Vụ cá cược tình yêu

Tầng 30 của tập đoàn WAM là khỏang sân lồng lộng gió. Người con gái đứng dựa vào lan can, để mặc gió thổi tung mái tóc của mình
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tiếng hét của cô bị gió cuốn phăng đi. Đây là cách Chi vẫn làm mỗi khi có chuyện buồn. Đơn giản là để gió mang đi
- Ồn ào quá đi mất
Giật mình, Chi quay phắt lại, đưa mắt tìm kiếm nơi vừa phát ra tiếng nói
Người con trai với mái tóc màu trà và gương mặt rõ ràng là vừa ngủ dậy. Đưa tay dụi mắt, anh chầm chậm tiến về phía Chi
- Anh…
Mở to mắt, cô ngạc nhiên nhìn chàng trai lạ mặt. Gương mặt anh đẹp quá, hệt như một thiên thần
-Anh làm gì ở đây?
-Hóng gió…và ngủ. Nhưng tôi vừa bị tiếng hét của cô đánh thức
-Xin lỗi. Tôi không biết
Chi cúi đầu vẻ hối lỗi. Chàng trai xua tay, bước đến đứng cạnh cô. Chống tay lên lan can, anh vươn vai hướng mặt về phía ngọn gió đang thổi tới
-Bỏ qua đi. Sao cô lại lên đây?
-Để hét, anh thấy đó
Chi khẽ nhún vai như một lời giải thích. Người con trai bật cười, nụ cười đẹp đến mức khiến cô sững lại vài giây
Nhưng rồi Chi trấn tĩnh lại rất nhanh, cô nghiêng đầu, để mặc gió thổi mớ tóc dài che kín cả gương mặt
-Anh trốn việc lên đây ngủ đó ah?
-Hm…có thể
-Nếu Tổng giám đốc mà biết được thì anh nguy to
-Tại sao?
-Anh ta…sẽ nhai đầu anh mất
Lại là một nụ cười. Liệu anh chàng này có biết nụ cười của anh ta cuốn hút đến mức nào không nhỉ?
-Tổng giám đốc đáng sợ đến vậy ah?
-Cái gã đó…ah..ý tôi là Tổng giám đốc…anh ta đúng là một con quỷ sống
Chi vừa nói vừa dứ dứ nắm đấm lên với vẻ mặt hết sức cay cú. Cái nhíu mày thóang qua gương mặt người con trai, rồi anh lại bật cười
-Cô có vẻ căm thù Tổng giám đốc của mình quá
-Nếu có thể tôi đã cho anh ta vài cú đá rồi
-Sao lại không thể nhỉ?
-Vì….
Tiếng chuông điện thọai cắt đứt câu nói của Chi. Cô mở máy, giọng nói chát chúa lập tức đập vào tai
-Cô đang ở đâu vậy hả Trương Bảo Chi? Lập tức về phòng việc ngay

Là thư kí Hoa, trợ thủ đắc lực của Hoàng Gia Kiệt trong việc hành hạ cô. Thở hắt ra một cái, Chi dập máy
-Tôi phải đi rồi. Gặp lại anh sau nhé
Không đợi chàng trai trả lời, Chi đã nhanh chân chạy mất. Bóng dáng cô khuất dần sau cánh cửa
Người con trai hơi nhíu mày, mà mỉm cười với chính mình
Dường như anh đã nhận ra điều gì đó
-Vào đi
Kiệt nói khi nghe gõ cửa vang lên
Nam Dương bước vào, và ngồi xuống ghế mà không đợi được mời
-Tới lâu chưa?
Hơi hất mặt, Kiệt hỏi
-Cũng một lúc rồi
-Mày lại lên sân thượng hóng mát nữa hả?
Trả lời anh là cái nhún vai của Nam Dương. Dường như đã thành một thói quen, Dương thường thích trốn lên khỏang sân thượng của tòa cao ốc và hóng mát. Chẳng có lí do gì, chỉ đơn giản vì anh thích thế
-Tao thật không hiểu sao mày mê cái sân thượng đó quá vậy
-Cũng như mày thích đi chơi với con gái vậy thôi
Giọng Dương nhẹ tênh nhưng câu trả lời thì cực kỳ nặng ký. Đó là phong cách của Cao Nam Dương. Anh không nói nhiều, nhưng nói câu nào đáng câu đó. Vì vậy mà nhóm Kiệt chưa bao giờ có ý định cãi nhau với anh, vì họ biết chắc sẽ không cãi lại
-Về tìm tao có chuyện gì không?
Cũng như mọi lần, Kiệt luôn đầu hàng trong những cuộc tranh luận ngắn ngủi của cả hai. Anh lảng sang một chủ đề hoàn toàn không ăn nhập
-Về chơi mà định rủ mày đi ăn trưa? Thế nào, có muốn đi không?
-Ok
Đứng dậy và cầm lấy chiếc áo vest vắt trên ghế, Kiệt cùng Dương bước về phía trước. Đột ngột, cánh cửa phòng bật mở, Chi xuất hiện ngay sau đó
-Thư ký Hoa…
Câu nói của cô dừng lại giữa chừng, khi nhìn thấy Dương. Đôi mắt nâu mở to hết mức, tràn đầy sự ngạc nhiên
-Anh…
-Xin chào
Mỉm cười, anh giơ tay chào cô gái đang há hốc miệng trước mặt mình. Kiệt đưa mắt nhìn cả hai, với bộ mặt ngơ ngác một cách đáng tội nghiệp
Quán ăn Italy gần tập đoàn WAM nổi tiếng là ngon và đắt tiền. Nhưng Chi lại thấy miệng mình đắng ngắt khi nhìn thấy bản mặt Kiệt. Miếng beefsteak đã nát bấy từ lâu mà Chi vẫn tiếp tục băm vằm nó không thương tiếc. Cô tưởng tượng đó là gương mặt Kiệt và hăm hở nhấn dao. Kiệt cũng không khá hơn được bao nhiêu, anh có cảm giác như thứ mình đang nhai là cao su thiên nhiên chứ không phải miếng thịt bò mềm mại và thơm phức
Không khí căng như dây thun bị kéo giãn khi hai con người thù hằn nhau mà lại phải ngồi chung. Dương ngồi giữa, không ngừng quan sát hai gương mặt đang bừng bừng sát khí và tủm tỉm cười một cách thú vị
Bắt gặp vẻ mặt cười cợt của Dương, Kiệt cau có
-Mày cười cái gì?
Nhưng Dương chưa kịp lên tiếng thì đã có người trả lời thay

-Cười cái gì kệ người ta. Sao anh vô duyên quá vậy?
-Tôi đâu có hỏi cô
-Thì tôi thế anh Dương trả lời. Anh không phản đối chứ?
Vừa nói cô vừa quay sang Dương như muốn hỏi. Và anh nhún vai, khẽ mỉm cười
-Dĩ nhiên là không
-Nghe rõ chưa? Người ta không nói gì thì thôi mắc mớ gì anh mà ý kiến
-Đừng quên cô là nhân viên của tôi. Ở đâu ra cái kiểu cãi cấp trên xoen xóet thế
-Bây giờ không phải giờ làm việc nên tôi cũng không còn là nhân viên của anh. Mà tôi nói đúng chứ không cãi
Biết nói không lại Chi, Kiệt cúi xuống dằm mạnh dĩa salad của mình
Nụ cười từ nãy đến giờ vẫn lơ lửng trên môi Dương
Câu chuyện bắt đầu thú vị rồi đây – Dương tự nhủ với chính mình
Trở về từ quán ăn, Kiệt sập mạnh cánh cửa trước mặt Chi khi cô quay về bàn làm việc của mình
Ngồi phịch xuống ghế, anh quay sang Dương nói bằng giọng càu nhàu
-Sao này lại rủ con bé đó theo. Nhìn bản mặt cô ta tao đã nuốt không vô
-Mày ghét Chi đến vậy sao?
-Dĩ nhiên. Cô ta xấu vậy mà
-Chuyện lạ đấy. Hoàng Gia Kiệt ghét một cô gái. Chẳng phải từ trước đến giờ mày luôn ve vãn bao nhiêu con gái sao?
-Tao không ve vãn họ
Giọng Kiệt vang lên khó chịu. Gương mặt anh giờ đây đang cực kỳ cau có
-Chỉ là tao lịch sự với họ, và họ chủ động ngã vào thôi
-Chữ lịch sự của mày hình như kô phù hợp lắm thì phải?
Câu hỏi của Dương kèm theo một cái nhướng mày đầy khiêu khích. Đó là điểm Kiệt ghét nhất ở thằng bạn thân. Dường như Dương luôn hiểu thấu ruột gan người khác, mà Kiệt không cho phép ai hiểu mình quá rõ, kể cả mấy đứa bạn thân mình
-Mày nói vậy là sao?
-Nói sao thì mày tự hiểu, mày kô ngu đến thế chứ?
Dương nhún vai, nói một câu như muốn kết thúc cuộc tranh cãi dở hơi giữa hai người
Không gian chìm vào im lặng một lúc, cho đến khi Dương lên tiếng
-Ghét cũng là một thứ cảm xúc đặc biệt đấy
Nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt Dương khi anh thấy Kiệt khựng lại, nhưng chỉ thóang qua thôi
-Uh, có lẽ

Kiệt đứng lên, bước về phía bàn làm việc của mình trong ánh nhìn tinh quái của Dương
-Tao về trước đây, vừa về nước gặp mày luôn mệt quá. Làm việc vui vẻ nhé
Khi cánh cửa đóng lại, cũng là lúc lớp mặt nạ bình thản của Kiệt rơi xuống
Một thứ cảm xúc đặc biệt?
Uh thì đã sao. Anh ghét cô ta đấy. Vì cô ta là người ba anh dùng để giám sát anh. Tất cả chỉ có vậy thôi
Hài lòng với suy nghĩ chính mình, Kiệt cúi xuống, tiếp tục dán mắt vào xấp hồ sơ
Bước ra khỏi công ty của Kiệt, Dương thong thả đi bộ trên con phố đông người. Đột nhiên, anh dừng lại, và nhớ ra Chi
-Không hiểu cố ấy định nói tiếp gì về cô ấy nhỉ? Mình rất tò mò về việc tiếp cận Kiệt của cô ấy. Phải quan sát kĩ hơn mới được. Nhưng cô ấy có vẻ kô phải là người xấu – Dương đấu tranh cho suy nghĩ của mình
-Kô xấu thì tại sao lại phải tiếp cận Kiệt nhỉ? Mà vấn đề là biết Kiệt kô thích cô gái xấu mà vẫn dùng cái vẻ mặt đó thì đâu được. Chuyện hay đây – Kết thúc suy nghĩ của mình Dương lại sải đều bước chân về căn nhà lâu năm kô bước vào
—————Tại nhà Kiệt vào lúc buổi tối———-
Đêm nay, Chi vẫn tiếp tục chương trình không ngủ mà chúi mũi vào máy tính. Kiệt vẫn chưa đi chơi về.
Tiếng chuông điện thọai reo um sùm kéo Chi khỏi cái laptop. Dòng chữ “ôn thần” hiện lên trên màn hình khiến cô nhăn mặt nhưng lại không thể bắt máy
-Có chuyện gì
Giọng Chi cộc lốc như phang vào tai người nghe. Nhưng dường như điều này không hề khiến Kiệt phật ý
- Cô đang làm gì đó?
Kiệt nói như hét để át bớt tiếng ồn xung quanh. Chi còn nghe được cả giọng con gái vang lên nũng nịu
- Dĩ nhiên là làm bản kế họach để nộp cho anh
Cô trả lời một cách hằm hè và nhận một câu mang đầy tính mỉa mai
- Hiếm có được nhân viên nào gương mẫu như cô. Tôi thật là may mắn quá
- Nhưng tôi thì lại xui xẻo vì có một ông chủ cà chớn như anh
Vừa nói Chi vừa nghiến răng ken két, và nghĩ “Ở nhà thì hơi tử tế với người ta được một chút, đến công ty thì thừa cơ người ta mới đi làm để bắt bẻ. Anh giỏi thế mà”
Tiếng cười của Kiệt vang vọng trong máy
- Thôi được rồi, tôi có cách này làm cô kô phải làm bản kế hoạch đó nữa. Thế nào? Làm kô?
Chi như kô thể tin nỗi vào tai mình nữa nhưng đó chỉ là mấy câu đầu mà thôi. Còn khi nghe cái đoạn sau thì cô kô hiểu anh ta định giở trò gì nữa
-Anh nói tôi nghe cái đã
- Cô hãy nơi tôi đang ngồi. Cho cô 15’ để đi
- Anh có điên không thế? Giờ này mấy giờ rồi biết không? Mà tôi biết được anh đang ở đâu
- Theo đồng hồ của tôi thì bây giờ chính xác là 10 giờ 34 phút lẻ 8 giây. Cô vừa mất đi 4 giây rồi đó
-Tôi không đến
- Tùy cô thôi nhưng nên nhớ cô là người hầu của tôi. Nếu cô không đến thì xem như không hòan thành nhiệm vụ. Và lẽ dĩ nhiên là tôi không thể giữ cô lại được dù là rất muốn
Giọng Kiệt cực kỳ thản nhiên nhưng lại chứa cả thùng ẩn ý. Và Chi biết, dù muốn hay không, cô vẫn phải làm theo
- Chờ đó đi
Dập máy mạnh đến nỗi muốn sút ốc cái điện thọai đáng thương, Chi gập laptop xuống trước khi bước ra ngòai. Nhưng cũng may mà cô biết anh ta đang ở đâu nên chắc cái bản kế hoạch đó sẽ được nằm yên ổn trong thùng rác
Tưởng tượng đến vẻ mặt tức tối của Chi, Kiệt không hay mình đang mỉm cười như một thằng ngốc. Phong nhíu mày trước vẻ ngớ ngẩn của thằng bạn thân
- Đang mơ gì thế?

Cái húych tay của Phong khiến Kiệt sực tỉnh. Chụp lấy ly rượu trên bàn, Kiệt uống cạn nó để xua đi những ý nghĩ luẩn quẩn trong đầu. Cúi xuống nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay, cái nhíu mày thóang qua trên mặt Kiệt
-Hôm nay mày sao vậy thằng này?
Đột nhiên điện thọai Phong reo vang. Anh nhăn mặt khi đọc mẩu tin nhắn
- Tao phải đi đây một lát. Gọi mày sau nhé
Nói rồi anh đứng dậy bước thật nhanh ra ngòai. Kiệt nhìn theo, rồi khẽ lắc đầu uống cạn lí rượu trên tay
Cánh cửa phòng VIP mở ra. Gương mặt quen thuộc ló vào với đôi mắt mở to ngơ ngác. Nụ cười tinh quái lập tức nở trên mặt Kiệt. Anh giơ tay lên vẫy
- Ở đây
Chi nhăn mặt khi thấy Kiệt ôm cùng lúc hai ba cô gái. Cái gã này…đúng là không coi phụ nữ ra gì. Mà cô cũng không hiểu sao mấy cô nàng đó lại chịu được như vậy. Nếu là Chi, cô đã cho tên khốn đó hai bạt tay vô mặt rồi
-Cô trễ mất 3 phút
-Xe tôi hư phải đón taxi
Ngồi xuống cái ghế cách xa chỗ Kiệt nhất, Chi hậm hực
- Có chuyện gì?
- Gì là gì?
Vừa nói Kiệt vừa nghiêng đầu hôn vào má cô gái ngồi bên tay phải. Cô nàng cười khúc khích trong khi Chi phải cố lắm mới không nôn mửa
-Chẳng lẽ anh gọi tôi ra đây để chiêm ngưỡng thành tích tán tỉnh con gái của anh?
- Nếu là vậy thì sao?
- Thì tôi đã xem xong rồi. Có cần nhận xét không?
Đôi mày Kiệt nhướng lên như thể chờ đợi
- 3 cô gái này đều đẹp. Tôi phải công nhận là anh rất xuất sắc trong việc này dù tôi cảm thấy là nó cực kỳ vô lại. Nhận xét như vậy vừa ý anh chưa?
- Chưa vừa ý lắm nhưng tôi còn có thể mong đợi gì hơn, đó là phong cách của Trương Bảo Chi mà
- Xong rồi phải không? Vậy tôi về
Nói rồi Chi đứng bật dậy, xăm xăm tiến về phía cửa nhưng giọng nói của Kiệt vang lên phía sau lưng
- Ngồi xuống đi
Quay lại, Chi thấy máu mình như sôi lên khi thấy vẻ mặt Kiệt bỡn cợt với mấy cô gái. Bình sinh Chi rất ghét nhất đàn ông lăng nhăng và phản bội.Giờ đây cô đang nhìn thấy gã này làm chuyện đó ngay trước mắt mình mà không có cách gì ngăn cản. Thứ cảm giác bất lực chuyển thành phẫn nộ. Cô xiết tay mình chặt đến mức khiến những khớp xương muốn nát vụn. Nhưng vì vụ cá cược nên cô đành ngoan ngoãn ngồi xuống
Cố gắng một chút Chi. Một chút nữa thôi
Cái một chút mà Chi tự nói với mình đã kéo dài hơn nửa tiếng. Cô ngồi dính trên ghế, xiết chặt cái li trong tay đến mức khiến nó sắp nát ra như cám. Hai tay Kiệt ôm lấy hai cô gái và một cô ngồi trên đùi anh nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Chi. Anh biết con nhóc đang tức điên lên được. Nhìn gương mặt đỏ lè đỏ lét của cô ngay cả dưới ánh đèn mở ảo khiến anh không khỏi tức cười. Chi thực sự không phải là cô gái biết kiềm chế cảm xúc. Vậy cũng chưa hẳn là không tốt, ít nhất không phải cố lừa dối cả chính bản thân mình
Nhưng sự đời vốn không đơn giản, ít nhất là không phải với hai con người đang ghét nhau chết đi sống lại ở đây
Tiếng cười ré lên của một trong những cô gái của Kiệt như thùng xăng đổ vào cơn giận đang bừng bừng trong người Chi
Phàm trên đời, chuyện gì cũng có giới hạn của nó. Và sự kiềm chế của Chi cũng đã đi đến giới hạn cuối cùng. Cô đứng bật dậy khỏi ghế, bước thẳng về chỗ Kiệt đang ngồi, với cái li vẫn đang nắm trong tay
- Quá đủ rồi
Cả ly nước mới nãy còn trong tay Chi, giờ nằm gọn trên mặt Kiệt. Miệng anh há hốc và mắt mở to như thể không tin những chuyện đang xảy ra là sự thật. Mấy cô gái bên cạnh hét lên như còi cứu hỏa nhưng lúc này đối với Chi không còn quan trọng. Cô đang tận hưởng cảm giác sung sướng khi được làm điều mà cô đã mong ước mấy hôm nay. Dằn mạnh cái li xuống bàn, cô nhìn thẳng vào vẻ mặt bàng hòang của Kiệt
- Ly nước này là để giúp anh tỉnh táo ra đó. Tôi không phải thú nuôi của anh mà muốn làm sao thì làm, khi gọi thì lập tức vẫy đuôi chạy đến. Anh nghĩ anh là ai vậy hả? Hòang tử ah? Hay lãnh chúa? Ai cũng phải làm theo ý anh hết hay sao? Nói cho anh biết, anh chỉ là một gã công tử bột sống bám vào người thân và nghĩ là mình hay ho lắm. Anh là kẻ ích kỷ nhất tôi từng gặp, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà bỏ mặc suy nghĩ của người khác. Tôi thực sự thấy thương cho người nhà anh. Họ sẽ thất vọng đến chết mất khi biết đã nuôi anh lớn lên để trở thành người như thế này. Kiểm điểm lại bản thân một chút đi và thử đặt mình vào vị trí người khác mà suy nghĩ. Anh đã làm được gì cho người thân của anh, cho những người hết lòng yêu thương anh? Hay anh chỉ khiến họ đi từ thất vọng này đến thất vọng khác? Một kẻ như anh…sống đúng là chật đất
Chi nói một hơi không ngừng nghỉ, đến mức chính bản thân cô cũng thấy ngạc nhiên rằng mình có thể nói một cách trơn tru mà không cần suy nghĩ như thế. Có lẽ là những ấm ức dành cho Kiệt tích tụ lại và hôm nay được dịp tuôn ra một lượt
Sau khi đã nói hết những gì tức tối trong lòng, Chi quay lưng đi thẳng. Tiếng sập cửa khiến Kiệt giật mình sực tỉnh khỏi sự bàng hòang của chính mình. Lần đầu tiên có người tạt nước vào ngay giữa mặt anh như thế, và nói những lời mà chưa từng có bất kì ai dám nói với anh
Trương Bảo Chi xấu xí, cô chết chắc rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận