Vũ Cực Đỉnh Phong

Khả năng bố cục chiến đấu và tiềm hành chiến đấu của La Vũ được coi như xếp hàng đầu tại doanh địa. Trong đó bố cục chiến đấu của hắn càng được coi như điểm hình cho lớp đệ tử hậu bối trong toàn bộ doanh địa La gia.

Có hắn, tiểu tổ số ba có thể dễ dàng hoàn thành một lần lại một lần tuyệt sát. Trên thực tế, trừ nhiệm vụ đầu tiên đi liệp sát Ám dại miêu thú, bởi vì có nhân tố không xác định là Tử vũ bằng điêu khiến tiểu tổ số ba gần thành công lại ra thất bại, còn lại những nhiệm vụ khác đều được tiểu tổ số ba hoàn thành cực kỳ dễ dàng.

Có tài nghệ tiềm hành của La Vũ, bọn họ có thể dễ dàng điều tra tình hình sào huyệt của yêu thú, cũng vì điều này giúp bọn họ chiếm được ưu thế cực lớn.

Cuối cùng, phần thưởng dành cho tiểu tổ số ba cũng chỉ có một quả Tụ khí đan cùng với mấy thanh binh khí tinh thiết bách luyện, cùng với một ít trang sức vàng bạc.

Về phần các tiểu tổ bài danh dưới ba, phần thưởng chỉ là một ít vật phẩm như trang sức vàng bạc, không còn có Tụ khí đan hay binh khí Hoàng cấp nữa.

Dù sao những thứ kia cấp cho những người còn đang ở tầng thứ bảy và tầng thứ sáu, thậm chí tầng thứ năm mà nói, ngược lại có chút đáng tiếc. Trong gia tộc thế nhưng còn có rất nhiều người tầng thứ tám, tầng thứ chín cần sử dụng. Nếu chuyển những thứ này cho bọn họ sử dụng mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Ví như nếu cho cường giả cấp mười đỉnh phong sử dụng Linh động đan, rất có thể sẽ giúp hắn đột phá trở thành một gã cường giả Tiên Thiên, đây chẳng phải hiệu quả hơn nhiều so với sử dụng trên người đám hậu bối còn đang bị vây tại tầng thứ sáu tầng thứ bảy sao? Dù gì, một gia tộc có số lượng cường giả Tiên Thiên càng nhiều, địa vị gia tộc sẽ càng cao, cuối cùng khả năng thu được lợi ích tự nhiên sẽ càng lớn.

Đây gọi là thép tốt dùng làm lưỡi đao. Kể từ đó có thể hình thành lên một vòng tuần hoàn tốt, bảo chứng truyền thừa cho La gia.

Đến đây, hành trình lịch lãm Vân Khê Đảo trong năm đã chính thức kết thúc.

- Sáng sớm ba ngày sau, mọi người tập trung đúng chỗ, trở về gia tộc, không được trễ giờ.

Tại lúc kết thúc đánh giá chung cuối năm, La Thiên Hưng đạm nhiên nói ra lời này. Xong rồi lập tức xoay người rời khỏi bãi đất trống. Nhã Nhi dẫn theo vài tên hộ vệ nhấc theo chiếc rương huyền thiết còn hơn phân nửa phần thưởng bên trong, đi theo phía sau hắn.

Mặt trời chiều ngả về tây, bầu trời Vân Khê Đảo bị rặng mây đỏ phương tây nhiệm thành một mảnh màu hồng mông lung, nhìn qua có chút an bình. Sâu trong dãy núi, vẫn nghe được từng đợt tiếng yêu thú rít gào liên tục lan tràn ra.

- Ha ha, cảm tạ chư vị huynh đệ tỷ muội! Ha ha!

Tiểu tổ số ba đang ở lại chỗ La Vũ, thanh âm La Hành cười ha ha bắt đầu truyền ra từ bên trong.

Vẻ mặt của hắn có vẻ có chút hưng phấn, yêu thích không rời viên đan dược bọc bằng sáp ong trong tay, cười đến độ dường như cái đầu bóng lưỡng của hắn cũng xán lạn hơn chút.

- Tên dở hơi này!

La Vũ lắc đầu cười nói:

- Mai tụ khí đan này có được rồi thì không thể đổi. Nếu tiểu tử ngươi không thể đột phá đến tầng thứ bảy vào trước năm mới, xem chúng ta thu thập ngươi thế nào.

Cả tiểu tổ số ba cũng chỉ nhận được một khỏa Tụ khí đan, khỏa này được chia cho La Hành rồi.

- Hắc hắc, yên tâm đi, nhất định sẽ đạt được. Một lần nữa cảm ơn các vị huynh đệ tỷ muội.

La Hành hắc hắc cười, các thành viên trong tiểu tổ số ba cũng bật cười theo.

Nhân khí của La Hành ở trong tiểu tổ thế nhưng không thấp, tất cả mọi người đều quan hệ với hắn cực kỳ không tồi. Đơn giản là người này không hề có bao nhiêu tâm địa gian xảo, là một kẻ thẳng tính, hắn cũng rất dễ được người khác chấp nhận.

Nếu hắn đã muốn khỏa Tụ khí đan này, tuy rằng trân quý, hơn nữa mọi người cũng đều có tư tâm, nhưng vẫn không chút do dự dành phần cho hắn. Đủ thấy được quan hệ tốt đẹp giữa các thành viên trong tiểu tổ số ba...

Phải biết rằng, tại các tiểu tổ khác, gặp phải vấn đề phân phối vật phẩn quý giá, hoặc ít hoặc nhiều đều gặp phải không ít phiền phức. Tiểu tổ số ba có thể giải quyết vấn đề phân phối trong hoàn cảnh bình thản như thế, chính là một chuyện cực kỳ đáng quý.

- Về phần những binh khí này, cả thêm vàng bạc, mọi người hãy thương lượng phân chia thế nào đi.

La Vũ cười lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía mấy thanh binh khí và một ít đồ trang sức vàng bạc trên mặt đất, thuận miệng nói.

Những binh khí này cố nhiên không tồi, nhưng đám người La Vũ, ngoại trừ La Dật, đại bộ phận đều đã lên Vân Khê Đảo hai lần, trong tay cũng đều có binh khí sử dụng thuận tay rồi, thế nên những binh khí này ngược lại không có nhiều tác dụng với tiểu tổ số ba.

Còn đồ trang sức vàng bạc thì có thể chia đều, đương nhiên là không có gì khó khăn cả.

- Dành cho Tiểu Dật một thanh kiếm đi? Thanh trường kiếm trước đó Băng Vân cho hắn không phải đã bị gãy rồi sao?

La Quỳnh mở miệng nói.

- Tốt, vậy lưu cho hắn một thanh trường kiếm, những cái khác mọi người phân chia đi.

La Vũ gật đầu. Lập tức, mọi người bắt đầu phân phối. Mấy thứ này cũng không phải vật quý trọng gì, nếu có người muốn, những người khác tự nhiên sẽ không tranh với hắn.

Không bao lâu sau, toàn bộ phần thưởng đã được phân phối xong.

- Đầu lĩnh, tình huống Tiểu Dật sao rồi?

Sau khi phân phối xong, đám người La Khải lúc trước lưu lại bãi đất trống liền nhìn La Vũ, mở miệng hỏi thăm.

- Bùi tiên sinh đã xử lý tốt vết thương của Tiểu Dật rồi, thuốc cũng đã tra, mọi người không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu.

La Vũ cười trả lời.

- Trong hơn nửa năm qua, La Dật đến tột cùng đã đi tới địa phương nào? Vì sao lần này trở về lại chật vật như vậy?

La Khải nhíu mày hỏi.

- Chuyện này cũng phải chờ khi Tiểu Dật tỉnh táo lại, rồi để hắn nói cho chúng ta biết thôi. Ta cũng không biết được.

La Vũ lắc đầu nói, rồi lập tức đứng lên, cười nói tiếp:

- Được rồi, sắc trời đã không còn sớm nữa, đến giờ cơm rồi. Mọi người cũng không nên bận tâm nhiều, chờ khi Tiểu Dật tỉnh táo lại, tự hắn sẽ phải nói cho chúng ta rõ. Trước chúng ta đi dùng cơm thôi.

Mọi người vừa nghe La Vũ nói thế, cũng không hỏi gì thêm, cả đám đều đứng dậy, sau đó đoàn người nối nhau đi về phía nhà ăn...

Trong doanh địa La gia, bên trong một căn phòng tại góc đông nam doanh địa.

La Dật đang an tĩnh nằm thẳng người trên giường đặt góc phòng. Quần áo rách tươm trên người hắn đã sớm được thay mới bằng một bộ quần áo trắng tinh. Những vết thương trên người cũng được xử lý tốt hết cả. Hắn lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt an tường, hô hấp bình ổn.

Tại sát bên thành giường, La Băng Vân đang ngơ ngác nhìn La Dật nằm hôn mê, biểu tình cũng liên tục biến ảo.

Một lúc lâu sau La Băng Vân mới khẽ cắn môi, không nhịn được chảy đầy nước mắt vui sướng.

- Cảm tạ ông trời phù hộ...

Trong lúc vô tình lẩm bẩm, La Băng Vân nói ra những lời giống hệtnhư Xuân di từng nói khi La Dật tỉnh lại sau khi bị La Tam đánh trọng thương. Nước mắt cứ thế tuôn rơi xuống bên mép giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui