Vũ Dạ Kỳ Đàm

“Cáp a…” Cổ Lỗ Y ngồi trên đùi Tiêu Bắc, ngáp cái một trăm lẻ một, dựa vào Tiêu Bắc cọ cọ _ buồn ngủ quá.

Tiêu Bắc nhéo mông nó, Cổ Lỗ Y vội đưa tay xoa, trên mông vẫn còn nguyên dấu tay hồng hồng, là vừa nãy Bạch Lâu đánh nó.

Cổ Lỗ Y mếu máo nhìn Tiêu Bắc, Tiêu Bắc đành phải xoa cho nó _ ai kêu cưng tự dưng gây rối đòi làm ông tơ? Đã xảy ra chuyện gì phải không?

Cổ Lỗ Y bĩu môi, ngửa mặt bộ dáng không dám đâu, thành công chứ bộ!

Tiêu Bắc quay lại liếc Bạch Lâu đang hậm hực ở ghế sau, bên cạnh còn có Hi Tắc Nhĩ đang ngủ say.

Lam Minh ngồi trên ghế lái, nhìn chằm chằm vào biển hiệu chớp tắt bên ngoài quán bar Ma kính.

Mà trong chiếc xe bên cạnh, Khế Liêu nằm trên ghế sau ngáy o o. Cảnh Diệu Phong vừa thành công hôn lén Bạch Lâu, đồng thời cũng bị mắng và đánh cho một trận thì vẻ mặt thỏa mãn ngồi trên ghế lái theo dõi quán bar bên kia, thỉnh thoảng lại nhìn Bạch Lâu ở ghế sau bên này.

“Bạch Lâu…” Tiêu Bắc mở miệng muốn an ủi hai câu, Bạch Lâu lại nói: “Tôi không sao, không cần xen vào.”

Tiêu Bắc bất đắc dĩ, cúi đầu thì thấy Cổ Lỗ Y lại ngẩng mặt, tiếp tục ngáp.

Tiêu Bắc chọt nó: “Cưng còn không ngủ đi.”

“Cô kỉ…”

Cổ Lỗ Y duỗi cánh ưỡn lưng, kêu mấy tiếng.

“Không phải tất cả công chúa đều giống như trong phim!” Tiêu Bắc bất đắc dĩ nhéo má Cổ Lỗ Y: “Còn có, trong truyện gốc công chúa kia là người xấu, không phải đại mỹ nhân đáng thương như trong phim đâu.”

“Cái gì Đại mỹ nhân đáng thương?” Lam Minh có chút khó hiểu, hỏi Tiêu Bắc.

“A… không phải Cổ Lỗ Y rất thích Lưu Oánh sao, là do cô ấy từng diễn một vở kịch, là một đại mỹ nhân rất đẹp. Bất quá mĩ nhân vận mệnh không tốt, tất cả mọi người đều hiểu lầm cô là người xấu, cũng giống như công chúa Bạch Tuyết, tóm lại cuộc sống vô cùng cực khổ… cũng na ná chuyện cổ tích, nội dung cũng không tệ lắm, Lưu Oánh diễn cũng hay. Lần trước Cổ Lỗ Y khóc đến chết đi sống lại.”

“A…” Lam Minh gật đầu, bật cười: “Nhỏ vậy đã biết coi phim à, hiểu gì không đó?”

Tiêu Bắc trừng Lam Minh: “Cổ Lỗ Y rất thông minh, EQ chắc chắn cao hơn anh.”

“Vậy sao…” Lam Minh cầm đuôi Cổ Lỗ Y kéo kéo, Tiêu Bắc vội vàng đẩy hắn ra: “Anh lại bắt nạt nó…”

“Suỵt!”

Đang giỡn, Bạch Lâu đột nhiên cắt ngang hai người, ý bảo xem hướng cửa quán bar.

Mọi người xoay qua… lúc này nhân viên trong quán rượu cũng đã đến giờ về, người đi cuối cùng là bartender nọ. Hắn đóng cửa, tắt đèn bên ngoài.

Tiêu Bắc đẩy Lam Minh _ bám theo không?

Lam Minh chỉ chỉ cửa sổ lầu hai… trong phòng đèn vẫn sáng, hơn nữa hình như còn có bóng người đang đi đi lại lại.

“Gã ông chủ kia chắc vẫn còn ở bên trong.” Lam Minh nói: “Quan trọng là ông chủ! Những người khác chỉ là người làm công.”

Tiêu Bắc nhíu mày, vậy à!

Mọi người bất động, tiếp tục chờ trong xe.

Cổ Lỗ Y rốt cục chịu không được nữa, ôm tay Tiêu Bắc, cuộn chăn lông, ngủ.

Bạch Lâu thấy nó ngủ, trên cái mông nhỏ lộ ra ngoài vẫn còn một cái dấu hồng hồng thì đưa tay qua xoa cho nó. Mắt cổ Cổ Lỗ Y hé ra một đường mảnh như sợi chỉ, thấy Bạch Lâu không giận nữa, tủm tỉm vẫy đuôi.

“Uhm…” Hi Tắc Nhĩ hừ hừ hai tiếng, xoay người chui vào ngực Bạch Lâu, miệng lầm bầm: “Long Tước… Thật đói a.”

Bạch Lâu nhìn trời, thấy phía trước Cổ Lỗ Y ôm Bắc Bắc cũng nói mớ liên tục, vô lực lắc đầu _ một đám nhóc chết tiệt!

“Có người đến.”

Chính lúc này, Lam Minh nói một tiếng. Mọi người đang uể oải rốt cục cũng phấn chấn hẳn lên, ngẩng lần thì thấy một cô gái có vẻ còn khá trẻ chạy tới trước cửa quán bar Ma kính.

Cô hơi do dự nhìn xung quanh một chút, sau đó nhẹ nhàng đẩy của quán bar.

Chắc do cửa đã bị khoá, không mở.

Cô lật áo lông của mình, lại nhìn chung quanh, chạy đến ven đường nhặt một viên gạch, đập vỡ thủy tinh, thò tay vào mở cửa… lén lút chạy vào quán bar.

Lúc đầu Tiêu Bắc nghĩ là trộm, còn thắc mắc có phải tên trộm này đang thèm rượu không? Nhiều cửa hàng kim hoàn như vậy không vào, lại đến đột nhập một quán bar?

Chỉ là khi cô ta xoay người nhìn xung quanh, mọi người rốt cục cũng phát hiện chỗ không đúng! Bởi vì này không phải ai khác mà chính là vị công chúa Bạch Tuyết kia.

Vừa rồi lúc đi ra còn khóc sướt mướt, sao bây giờ lại lén lén lút lút trở lại đây? !

“Ân…”

Tiêu Bắc sờ cằm: “Tôi hiểu rồi!”

Mọi người nhìn cậu: “Hiểu cái gì?”

“Vì sao những nạn nhân kia khi chết lại cảm thấy vui vẻ!” Tiêu Bắc nói: “Nếu tôi là những cô gái kia, sau khi đeo mặt nạ đột nhiên trở nên xinh đẹp nhưng khi tháo mặt nạ xuống sau lại biến thành xấu xí, cảm giác được rồi lại mất này ảnh hưởng sẽ khiến bọn họ buồn vui lẫn lộn. Bi thương không nói nhưng hạnh phúc thì có thể hiểu được vì cuối cùng họ cũng tìm được cách khiến mình đẹp lên.”

“Vậy nên họ muốn tìm ông chủ thần bí kia nhờ biến mình thành mỹ nhân vĩnh viễn hoặc muốn mua mặt nạ. Nhưng bất luận thế nào, họ vẫn xem như tự tìm đường chết.” Bạch Lâu gật đầu: “Quả thực nếu gã chủ quán kia hoá trang cho họ, họ hẳn sẽ rất hạnh phúc vì mình đã trở nên đẹp.”

“Bất quá có một điểm kì lạ!” Tiêu Bắc hỏi: “Trên báo cái khám nghiệm tử thi rõ ràng nói nạn nhân sau khi chết mới bị hoá trang, nhưng này rõ ràng là người sống mà.”

“Không…” Hi Tắc Nhĩ vẫn luôn mơ mơ màng màng không biết tỉnh lại từ khi nào, híp mắt nhìn chằm chằm phía trước: “Người phụ nữ kia đã chết rồi!”

“Cái gì?” Mọi người sững sờ.

“Linh hồn và thể xác của cô ta đã tách ra!” Hi Tắc Nhĩ vừa nói vừa chỉ chỉ một bóng đen đứng trước cửa quán bar cách đó không xa… Bóng đen quen thuộc, trên tay hắn cầm một lưỡi hái sáng loáng mang theo điềm gở _ là tử thần!

“A!” Mọi người kinh ngạc, tử thần xuất hiện chứng tỏ sẽ có người chết.

“Linh hồn và thể xác tách ra nên mặt nạ mới có tác dụng sao?” Lam Minh lẩm bẩm: “Nói cách khác, trong tích tắc khi cô ta đeo mặt nạ lên thì trên thực tế cô ta đã chết rồi! Có người dùng linh hồn cô ta tạo cho cô ta một khuôn mặt xinh đẹp nhưng chính cô ta lại không hề hay biết. Nói đúng hơn phép thuật chính là tánh mạng của cô ta mà không phải ai phép thuật của ai khác!”

“Đúng vậy, lúc này cô ta vẫn còn nhận thức đơn giản chỉ vì linh hồn còn chưa hoàn toàn tách ra.” Hi Tắc Nhĩ thở dài: “Tên hung thủ này là một kẻ hung tàn, hơn nữa còn là một kẻ vô cùng hèn hạ!”

“Chúng ta còn có thể cứu cô ấy không?” Tiêu Bắc sốt ruột, một người rõ ràng còn sống, sao có thể nói chết thì chết chứ?

“Chỉ cần linh hồn của cô ta chưa hoàn toàn tách rời thì ta có cách.” Hi Tắc Nhĩ mở cửa xuống xe, bọn Tiêu Bắc cũng đi xuống.

Tử thần ngoài cửa liếc mắt thấy Hi Tắc Nhĩ.

Hi Tắc Nhĩ vẫy tay.

Tử thần lướt tới, quỳ trước mặt nó, hành lễ: “Hi Tắc Nhĩ điện hạ.”

Hi Tắc Nhĩ kéo áo choàng của hắn ra, là một tử thần nhỏ đáng yêu, căn bản chỉ là một đứa nhóc, khó trách lại lạnh lùng thành thật như vậy.

“Ngươi đi trước đi, ta muốn cứu linh hồn này.” Hi Tắc Nhĩ phân phó.

“Vâng!” Tử thần ngoan ngoãn gật đầu, nhoáng cái biến mất .

“A… tiểu tử thần thật đáng yêu!” Tiêu Bắc cảm khái, Cổ Lỗ Y gật đầu phụ họa, tỏ vẻ đồng ý!

Lam Minh nhìn Tiêu Bắc, kéo cậu vào quán bar.

Trong quán bar rất tối, không mở đèn.

Lam Minh nhìn quanh một vòng, xung quanh cũng không có người, đang khó hiểu trên lầu truyền đến một tiếng động rất nhỏ.

Mọi người liếc nhau, lặng lẽ không một tiếng động lên lầu. Lam Minh biết muốn Tiêu Bắc _ vốn là nhân loại đi lại mà không tạo ra tiếng động là không có khả năng, tuy Bắc Bắc thân nhẹ như yến nhanh nhẹn như mèo nhưng vẫn không thể lừa ác ma. Vì vậy… dứt khoát bế người ta lên.

Tiêu Bắc không được tự nhiên, Lam Minh liếc cậu, ý bảo _ đừng lên tiếng!

Tiêu Bắc đành phải che miệng tận lực khống chế hơi thở, theo bọn Lam Minh lên lầu hai… Bước lên lầu thì thấy một cửa phòng trên lầu khép hờ, có ánh sáng hắt ra.

Mọi người đợi một lát liền nghe thấy tiếng một cô gái hỏi: “Ngài thật sự… Có thể làm cho tôi vĩnh viễn trở nên xinh đẹp, sẽ không biến lại thành xấu xí như trước kia?”

Tiêu Bắc nghe xong chau mày. Cô gái này cùng lắm cũng chỉ xem như bình thường, hoàn toàn không tính là xấu. Vì sao lại tự coi thường bản thân nói mình xấu xí? Trên đời này cũng không phải chỉ có người đẹp và người xấu, đại đa số đều là người thường nhưng đều có nét riêng của mình mà? !

“Đương nhiên…”

Giọng nói trầm thấp trả lời cô ta, phảng phất như có thể làm cô ta trở nên an tâm: “Cô vừa nói vì để trở nên xinh đẹp thì dù có phải trả giá lớn bao nhiêu cũng có thể phải không?”

“Đúng!” Cô gái gật đầu: “Chỉ cần có thể để tôi trở nên xinh đẹp, bảo tôi làm gì cũng được.”

Mọi người liếc nhau một cái, đều vô ý thức bĩu môi _ nếu là thật thì đẹp cũng chẳng để làm gì.

“Tôi có thể làm cho cô cả đời đều rất mỹ lệ!” Tiếng trả lời trở nên cám dỗ: “Tới, ngồi xuống… Chúng ta bắt đầu!”

” Vâng…” Nữ tử tựa như bị mê hoặc, ngồi xuống trước mặt người nọ, rất vâng lời.

Tiêu Bắc kéo tay Lam Minh, ý bảo _ làm sao bây giờ?!

Bọn Lam Minh cũng hiểu chờ như vậy cũng không phải cách, định đi lên… Đương lúc này lại nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng mở cửa.

Một giọng nói truyền đến: “A Chính? Sao cửa lại bị vỡ rồi?”

Theo tiếng nói, trên lầu truyền đến tiếng “keng”, tựa hồ vật gì đó rơi xuống đất.

“A Chính?” Người dưới lầu hô to, định xông lên.

Bọn Lam Minh bị kẹp ở giữa cầu thang, không có chỗ trốn, đang sốt ruột lại nghe người bên trên hét một tiếng: “Không được lên!”

Người dưới lầu khựng lại, đứng trong bóng đêm khó hiểu hỏi: “Anh… có người khác ở đó à?”

Thanh âm tựa hồ có chút bi thương.

“Ai vậy? !” Gã chủ quán trên lầu tức giận rống lên: “Đừng lên đây!”

“Là em mà… Hôm qua chúng ta mới…” Nam sinh khó hiểu: “Nhanh như vậy anh đã quên sao?”

Tiêu Bắc liếc xuống lầu dưới, tuy chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng, nhưng Tiêu Bắc lập tức nhận ra, liền nháy mắt với Lam Minh _ là nam nhân viên trong thẩm mỹ viện! Cái người trên tay có chữ ‘mỹ’ ấy! Hoá ra cậu ta và gã chủ là loại quan hệ này, khó trách hai người lại làm cái kia .

“Không biết, mau cút đi!” Gã chủ quán vội vã đuổi người, có chút thô lỗ, chợt nghe nữ sinh kia hỏi một câu: “Ai vậy?”

Mọi người chau mày _ tiêu!

Quả nhiên, thiếu niên sửng sốt sau đó xoay người bỏ chạy, Tiêu Bắc chỉ nhìn bóng lưng cũng đủ để thấy cậu ta đang vô cùng đau khổ, phỏng chừng lại là tình một đêm.

Bạch Lâu nhún vai _ bi kịch! Tuy không như những gì tôi nghĩ, bất quá chạy cũng tốt, nếu không nói không chừng sẽ bị bị diệt khẩu.

“Xảy ra chuyện gì?” Cô gái lo lắng hỏi.

“Thật khó chịu.” Ngũ khí của gã chủ quán đột nhiên trở nên cứng ngắc, có vẻ cáu kỉnh: “Cho nên nói, kẻ xấu chỉ biết tác quái… các ngươi thật làm cho người ta chán ghét! Đã không xinh đẹp, lại ngu ngốc, cái gì cũng không có!”

“A!” Nữ sinh đột nhiên hét ầm lêm, thanh âm trở nên khàn đặc, tựa hồ đang bị bóp cổ.

Bọn Tiêu Bắc nhận ra có biến, nhanh chóng xông lên, có khả năng gã chủ quán đã bị kích thích.

Lên lầu, quả nhiên mọi người nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ đang liều mạng bóp cổ cô gái kia. Còn tình hình lúc này của cô gái kia càng không ổn, khuôn mặt bên trái đã được hoá trang vô cùng xinh đẹp, nhưng bên phải vẫn là dung mạo vốn có, tương phản rất lớn tựa như hai khuôn mặt ghép lại với nhau.

“Nguy rồi!” Hi Tắc Nhĩ phát hiện linh hồn cô gái nọ đang bị kéo khỏi cơ thể liền biết tình huống khẩn cấp.

Cảnh Diệu Phong chạy tới, một cước đá văng gã đàn ông đeo mặt nạ kia.

Gã ngẩng đầu nhìn thấy nhiều người chạy lên như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó xoay người bỏ chạy nhưng lập tức bị Khế Liêu còn đang ngáp dài ngáp ngắn chặn lại.

“Ngươi để ý đẹp xấu như vậy sao?” Khế Liêu hướng mặt hắn đạp một cước: “Vậy để đại gia xem thử ngươi trông như thế náo!”

Gã chủ quán động tác rất nhanh, lui lại tránh được một cước của Khế Liêu nhưng lại lui đến trước mặt Lam Minh. Lam Minh xách cổ áo hắn, ném lên sa lon.

Cổ Lỗ Y nhanh tay giật mặt nạ của hắn.

“A!” Gã chủ quán ngã xuống sa lon, giơ tay muốn che mặt nhưng mọi người đã thấy được mặt của hắn.

“Nha a!”

Người hoảng sợ hét lên là cô gái kia, bởi vì cô vừa nhìn thấy đằng sau chiếc mặt nạ người đàn ông kia hoàn toàn không có mặt!

Cái gì gọi là không có mặt? !

Trước kia Tiêu Bắc vẫn luôn không hiểu ý của câu này bởi vì không thể tưởng tượng ra. Nhưng lúc này cậu đã hiểu, thật muốn thà rằng cả đời cũng đừng hiểu bởi vì quá đáng sợ .

Khuôn mặt gã chủ quán dưới lớp mặt nạ y như một cái bánh, phẳng lì, không có sống mũi, cả mi mắt cũng không, chỉ có chỗ hai mắt là còn lộ ra hai tròng mắt…

Mọi người nhịn không được hút một ngụm lãnh khí.

Gã chủ quán hét lên, thống khổ che mặt trốn vào một góc.

Tiêu Bắc lui về sau một bước, Lam Minh sợ cậu bị vấp liền đưa tay đỡ.

“Sao có thể như vậy?” Tiêu Bắc nhỏ giọng hỏi Lam Minh, con người sao có thể trở thành như vậy? !

Lam Minh cũng bối rối, lắc đầu, trong lòng tự nhủ quái vật cũng không kinh dị như vậy, có khi nào là hoá trang không?

“Hắn bị nguyền rủa !” Bạch Lâu lên tiếng.

Gã chủ quán che mặt, chỉ lộ ra hai con mắt quay sang nhìn mọi người.

“Nguyền rủa?” Tiêu Bắc thắc mắc, ai lại độc ác như vậy?

“Nguyên lai là thế.” Lam Minh nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Ngươi so với bất kì ai đều hiểu xấu xí đau khổ đến cỡ nào, cũng như cảm giác hâm mộ sự xinh đẹp… nên mới dùng pháp thuật để biến người khác nháy mắt trở nên xinh đẹp! Dùng chính linh hồn của họ tạo ra dung mạo xinh đẹp cho họ, càng đẹp thì càng thọ mệnh càng ngắn, cũng giống như phù dung sớm nở tối tàn.”

“Kẻ xấu xí không có giá trị đều phải chết! Đều phải chết” Gã chủ quán co ro trong góc, điên cuồng gào rú.

Tiêu Bắc nhíu mày, hắn bị cái gì kích thích à? !

“Vậy sao ngươi lại không chết?” Khế Liêu nhìn có chút chướng mắt: “Rốt cục ngươi là thứ gì?”

“Hắn là người!” Bạch Lâu cẩn thận quan sát một hồi, nói: “Có thể hắn đã dùng một cái giá khá lớn đổi lấy năng lực có thể thay đổi dung mạo người khác này. Hẳn là ác ma đã nguyền rủa hắn để làm điều kiện trao đổi! Dùng dung mạo đổi lấy ma lực!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui