Vũ Cực Đỉnh Phong

- Huống hồ, ta tộc đang muốn trấn an đệ, cũng không phải trấn an tỷ... Ta không muốn nhận phần tình cảm này của đệ.

La Dật cười khẽ lắc đầu, không tiếp tục nói thêm điều gì, theo Băng Vân cùng với tỳ nữ của nàng, đi tới chỗ phòng khách dùng cơm.

Nô bộc hai bên đều khom mình hành lễ, ba người tiến vào.

- Xuân di, ta đến thăm người đây!

La Băng Vân vừa mới nhìn thấy Xuân di, nhất thời thân thiết chạy tới. Xuân di cũng nở nụ cười, cùng với nàng nói chuyện vui vẻ. La Dật sờ sờ mũi, nói với tỳ nữ hai bên:

- Nhanh lấy thêm một bộ bát đũa mới!

- Vâng, thiếu gia!

Tỳ nữ kia vội vã lĩnh mệnh, chạy ra khỏi phòng. Không bao lâu, mang theo một bộ bát đũa mới đặt trước mặt La Băng Vân.

La Băng Vân cười nói:

- Xuân di, ta mang theo một ít quần và đồ dùng hàng ngày tới đây... Uyển nhi.

La Băng Vân quay đầu lại gọi một tiếng, thị nữ cùng nàng tới lập tức nghe lời bước lên mấy bước, để chiếc bọc lớn đeo trên vai xuống, cười hì hì nói:

- Phun hân, những bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày này chính là do tiểu thư đặc biệt tự mình đi đặt may vài ngày trước, cho tới hôm nay mới làm xong, tiểu thư liền nhanh chóng tới đây tặng người.

- Tiểu nha đầu, thật nhiều miệng!

La Băng Vân nhất thời sẵng giọng, Uyển nhi kia cũng không hề sợ hãi, lè lưỡi làm mặt quỷ, lúc này mới không nói gì nữa.

Mà Xuân di lại không biết làm sao nói:

- Này, như vậy sao được? Băng Vân tiểu thư...

La Băng Vân nhanh miệng đáp lại:

- Xuân di, mấy năm nay người tân tân khổ khổ nuỗi dưỡng tiểu Dật lớn lên, ta cho dù là tỷ tỷ của tiểu Dật, nhưng trước đây muốn trợ giúp một chút cũng không thể. Người có thể coi như dưỡng mẫu của tiểu Dật, cũng như trưởng bối của Băng Vân. Tặng một bộ quần áo và chút đồ dùng hàng ngày thì có sao đâu? Còn có, sau này không cần phải gọi Băng Vân tiểu thư cái gì đó, trực tiếp gọi Băng Vân là được rồi. Nhị nương của ta cũng gọi như vậy!

- Này...

Đôi mắt Xuân di thoáng có chút cảm động, lại không biết phải làm như thế nào cho phải.

- Xuân di, một phen tâm ý của Băng Vân tỷ, người cứ thu nhận là được!

La Dật ngồi bên cạnh rốt cuộc cười mở miệng.

- Này... Ai, được rồi. Ta xin nhận...

Xuân di cười thỏa mãn tới con mắt đều híp lại. Ngày hôm nay, có thể nói chính là một ngày đêm hài lòng lòng nhất trong suốt cuộc đời nàng...

- Dật thiếu gia, tiểu thư nhà chúng ta cũng đặt làm cho ngươi một bộ quần áo vào chút đồ dùng hàng ngày đây!

Nữ hài nhi tên gọi Uyển nhi lại mở miệng xen vào.

- A?

La Dật kinh ngạc cười nói:

- Ta cũng có phần sao?

- Đúng vậy, cũng là vài ngày trước đây đặt làm...

Uyển nhi mỉm cười, từ trong chiếc bọc lấy ra một chiếc bọc nhỏ hơn, đưa cho La Dật.

Mở chiếc bọc vừa nhìn, trong lòng La Dật cũng có chút cảm động. Bộ quần áo được chế tác thủ công tinh xảo, tay nghề không tồi, không có thời gian vài ngày quyết không thể hoàn thành được. Uyển nhi nói không sai, đây phải được đặt làm từ mấy ngày trước đây...

Điều này nói rõ thời gian La Băng Vân làm chính là lúc chưa hề biết được thực lực của hắn, đủ thấy nàng là thực tâm, mà không phải là thực hiện chút thủ đoạn nhỏ mượn hơi chính mình...

- Cảm ơn Băng Vân tỷ.

La Băng Vân cười nói tạ ơn, La Băng Vân cười lắc đầu, không nói thêm điều gì.

- Được rồi được rồi, thức ăn sắp nguội rồi, mọi người nhanh nhanh ăn thôi.

Xuân di cởi mở vừa cười vừa nói, La Dật và La Băng Vân lập tức cầm bát lên, cùng nhau ăn cơm, rất nhanh, bữa cơm trong bầu không khí đầm áp kết thúc...

Khi mặt trăng treo giữa bầu trời, bữa cơm tối mới tính kết thúc. La Dật tiễn La Băng Vân tới cửa.

- Ba tháng sau sẽ phải tới Vân Khê Đảo lịch lãm, trong khoảng thời gian này, đệ nên tu luyện vũ kỹ đã chọn cho thật tốt. Trên Vân Khê Đảo không thể nào so sánh như ở nhà được.

La Băng Vân căn dặn La Dật. Nàng cũng rất rõ ràng quy củ La gia, đồng thời không hề truy hỏi La Dật hôm nay rốt cuộc đã lựa chọn bộ vũ kỹ nào.

La Dật mỉm cười gật đầu nói:

- Yên tâm, đệ sẽ nỗ lực tu luyện.

Lúc này La Băng Vân mới gật đầu, phất tay nói lời từ biệt, rời khỏi Phần Thiên Viện.

Nhìn theo bóng lưng La Băng Vân và thị nữ Uyển nhi rời khỏi tầm nhìn, lúc này La Dật mới hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao.

“Vũ kỹ, ta thực sự rất chờ mong a...”

Xoay người, trở lại Phần Thiên Viện.

...

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lúc bất tri bất giác, xa vời nhè nhẹ xuất hiện một tia màu trắng... Một đêm, đã qua đi.

Phần Thiên Viện, trong phòng La Dật.

La Dật ngồi xếp bằng trên giường, trên người lóe lên quang mang màu tinh lam, đoàn quang mang này theo hơi thở La Dật không ngừng phun ra nuốt vào.

Nhiệt độ trong gian phòng cực thấp, thậm chí so với bên ngoài còn lạnh hơn vài phần. Nếu như quan sát tỉ mỉ mà nói, thậm chí có thể thấy được không gian xung quanh thoáng xuất hiện một ít bông tuyết trắng.

Quang mang tinh lam lập lòe không ngừng nhỉ, sau một lúc lâu, mới chậm rãi giống như có sinh mệnh, thu liễm vào trong cơ thể La Dật. Mà cùng lúc đó, La Dật mở to hai tròng mắt, một đoàn tinh mang từ chỗ sâu trong đôi mắt khẽ lướt qua.

- Ai... Triều Tịch Quyết tầng thứ bảy đỉnh viên mãn. Nhưng không có tâm pháp tầng thứ tám cũng không thể đột phá...

La Dật bất đắc dĩ lắc đầu, đôi mắt nhìn quét qua một bên, đeo giày xuống gường, đi tới trước án thư cạnh cửa sổ. Bên trên đã xếp ba quyển sách chỉnh tề. Trang sách rất mới, hiển nhiên mới làm ra.

“Bài Vân Chưởng, Lưu Quang Thân Pháp, Thanh Vũ Kiếm Phổ... Quả nhiên, tất cả bí điển có trong tầng thứ nhất chỉ là mấy tầng đầu tiên mà thôi, công pháp mấy tầng tiếp theo hiển nhiên đều ở trên tầng thứ hai, thậm chí cao hơn...”

Nhưng bí tịch vũ kỹ này chính là do La Dật lấy được trong lầu một Thánh Võ Đường. Trong đó Bài Vân Chưởng và Thanh Vũ Kiếm Phổ đều là công pháp thuộc tính thủy, mà Lưu Quang Thân Pháp kia là công pháp hắn lấy được tại khu vực giá sách màu đen, cũng chính là công pháp không thuộc tính, bất cứ người nào cũng có thể tu luyện được.

Hôm qua La Dật tại Thánh Võ Đường viết lại Bài Vân Chưởng, sau khi tiễn La Băng Vân trở về nhà, hắn vào phòng, liền viết lại hai loại vũ kỹ còn lại theo trí nhớ ra giấy. Dù sao nếu như không tu luyện cẩn thận, chỉ ghi nhớ trong đầu, theo thời gian trôi đi, quên mất một ít cũng không chừng. Tốt nhất nên viết ra, cũng tiện lưu giữ.

“Những bí tịch này nên cất giấu cẩn thận, nếu như bị người trộm đi quả thực rất phiền phức.”

La Dật nhìn lại vài lần, thu công pháp vào trong lòng, cất giấu bên mình. Đợi khi hoàn toàn tu luyện xong, liền có thể hủy diệt triệt để.

“Hôm qua La Thiên Phách đã thử qua ta, nói vậy còn có người khác đan âm thầm quan tâm theo dõi. Trong đoạn thời gian này, ta có thể an tâm tu luyện vũ kỹ.”

Hồi tưởng lại một màn xảy ra trước cửa lớn Tinh Võ Đường, La Dật nở nụ cười khẽ. Điểm thủ đoạn nho nhỏ này, người sáng suốt liếc mắt liền nhìn ra. La Tam kia tìm chính mình gây phiền phức, hẳn là do La Thiên Phách hoặc người nào đó đằng sau bày mưu kế. Bằng không, chỉ vào La Tam hắn, còn chưa có tư cách tự ý làm trái lại mệnh lệnh của La Thiên Phách... Buồn cười La Thiên Phách và đối phương còn diễn trò với nhau, thực sự coi La Dật ta là thằng ngốc? Nhìn không ra điểm thủ đoạn nho nhỏ này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui