Vũ Cực Đỉnh Phong

La Tam cũng không phải là người ngu dốt, nghe được lời nói của La Dật hắn liền biết được La Dật dự định mượn La Thiên Phách để khiển trách chính mình. Vì vậy, việc chính mình tận lực gây khó k hăn, tuyệt đối không thể nhận...

Tất cả mọi người đều biết là một chuyện, nhưng chính mình thừa nhận lại là chuyện khác rồi... Khai đúng sự thực, đây không phải là trí giả nên làm!

Đôi lông mày của La Thiên Phách thoáng nhíu lại, nhìn về phía La Dật nói:

- Đúng vậy sao?

Trong lòng La Dật cười nhạo, biểu hiện bên ngoài lửa giận ngút trời, quát lớn:

- Không nói một lời? Lời thứ nhất của ta liền khách khí hô lên một tiếng Tam tổng quản rõ to... Lão cẩu La Tam ngươi làm trò trước mặt nhiều người như vậy còn dám nói bậy, ý đồ lừa bịp đại bá ta sao? Hừ, ngươi cũng không biết, tất cả những hành vi tự tung tự tác của ngươi, trong mắt đại bá căn bản chỉ là một hồi hài kịch nho nhỏ! Ngươi cho đại bá đã là lão hồ đồ rồi sao, nhìn không ra thủ đoạn trẻ con đó sao?

La Dật luôn miệng lão cẩu lão cẩu, khiến La Tam tức giận tới lồi hẳn con mắt ra! Hai tay kịch liệt run rẩy. Hắn tại La gia khi nào phải chịu qua loại tức giận này? La Dật một ngụm lão cẩu, hai ngụm lão cẩu, mắng hắn tới tức giận máu huyết sôi trào! Nếu không phải, nếu không phải!

La Tam cắt chặt hai hàm răng, trong ánh mắt hiện rõ sát khí ngập trời...

Sắc mặt La Thiên Phách càng thêm phát lạnh, thế nhưng lập tức cũng khôi phục lại bình tĩnh. La Dật nhìn hết trong mắt, tâm trạng cũng cẩn thận đề phòng.

So sánh với La Tam mà nói, La Thiên Phách càng thêm khó dò sâu cạn.

La Dật nói những lời khó nghe như vậy, thực ra rất có kỹ xảo... Hoàn toàn giống như không nhìn ra việc La Thiên Phách và La Tam cùng nhau diễn trò. Chỉ là một người chất nhi bị khinh bỉ, cho rằng đại bá nhà mình nhất định sẽ đứng về phía chính mình, càng khiến cho một người trong đó khó có thể mở miệng, người kia càng thêm khó nói.

Tuy rằng La Dật rất rõ ràng La Thiên Phách hiện tại không dám làm gì đối với chính mình, thế nhưng để hắn mượn cớ thủ tiêu một ít phúc lợi nào đó thì coi như rất có khả năng. Ví dụ như nói, tư cách tiến vào Tu Võ Nội Điện...

Vì vậy, La Dật tuyệt đối không để âm mưu của bọn họ thực hiện được.

Dựa theo bình thường mà nói, La Dật phải làm chính là hét lớn La Tam vô sỉ, sau đó yêu cầu nhân chứng giằng co. Cố nhiên, ở đây đích xác có rất nhiều người nghe rõ lời La Dật nói... Nhưng cũng đừng quên, La Tam là ai? La Thiên Phách là ai? Mà La Dật hiện tại là ai? Người nào dám đứng ra làm chứng cho La Dật, chỉ sợ sẽ lập tức đắc tội với La Thiên Phách, mà hậu quả đắc tội với La Thiên Phách, bất luận kẻ nào cũng không muốn nếm thử.

Nếu như La Dật thực sự nói như vậy, chỉ sợ hắn nhất thời sẽ rơi vào tình cảnh bị động, đến cuối cùng cần phải có “lão giả thần bí” có thể có cùng với gia gia La Hùng ruột thịt của “Dật thiếu gia” ra mặt mới có thể hóa giải... Nhưng cần gì phải phiền phức tới như vậy?

Tất nhiên, hiện tại La Thiên Phách cũng không phải nhất định muốn đối phó La Dật, hiện tại La Dật nói lời như vậy, đối phương tự nhiên sẽ không đến nỗi không biết xấu hổ tiếp tục đổi trắng thay đen.

Bằng không, hình tượng của La Thiên Phách trong mắt mọi người liền biến thành “lão hồ đồ ngay cả loại thủ đoạn hạ tam lưu như thế này cũng không nhìn ra được”... Trong cuộc tranh đoạt quyền thế, uy vọng tại gia tộc cực kỳ quan trọng. Tất cả mọi người biết, nhưng không có chứng minh thực tế lại là chuyện khác. Nhưng nếu lại làm ra một ít cử chỉ không khôn ngoan, làm cớ cho người khác mượn dùng, vậy thì lại biến thành chuyện khác rồi...

Công đạo tại nhân tâm, không nói chính diện, nhưng phía sau nhất định có nghị luận. Mà loại dư luận như thế này, có đôi khi uy lực vô cùng kinh người.

Cũng giống như La Dật nghe được lời nghị luận trước đó tại cửa lớn Tu Võ Ngoại Điện. La Dật hơi chút suy tư, liền có thể khẳng định, phía sau nhất định có người trợ giúp.

Mục đích đơn giả chính là vì muốn khiến cho danh tiếng của chính mình bị bôi bẩn càng nhiều càng tốt, khiến cho uy hiếp của chính mình lúc trưởng thành hạ xuống mức thấp nhất. Đối với một đại gia tộc mà nói, nhận thức đồng cảm là rất quan trọng. Nếu như La Dật không chiếm được đại bộ phận người trong gia tộc nhận thức, cho dù hắn có đạt tới Tiên Thiên cũng hoàn toàn vô dụng!

Mà điều này cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến La Dật giận dữ mắng Thiết Vệ Quân. Hắn muốn nương cơ hội này, để cho tuyệt đại đa số người La gia nhận thức chính mình, phá hủy thế tiến công dư luận trước đó do đối phương gây ra. Mà hiện tại, từ trong ánh mắt của các đệ tử xung quanh, không khó nhìn ra, La Dật đã làm được rồi.

La Thiên Phách thoáng nhìn La Dật, thần sắc mịt mờ chớp động lướt qua, lúc này mới nhìn về phía La Tam, đạm mạc nói:

- Xem ra chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi. La Tam, sau này phải nghe rõ ràng hơn!

Trong lòng La Tam thoáng cả kinh, tuy rằng không phục, thế nhưng cũng chỉ đành khom người nói:

- Rõ!

La Thiên Phách gật đầu, liếc mắt nhìn La Dật, trong mắt hiện lên một tia suy tư, lúc này mới nói:

- Được rồi, La Dật, theo ta đi!

- Dạ!

La Dật cung kính gật đầu, đi theo phía sau La Thiên Phách, thẳng hướng cánh cửa lớn!

Trong lúc bước đi, đôi mắt La Dật nhẹ chuyển động, trong lòng cũng có chút cảm xúc:

“Chỉ một câu hiểu lầm liền đơn giản hóa giải toàn bộ... Hắc, không hổ là thế giới thượng võ, tại loại địa phương này, thực lực chính là tồn tại bao trùm toàn bộ, kể cả công đạo...”

La Dật rất rõ ràng, nếu như hôm nay chính mình là một cường giả Tiên Thiên, mà La Tam dám nói những lời như vậy, trực tiếp giết chết là xong. Cho dù là La Thiên Phách cũng chỉ có thể thầm hận trong lòng... Nhưng đáng tiếc, hắn cần có thời gian, còn cần phải ẩn nhẫn...

Vừa nghĩ, thân hình đã biến mất trong cánh cửa lớn.

Mà đám người vây xem bên ngoài cũng dều dần dần tản ra, tiếng nghị luận ong ong một lần nữa vang lên... Không khó tưởng tượng, “thiếu gia phế sài” nổi giận, lên án mạnh mẽ Thiết Vệ Quân, tin tức này nhất định trong thời gian cực ngắn sẽ truyền khắp trên dưới La gia. Mà trong lòng một ít người cũng hiểu rõ ràng, La Dật một lần nữa nương cơ hội này để nói với tất cả mọi người một việc --- La Dật hắn, không hề là phế sài!

...

Đi qua một cổng vòm đình viện có chút u tĩnh, lại đi qua một con đường đá nhỏ, một tòa quỳnh lâu nhất thời xuất hiện trước mắt La Dật và La Thiên Phách.

La Thiên Phách bình tĩnh bước đi trước, biểu tình đạm mạc, bước đi không nhanh không chậm, hiển lộ hết phong độ cao thủ. La Dật ở phía sau khẽ động con mắt, lập tức lắc đầu, ánh mắt lướt qua thân hình La Thiên Phách, chăm chú nhìn vào quỳnh lâu trước mặt.

Ba chữ lớn Tinh Võ Đường rồng bay phượng múa được đặt chính giữa trên cánh cửa lớn tòa quỳnh lâu! Trước cửa lớn có sơn lầu các, đường nhỏ lát đá xanh, có vẻ thanh u mà trang nhã.

Trong ký ức của Dật theieus gia, đối với Tinh Võ Đường này không tính xa lạ, vừa quan sát vừa bước đi, không bao lâu đã tới trước cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui