Vũ Dạ Kỳ Đàm

Tận lực mặc kệ con mắt không có hảo ý, mọi người theo nhân viên tiếp tân đến văn phòng của bác sĩ Tào.

Nhẹ nhàng gõ cửa.

“Mời vào.”

Cánh cửa màu trắng mở ra, gian phòng bên trong cũng là màu trắng, đồ đạc trắng… Tiêu Bắc nhíu mày, có là bệnh viện cũng không trắng như vậy, bộ cả bệnh viện này ai cũng bị bệnh mù màu à? !

Lam Minh dùng ý thức nói chuyện với Tiêu Bắc _ lão già này không sợ bị quáng tuyết à. (*quáng tuyết: chứng bệnh khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt)

Tiêu Bắc đột nhiên run lên _ Lam Minh, anh có cảm thấy hơi lạnh không?

Lam Minh ngẩn người, khó hiểu _ đâu có lạnh, rất ấm mà.

Tiêu Bắc chà xát cánh tay, bốn phía đều là gió lạnh, thật không phải cảm giác lạnh bình thường mà cứ như thể đang đữa giữa trời tuyết mà không biết tại sao.

Lam Minh thấy thần sắc của Tiêu Bắc, thấy cậu có vẻ thật sự rất lạnh _ Bắc Bắc, có muốn chui vào ***g ngực ám áp của ta không?

Lam Minh nhiều chuyện bị Tiêu Bắc tặng cho một ánh mắt khinh bỉ.

“Ha ha, mời ngồi mời ngồi.” Bác sĩ Tào đã có tuổi, khoảng sáu bảy mươi, rất có dáng dấp một vị học giả, đeo kính mặc áo khoác trắng.

Bước vào cửa, vừa ngồi xuống chiếc sô pha màu trắng Khế Liêu lập tức rùng mình, cảm giác như đang đối diện với một con bạch lang. Trong đàn sói cũng không phải không có bạch lang, hắn cũng biết một kẻ. Bất quá tính cách của bạch lang thập phần quái gở hơn nữa còn rất âm hiểm, là thứ hắn ghét nhất!

Sau khi ngồi xuống, mọi người liền bị hệ thống màn hình giám thị khổng lồ trên vách tường đối diện hấp dẫn… tựa hồ trong mỗi một gian phòng đều có một camera theo dõi, ở trong này có thể giám thị được tất cả hoạt động của đám trẻ.

Tiêu Bắc cau mày, cảm giác thật tàn nhẫn… Mặc dù nơi này là trung tâm trị liệu, tuỳ thời theo dõi bọn trẻ cũng là chuyện bình thường, chỉ là cảm giác… không thoải mái.

Bạch Lâu trao đổi với bác sĩ Tào một chút, bác sĩ Tào niềm nơ giới thiệu tình hình trung tâm hồi phục cho mọi người, hơn nữa làm bảo nhóm Tiêu Bắc không cần khách khí, cứ tham quan tự nhiên.

“Đúng rồi.” Bạch Lâu hỏi: “Chúng tôi có xem qua ít báo cáo, bác sĩ Tào có vẻ là thiên tài, đã trị khỏi cho khá nhiều trẻ bị tự kỉ.”

“Ha ha, không dám nhận không dám nhận!” Bác sĩ Tào khá khiêm tốn: “Chỉ là làm chuyện trong khả năng thôi mà.”

“Nhưng nghe nói bệnh tự kỉ rất khó trị hết.” Tiêu Bắc tò mò: “Bác sĩ Tào có phương pháp đặc biệt nào sao?”

“A…” Bác sĩ Tào vừa muốn trả lời, chợt có tiếng gõ cửa.

“Mời vào!”

Người mở cửa là nữ tiếp tân lúc nãy: “Bác sĩ Tào, ba mẹ Tiểu Lâm đến đón Tiểu Lâm.”

“A!” Bác sĩ Tào liền gật đầu: “Nhanh mời họ vào, ha ha.”

Mọi người nhìn nhau, sao bác sĩ Tào lại cao hứng thế nhỉ?

Hắn đứng lên, đi tới cạnh bàn, ấn một cái nút, nói: “Tiểu Lâm, đến văn phòng.”

Trong màn hình, một đứa bé đang ngồi trong phòng xếp gỗ đứng lên, máy móc ra khỏi phòng.

Tiêu Bắc và Lam Minh liếc nhau một cái _ đứa nhỏ này hoàn toàn không năng động vui vẻ như mấy đứa trẻ bình thường mà có chút trầm lặng dọa người.

Lúc này, cửa phòng mở ra, một cặp cha mẹ trẻ tuổi bước vào. Người vợ siết chặt tay chồng, hai người đều có vẻ rất khẩn trương cũng rất chờ mong.

“Bác sĩ Tào, Tiểu Lâm thế nào rồi?” Người vợ lo lắng hỏi: “Chúng tôi nhận được điện thoại thông báo nói cháu đã khoẻ rồi.”

“Đúng vậy.” Bác sĩ Tào cười gật đầu: “Đã tốt lên nhiều rồi, sau khi hai người dẫn cháu về thì nói chuyện và chơi với cháu nhiều một chút vậy thì cháu sẽ càng tốt hơn. Đợi nửa năm nữa đến tuổi đi học thì cháu đã có thể hoàn toàn ứng xử như người bình thường!”

“Thật sao?” Người vợ vui mừng đến độ nước mắt bắt đầu chảy xuống: “Từ khi sinh ra đến giờ cháu nó chưa từng nói quá hai câu, lúc đầu chúng tôi còn cho rằng cháu bị câm bẩm sinh…”

“Không sao nữa rồi! Thật cảm tạ bác sĩ Tào!” Người chồng cũng rất kích động.

Lúc này bất chợt vang lên ba tiếng “Cốc cốc cốc” nho nhỏ.

Tiêu Bắc nhìn về phía cửa chính.

Bác sĩ Tào mỉm cười, cố ý hỏi: “Ai vậy?”

“Là cháu.”

Một thanh âm non nớt trả lời. Tiêu Bắc thấy cặp vợ chồng kia kích động nhịn không khẽ run lên.

Bác sĩ Tào gật đầu với người vợ.

Hai vợ chồng tới trước cửa, nhẹ nhàng mở ra. Tiêu Bắc nhìn sang, ngoài cửa chính là đứa nhỏ lúc nãy.

Chỉ là lúc này trên mặt bé có vẻ xấu hổ, hoàn toàn không còn cảm giác u ám khi vừa ra khỏi phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn hai người, nhỏ giọng gọi: “Ba mẹ…”

“A! Bảo bối thật sự biết gọi mẹ rồi!” Mẹ Tiểu Lâm lập tức vui mừng ôm con trai khóc lớn, người chồng thì đi qua cầm tay bác sĩ Tào cảm ơn liên tục.

Tiêu Bắc vô ý thức nhìn mọi người.

Bạch Lâu chống cằm xuất thần.

Hi Tắc Nhĩ trợn mắt há mồm.

Khế Liêu thì khẽ cau mày.

Nhìn qua Lam Minh… Tiêu Bắc từng thấy Lam Minh biểu lộ thần sắc này, thoạt nhìn thì có vẻ hắn đang ngẩn người, nhưng thật ra là đang cân nhắc. Tiêu Bắc vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lúc nhỏ của Lam Minh, thú vị chính là khi đó Lam Minh so với hiện tại tựa hồ tối tăm khó ở chung hơn một chút, còn hiện tại thì lưu manh và dễ gần hơn.

Sau đó, bác sĩ Tào hướng dẫn cho hai vợ chồng những chuyện cần phải chú ý, rồi cho bọn họ dẫn Tiểu Lâm về.

Tiểu Lâm ngoan ngoãn đi theo cặp vợ chồng, vừa ra đến cửa, bé còn vẫy tay với bác sĩ Tào: “Tạm biệt Bác sĩ Tào.”

“Tạm biệt, nhớ đến thăm các bạn nhé!”

“Vâng!” Tiểu Lâm ngoan ngoãn làm cho Tiêu Bắc cũng nhịn không được nhíu mày… không đúng, trẻ con tuổi này sao có thể ngoan như vậy được.

Đợi mọi người đi rồi, bác sĩ Tào vui vẻ nói với bọn Tiêu Bắc: “Ai, mỗi khi thấy chúng về nhà tôi đều cảm thấy tất cả cố gắng đều không uổng phí chút nào!”

Tiêu Bắc cùng Lam Minh đều gật đầu cho có lệ. Càng lúc càng khả nghi, rốt cuộc bác sĩ Tào này là đạo đức giả, hay thật sự là thần y chuyển thế đây?

Tiêu Bắc dùng ý thức hỏi Lam Minh _ Lam Minh, ông ta là nhân loại à?

Lam Minh trầm ngâm một lát _ nhìn thì có vẻ là nhân loại. Bắc Bắc, cậu có thể thử thăm dò nội tâm của hắn không.

Tiêu Bắc gật đầu, khi bác sĩ Tào đang khoe với mọi người về thành quả y học của hắn, cậu nhẹ nhàng chạm vào áo khoác của bác sĩ Tào, bắt đầu cảm nhận, nhưng mà…

“A…” Tiêu Bắc đột nhiên giật mình.

Lam Minh vội đỡ cậu: “Sao vậy?”

“Không sao…” Tiêu Bắc chỉ cảm thấy ngón tay đau quá, lắc đầu: “Có chút chóng mặt.”

“A?” Bác sĩ Tào cũng giật mình: “Làm sao vậy?”

“Chắc là mấy ngày nay tập luyện nhiều nên hơi mệt.” Tiêu Bắc thuận miệng trả lời.

Lam Minh dìu cậu: “Ra xe nghỉ một lát?”

“Ừh.” Tiêu Bắc gật đầu.

Sau đó, Khế Liêu Bạch Lâu tiếp tục ở trong phòng nghe bác sĩ Tào ‘giảng bài’, Lam Minh thì đỡ Tiêu Bắc đến cửa ra vào.

Hai người muốn nói chuyện, nhưng nhìn đến mấy con mắt cổ quái trên cầu thang đều có chút e ngại. Lam Minh dứt khoát bế Tiêu Bắc ra ngoài trung tâm phục hồi, chui vào xe.

“Cậu sao vậy?” Lam Minh khó hiểu.

Tiêu Bắc vậy mà lại chui vào ngực Lam Minh : “Lạnh quá!”

“Hà?” Lam Minh có chút há hốc: “Lạnh?”

Hắn nhìn sắc trời bên ngoài, mấy ngày quả thật không ấm mất, nhưng… hay tại hắn không sợ lạnh nên không nhận thấy?

“A!” Tiêu Bắc đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, lập tức mở ba lô ra thì thấy bên trong Cổ Lỗ Y cuốn chăn lạnh run, khuôn mặt nhỏ nhắn tím ngắt.

“Cổ Lỗ Y!” Tiêu Bắc vội vàng ôm Cổ Lỗ Y ra.

Lam Minh cũng cảm thấy không đúng, đóng cửa xe mở hệ thống sưởi trong xe lên.

“Cô…” Cổ Lỗ Y rúc vào ngực Lam Minh, miệng nói thầm: “Cô kỉ.”

“Cổ Lỗ Y cũng thấy trong người rất lạnh!” Tiêu Bắc vừa nói vừa xoa đầu ngón tay.

Lam Minh phát hiện trên đầu ngón tay Tiêu Bắc có vết thương, nhíu mày: “Sao lại bị thương?”

“Nứt da.” Tiêu Bắc tìm băng cá nhân dán vào, trong một khắc vừa nãy quả thật rất lạnh! Vết thương này rõ ràng là tổn thương do giá rét.

“Là sau khi cậu đụng vào gã bác sĩ kia?”

“Ừh!” Tiêu Bắc gật đầu, có chút thất vọng: “Tôi không cảm giác được gì, cứ giống như mọi thứ đều bị đóng băng vậy! Bất quá cảm giác này lại xác minh bác sĩ kia chắc chắn không phải nhân loại có phải không?! “

Lam Minh gật đầu: “Quả thật rất khả nghi.”

Lúc này, bọn Bạch Lâu cũng đã đi xuống.

“Không sao chứ?”

Mọi người lo lắng cho Tiêu Bắc, lại sợ đả thảo kinh xà nên không ở lâu. Sau khi nghe bác sĩ Tào thuyết giảng một hồi liền cáo từ, xin số điện thoại, hơn nữa còn nói lần sau sẽ đưa cả diễn viên đến thăm cũng mời đám trẻ đến xem kịch.

“Không sao. Mọi người không thấy lạnh à?” Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y cũng đồng dạng sắp đông chết ngồi sát hệ thống sưởi.

Mọi người đều nghệch mặt _ hả? !

“Lái xe về trước đã.” Bạch Lâu khởi động xe.

Trên đường về, đi ngang một cửa hàng đồ chơi ở trung tâm thành phố, Hi Tắc Nhĩ tinh mắt chỉ một gia đình có cha mẹ và một đứa con trong cửa tiệm: “Nhìn kìa, là đứa nhóc tên Tiểu Lâm mới nãy và cha mẹ của nó.”

Vừa lúc xe hơi phải ngừng lại đợi đèn đỏ, mọi người nhìn thấy Tiểu Lâm đang kéo tay ba mẹ chọn đồ chơi, dáng vẻ hoạt bát hoàn toàn không khác gì một đứa trẻ bình thường.

“Sao có thể?” Bạch Lâu lắc đầu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Chứng tử kỉ ở trẻ chỉ sau một khoá trị liệu ngắn sao có thể khỏi hẳn như thế! Theo lý mà nói khả năng ngôn ngữ hẳn là không phát triển, thiếu hụt một phần lớn mới đúng.”

“Có thể là do đó là ba mẹ nên nó nó vậy thì sao?” Hi Tắc Nhĩ mở cửa xe chạy đi. Bạch Lâu vội vàng đỗ trước cửa tiệm đồ chơi, mọi người ngồi trong xe nhìn ra ngoài.

Hi Tắc Nhĩ chạy tới, nhìn con thú bông nhỏ trong tay Tiểu Lâm, cười hỏi: “Bạn nhỏ, con thú bông này tên gì vậy? Trong tiệm có bán không?”

“Có ạ.” Tiểu Lâm cười tủm tỉm gật đầu với Hi Tắc Nhĩ, chỉ chỉ tầng thứ hai của một kệ hàng bày rất nhiều thú bông lớn nhỏ khác nhau trong tiệm: “Chỗ đó đó.”

Hi Tắc Nhĩ cười nói cám ơn. Tiêu Bắc để ý trong mắt cha mẹ Tiểu Lâm hiện lên một tia mừng rỡ… Đương nhiên, trong mừng rỡ cũng có một chút lo lắng. Ai trên đời này cũng không phải ngốc, ai cũng có chút hiểu biết về chứng tự kỉ không ít thì nhiều, hay phải nói là Tiểu Lâm trở nên bình thường đến mức làm người khác bất an!

“Nhất định là có vấn đề!” Hi Tắc Nhĩ mua một con thú bông rồi đưa cho Cổ Lỗ Y ôm, lắc đầu: “Trẻ con khoẻ mạnh bình thường còn không năng nổ như vậy, hồi nãy ta có thử bắt chuyện với vài đứa nhóc khác trong tiệm, bọn nó đều trốn hết.”

“Tôi thấy…” Tiêu Bắc vỗ vỗ Lam Minh: “Chúng ta theo dõi gia đình này có vẻ sẽ tốt hơn là theo dõi bác sĩ kia, nói không chừng còn có thể tìm ra nhiều manh mối hơn!”

Mọi người thương lượng một hồi liền quyết định theo dõi tìm địa chỉ nhà Tiểu Lâm, sau đó phân nhóm, bắt đầu một ngày hai mươi bốn tiếng theo dõi gia đình Tiểu Lâm.

Buổi chiều đầu tiên, nói cho chính xác thì là tối nay, Lam Minh, Tiêu Bắc Khế Liêu cùng Cổ Lỗ Y và Sphinx bắt đầu trước!



“Ân, nguyên lai làm cảnh sát theo dõi là cảm giác nàysao, chán quá đi.” Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y vừa gặm sandwich vừa nhìn vào nhà Tiểu Lâm.

Gia đình Tiểu Lâm có vẻ khá giàu, xây cả một biệt thự sân vườn trong nội thành.

“Cảnh Diệu Phong đã điều tra thử.” Lam Minh xem tư liệu: “Tiểu Lâm tên thật là Vương Lâm, ba họ Vương, mẹ họ Lâm, một người là luật sư nổi tiếng, người kia là nhà thiết kế thời trang, ông nội là viện trưởng bệnh viện, ông bà ngoại đều là thương nhân thành đạt, điều kiện trong nhà khá tốt.”

“A…” Tiêu Bắc gật đầu.

“Bất quá, cũng chỉ có mấy nhà giàu cỡ này mới chịu nổi chi phí của cái trung tâm phục hồi kia!” Lam Minh chậc chậc hai tiếng: “Nghe nói viện phí mỗi ngày một vạn, sau khi khỏi hẳn còn phải thêm 50% hoa hồng.”

“Oa!” Tiêu Bắc giật mình tính tình: “Vậy ở đó ba tháng rồi khỏi thì chẳng phải sẽ tốn hơn một trăm vạn sao?”

Lam Minh nhún vai: “Nếu thật sư có thể chữa cho đứa con tự kỉ nhà mình trở lại bình thường thì tôi tin tưởng sẽ có rất nhiều cha mẹ đều cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra.”

Tiêu Bắc thở dài: “Trung tâm khang phục không phải là nên miễn phí sao, có xã hội quyên giúp mà… cho dù có là phòng khám tư nhân thì cũng không nên mắc như vậy.”

“Bắc Bắc.” Lam Minh choàng tay khoác vai Tiêu Bắc: “Nếu cậu mà mở trung tâm phục hồi cho Thần Ma hoặc nhà trẻ Thần Ma thì đảm bảo sẽ giàu sụ đó!”

“Biến.” Tiêu Bắc đẩy Lam Minh: “Đừng quấy nữa.”

Lúc này, Khế Liêu chạy tới.

“Lắp hết chưa ?” Lam Minh hỏi hắn.

“Rồi!” Khế Liêu mở cửa lên xe. Hắn vừa chạy đi lắp cameras, trước khi đi Cảnh Diệu Phong đã cung cấp cho mọi người một bộ thiết bị theo dõi.

Lam Minh mở máy lên, quả nhiên camera theo dõi của cảnh sát cực xịn, độ nét cao và đổi góc quay, rất tiện để theo dõi.

“Còn có thiết bị cảm ứng nhiệt nữa.” Khế Liêu mở chế độ cảm ứng nhiệt để xem tình hình trên lầu _ rất thú vị nha. Vốn thiết bị cảm ứng nhiệt cũng chẳng để làm gì, hắn chỉ là cảm thấy thú vị nên mới lắp thử, bất quá bây giờ…

“Oa?” Sphinx nhiều chuyện thò đầu vào xem màn hình hiển thị, giật mình kêu lên: “Vì sao chỉ có hai người lớn mà không có đứa con nít vậy?”

Tiêu Bắc cùng Lam Minh đều lắc đầu: “Sao có thể, trên camera là cả nhà đều đang ở trong phòng khách mà. Trên bàn còn có bánh kem, hình như là ba mẹ Tiểu Lâm mua để chúc mừng nó khỏi bệnh. “

“Không tin các ngươi xem!” Sphinx đưa máy cảm ứng nhiệt cho bọn Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc cùng Lam Minh nhìn thử… Không sai! Trên màn hình chỉ có cha mẹ Tiểu Lâm chứ không có Tiểu Lâm, rõ ràng đang ngồi cùng nhau mà sao máy cảm nhiệt lại không hiển thị Tiểu Lâm? !

Mọi người cảm thấy một làn gió lạnh xẹt qua lưng… máy cảm nhiệt chỉ cần là người sống thì đều hiển thị thì mới đúng chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui