sang nói gì đó với người phục vụ mà Chi không nghe rõ. Anh ta cúi đầu rồi cầm lấy hai tờ thực đơn quay lưng đi
Chi yên lặng đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
Ánh trăng xuyên qua lớp trần nhà bằng kính trong suốt trải đều khắp quán
Những bộ bàn ghế tòan bằng gỗ trắng
Dòng nước trong chiếc hồ nhỏ bên ngòai tạo nên âm thanh róc rách
Tiếng nhạc từ đâu đột ngột vang lên
Quay lại, Chi đưa mắt dáo dác tìm kiếm
Người đàn ông trong bộ âu phục xuất hiện với cây violin trên tay
Bỗng nhiên Kiệt đứng lên bước đến, chìa tay ra trước mặt cô
- Anh làm cái khỉ gì vậy?
Chi hỏi với đôi mắt vẫn còn mở to ngơ ngác
- Mời cô nhảy
Rồi không đợi Chi đồng ý, anh nắm lấy tay Chi kéo cô đi
- Ya thả ra coi. Anh làm trò gì vậy Hoàng Gia Kiệt?
- Shhh
Kiệt đặt ngón trỏ lên môi Chi như muốn bảo cô im lặng. Vòng tay qua eo Chi, anh dìu cô đi theo tiếng nhạc du dương
Không hiểu tại sao nhưng tự nhiên Chi thôi la hét. Cô nhíu mày ngước lên nhìn anh khó hiểu
Ánh đèn vàng mờ ảo
Giai điệu ngọt ngào
Lần đầu tiên Chi nhận ra rằng….Kiệt khá đẹp trai
Hèn gì mà bọn con gái mê anh ta như điếu đổ
Asshh điên sao Trương Bảo Chi
Chẳng qua….là vì đèn ở đây mờ quá
Lắc đầu quầy quậy, Chi cố gắng thóat ra khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Nhưng đôi mắt cô vẫn không sao rời khỏi Kiệt
Kiệt nhận ra đôi mắt đang nhìn mình chăm chú. Và anh mỉm cười vì điều đó
Đột nhiên tiếng nhạc dừng lại. Chi giật mình đưa mắt nhìn quanh
- Bản nhạc kết thúc rồi. Vẫn còn đang mơ sao?
Mỉm cười, Kiệt quay lưng trở về bàn. Chi bước theo sau
- Nè anh trả lại sợi dây chuyền cho tôi nhanh giùm đi
Không trả lời, Kiệt vẫn giữ nụ cười lấp lửng trên môi
Tách
Những ngọn đèn trong quán vụt tắt ngay sau cái búng tay của Kiệt
Ánh nến phát sáng cả một góc quán
Người phục vụ đẩy chiếc xe bước ra. Trên xe là chiếc bánh sinh nhật lớn với rất nhiều ngọn nến
Chiếc bánh được đặt xuống bàn, chắn giữa Kiệt và Chi
Đột nhiên lời ông Hoàng vang lên bên tai Chi
- Hôm qua là sinh nhật Kiệt
Không lẽ…..
Cô ngước lên nhìn gương mặt Kiệt lung linh sau những ngọn nến
- Anh….
- Hôm qua là ngày sinh nhật của tôi
Giọng Kiệt đều đều không cảm xúc. Anh đang cười. Nhưng tại sao…cô không nhìn thấy niềm vui?
Chi muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng…cô chỉ im lặng nhìn anh chờ đợi
- Từ rất lâu rồi năm nào cũng chỉ có một mình tôi trong ngày này. Hôm nay…xem như cô cùng tôi ăn mừng sinh nhật có được không?
Có thứ sức mạnh kỳ lạ trong giọng nói của Kiệt khiến Chi không cách nào từ chối
Nhìn vào gương mặt Chi, Kiệt khẽ nhếch môi cười
Anh đứng dậy, nắm tay kéo Chi bước ra ngòai.