Vũ Dạ Kỳ Đàm

Tiêu Bắc ngồi trên giường, Cổ Lỗ Y ghé vào đùi cậu, hai người vốn đang dùng máy tính tán ngẫu với bọn Bạch Lâu, đột nhiên Cổ Lỗ Y nổi cơn muốn xem phim, còn là phim Zombie.

Lúc đầu Tiêu Bắc còn có thể tập trung trò chuyện với bọn Bạch Lâu, nhưng sau đó lại phát hiện phim khá hay, liền ôm Cổ Lỗ Y, trùmn chăn xem phim.

Lam Minh thì cứ đứng bên cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn thôn trang chìm trong bóng đêm, tay chống cằm, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Trong laptop thỉnh thoảng truyền đến âm thanh gáo thét cùng gầm nhẹ, hiệu quả âm thanh cũng không tồi.

“Cô!” Cổ Lỗ Y không biết nói gì đó với Tiêu Bắc.

“Ừh.” Tiêu Bắc gật đầu phụ họa: “Cưng đoán rốt cục ai mới là cương thi?”

“Cô kỉ.” Cổ Lỗ Y vươn tay chỉ vào màn hình laptop như là đang nói: “Hắn!”

“Người dẫn đường?” Tiêu Bắc lắc đầu: “Anh cảm thấy tay bác sĩ khả nghi hơn!”

Hai người ngươi một câu ta một câu xem phim, Lam Minh ngồi bên cửa sổ lại khẽ nhíu mi.

“A!”

Đùng lúc này phim chuyển cảnh, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một con cương thi nhào về phía màn hình, Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y giật mình hét toáng lên.

Lam Minh quay lại nhìn hai người thì thấy một lớn một nhỏ ôm nhau hoảng sợ nhìn chằm chằm vào màn hình, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Có gì mà sợ dữ vậy.”

Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y cũng không ngẩng đầu, chỉ dán mắt vào màn hình.

Lam Minh đi tới chỗ hai người, ngồi sau lưng Tiêu Bắc… lúc này, tiếng la hét lại vang lên, Lam Minh nhíu mày: “Phim gì vậy, âm thanh cũng thật quá đó.”

Tiêu Bắc sửng sốt, cùng Cổ Lỗ Y nhìn nhau, đâu có ai la hét gì đâu… phim đã đến đoạn cuối, quỷ bị giết hết rồi mà.

Sau đó tiếng hét lại vang lên, Cổ Lỗ Y vươn tay nhấn ‘phím cách’ – tạm dừng. Nhưng kỳ quái là _ video đã ngừng lại, nhưng tiếng la hét vẫn không dừng lại, hơn nữa còn là từ bên ngoài truyền vào.

“Bên ngoài có người!” Tiêu Bắc vội nhìn Lam Minh, Lam Minh đã chạy đến bên cửa sổ, xuyên qua lớp hình nhìn ra ngoài.

Dưới lầu có rất nhiều bóng người đang lay động.

“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Bắc cũng ôm Cổ Lỗ Y chạy tới, tò mò nhìn ra ngoài: “Tối rồi mà sao còn nhiều người đi ra ngoài vậy?”

“Suỵt!” Lam Minh tắt đèn, kéo Tiêu Bắc qua, nhẹ nhàng bịt miệng mũi cậu lại.

Tiêu Bắc không hiểu: “Sao vậy?”

Lam Minh nhíu mày, thấp giọng nói: “Cậu xem tư thế đi lại của bọn họ kìa.”

Lúc này Tiêu Bắc mới chú ý, tư thế của mọi người đều rất quái dị, giống như tay chân bị gì, gần như kéo chân lết đi, miễn cưỡng mới có thể đi về phía trước.

“Đây là…” Tiêu Bắc tới gần cửa sổ nhìn kĩ lại, cả kinh há to miệng: “Là cương thi!”

Cổ Lỗ Y vội vàng che miệng, bộ phim hồi nãy có nói cương thi có thể cảm giác được hơi thở của con người! Nhưng nghĩ nghĩ, không đúng… nó đâu phải nhân loại, không biết cương thi có ăn thịt rồng không nhỉ.

“Vừa nãy có tiếng hét có phải là do nhìn thấy cương thi không? Có khi nào có người bi tấn công rồi không?” Tiêu Bắc kéo Lam Minh.

Lam Minh nhún vai: “Chắc không ai ngốc đến mức chạy ra ngoài để bị ăn thịt đâu.”

Lúc này, bên ngoài tựa hồ truyền đến tiếng còi cảnh sát. Tiêu Bắc chớp mắt: “Có người báo nguy ?”

“Gọi cảnh sát dể vậy à.” Lam Minh dựng tai nghe một hồi: “Chậc, hình như không có xe, chỉ là vài cảnh sát, có súng cũng vô ích, sao mà cản nổi cả một đám cương thi như này.”

Tiêu Bắc nhíu mày, đột nhiên quay qua nhìn Lam Minh: “Sao anh lại trốn ở đây?”

Lam Minh nghiêng đầu: “Ah?”

“Anh sợ cương thi hả?” Tiêu Bắc kinh hãi hỏi.

“Sao có thể.” Lam Minh bĩu môi: “Cương thi ở Thần Ma giới là cấp nhỏ nhất… gần bằng rệp, tôi sao lại sợ rệp.”

“Vậy anh còn không mau đi ngăn chúng lại, vạn nhất có người bị thương thì sao?” Tiêu Bắc nhỏ giọng nói.

“Cậu đúng là không thương tôi mà… cũng không nhìn xem dưới đó có bao nhiêu con rệp.” Lam Minh nói, sáp tới, mỉm cười hỏi Tiêu Bắc: “Hơn nữa, lỡ như tôi vừa đi, chúng trèo lên thì phải làm sao?”

Cổ Lỗ Y ôm Tiêu Bắc chặt cứng, cô kỉ liên hồi, ý là _ Không mà! Bị cương thi cắn sẽ biến thành cương thi đó!

Tiêu Bắc nhíu mày nhìn xuống dưới.

Xe cảnh sát đã đến … không tồi, bốn chiếc. Xe dừng trước cửa thôn, có người xuống xe, nhưng vậy đã đủ để nhìn thấy một đoàn cương thi ào tới. May mà những cảnh sát kia còn biết thông minh, xoay người chạy đi.

Tiêu Bắc nhìn thấy cảnh này nhíu mày: “Lam Minh, anh nói hai ngày nữa có khi nào nơi này sẽ biến thành khu cách ly hông? Giống như khu vực nhiễm bệnh nguy hiểm, thôn dân đều sẽ bị giết hết?”

“Lấy trí tuệ của nhân loại, rất có thể sẽ làm như vậy.” Lam Minh gật đầu, nhưng lập tức dừng lại ngay: “Bất quá hẳn là nên báo cho Cảnh Diệu Phong một tiếng. Có anh ta thì không sao, có thể âm thầm giải quyết chuyện này.”

“Vậy a!” Tiêu Bắc yên tâm một chút.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Lam Minh nhìn Tiêu Bắc cười: “Cậu đoán là người hay cương thi?”

Tiêu Bắc mặt trắng bệnh, đồng thời, ngoài truyền đến tiếng Trần Vĩ: “Tiêu Bắc, Lam Minh các anh ngủ chưa? Xảy ra chuyện lớn rồi, mau nhìn dưới lầu!”

Lam Minh thở dài, đi ra mở cửa, bảo cậu ta nhỏ giọng chút.

Trần Vĩ chạy vào phòng, đóng cửa lại: “Tôi vừa nghe được tiếng xe cảnh sát, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ… thật làm tôi sợ muốn chết!”

“Đêm nay là lần đầu tiên xảy ra chuyện này? Hay đây là tiết mục giải trí ở đây thế?” Lam Minh vẫn không quên trêu chọc.

Trần Vĩ nghe vậy dậm chân, nói liên tục: “Sao có thể chứ!”

“Lam Minh.”

Tiêu Bắc chỉ ngoài cửa sổ: “Hình như càng lúc càng nhiều người… à không phải, càng lúc càng nhiều cương thi! Có con còn bắt đầu phá cửa kìa. “

Đồng thời, tiếng la hét vang lên khắp nơi, xem ra mọi người đều đã tỉnh dậy.

Lam Minh hỏi Trần Vĩ: “Hàng xóm của cậu có điện thoại phải không? Bảo bọn họ trốn trong nhà không nên chạy loạn… Đúng rồi, có xăng không?”

“Có! Tôi đi lấy ngay.”

Lam Minh gật đầu, Trần Vĩ bỏ chạy đi xuống lầu.

Tiêu Bắc thấy Lam Minh kéo Lam ra, vẫy vẫy Cổ Lỗ Y.

Cổ Lỗ Y nghi ngờ trừng Lam Minh, ôm chặt Tiêu Bắc.

Lam Minh nhìn trời, nói với Tiêu Bắc: “Cương thi không sợ gì, không có suy nghĩ… nhưng sợ lửa.”

Tiêu Bắc minh bạch: “A… anh muốn Cổ Lỗ Y đốt lửa sao?”

“Không cần cái bật lửa béo như vậy, chưa gì đã tắt!”

Lời Lam Minh khiến Cổ Lỗ Y bất mãn, lập tức mếu máo nhìn Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc trừng Lam Minh, không người lớn gì hết, ngày nào cũng nhất định phải bắt nạt Cổ Lỗ Y mới chịu được!

“Hiện tại cách đơn giản nhất chính là cho Lam đổ dầu xuống, sau đó Cổ Lỗ Y phun lửa, buổi tối không tiện xử lí, đuổi chúng đi đã rồi tính sau.” Lam Minh nói: “Mấu chốt là không biết bọn chúng từ đâu tới, nếu đội quân này mà chạy vào thành phố thì rắc rối lớn.”

“Đúng vậy!” Tiêu Bắc cũng lo lắng: “Bất quá hành động của bọn chúng hình như rất bất tiện, so với cương thi trên TV có vẻ yếu hơn.”

“Theo lý mà nói, không biết…”

Lam Minh còn chưa dứt lời, Trần Vĩ đã vác xăng đến. Lam Minh bảo Lam uống một ngụm, mở cửa sổ, thò đầu ra phun xuống.

Đám cương thi thấy bên này có động tĩnh, liền bu tới. Lam Minh đã túm Cổ Lỗ Y, chỉ xuống.

Cổ Lỗ Y hít sâu một hơi, phồng má, phun ra một quả cầu lửa…

Phun vài lần, trong nháy mắt, mấy con cương thi dính xăng bốc cháy, mà những con cương thi xung quanh khác chạy tán loạn. Xem ra chúng quả thật rất sợ lửa, hầu như có thể trốn liền trốn thật xa .

“Có tác dụng!” Tiêu Bắc cao hứng.

Cổ Lỗ Y phun lửa xong, bay về phòng, cầm coca Tiêu Bắc đưa cho uống một hơi, vừa cô kỉ kêu hai tiếng.

“Thật sao?” Tiêu Bắc nghe xong cũng thấy khó hiểu.

Lam Minh lại càng khó hiểu: “Nó nói cái gì?”

“A!” Tiêu Bắc nhìn đội quân cương thi đột nhiên chạy đi: “Cổ Lỗ Y nói, đám cương thi biết tránh lửa, không giống không có suy nghĩ, cảm giác là lạ. Hơn nữa dưới lầu có mấy nhà sáng đèn, chúng cũng chỉ đập cửa chứ không đi vào “

Lam Minh sửng sốt, nhìn vài con cương thi mặt đất đã bị thiêu rụi không nhúc nhích và những con đang chạy vào rừng… nhíu mày: “Đúng là rất kì lạ.”

Đóng cửa sổ, Lam Minh nói cho Trần Vĩ không sao nữa rồi, bảo cậu ta trở về ngủ tiếp đi, sáng mai nói sau.

Trần Vĩ đi rồi, Tiêu Bắc ngồi bên mép giường có nghĩ không thông: “Vì sao… hôm nào không có đột nhiên hôm nay lại xuất hiện nhiều cương thi như vậy, không lẽ là do chúng ta đã vô tình đáng thức cương thi?”

Lam Minh đứng bên giường không nói lời nào, tựa hồ đang nghĩ tới cái gì.

“Lam Minh?” Tiêu Bắc kêu hắn một tiếng.

Lam Minh vỗ Lam, bảo hắn đến nằm cùng Tiêu Bắc, vừa nói với Tiêu Bắc: “Tôi ra ngoài một lát, cậu nhớ khoá cửa sổ, đi ngủ sớm một chút.”

“Giờ này?” Tiêu Bắc bật dậy: “Tôi cũng đi.”

“Cậu ngủ sớm đi.”

“Không ngủ được!” Tiêu Bắc lắc đầu, không yên tâm để Lam Minh đi một mình, hoặc là nói, cậu không muốn chờ một mình… mới nghĩ đã thấy sợ.

Lam Minh thở dài, vẫy tay: “Được rồi, cùng đi.”

“Trèo cửa sổ à?” Tiêu Bắc đến gần Lam Minh, đột nhiên cảm giác một cơn buồn ngủ mãnh liệt ập tới…

Lam Minh đỡ lấy Tiêu Bắc mê man ngã xuống, ôm lên giường đắp chăn rồi nói với Cổ Lỗ Y : “Trông chừng cậu ấy cẩn thận, ta đi rồi nhớ đóng cửa sổ lại.”

“Cô kỉ.” Cổ Lỗ Y gật đầu.

Lam Minh nhảy xuống cửa sổ, Cổ Lỗ Y khóa cửa lại, thoáng thấy Lam Minh chạy vào rừng. Nó bay về cạnh Tiêu Bắc, ngồi trên giường, mở laptop cùng Lam tiếp tục xem phim.(Cc: còn gì là Lam của tui hả trời.)

Tiêu Bắc bị Lam Minh hạ ma pháp, ngủ rất say… Trong lúc ngủ, cậu thấy một bóng đen rất lớn, mặc dù nói sau khi bị hạ ma pháp này sẽ ngủ rất say, nhưng Tiêu Bắc lại không thoải mái, cảm thấy tâm thần hoảng loạn.

Lam Minh tiến vào rừng, đi thẳng về phía trước, bốn phía chỉ có bóng tối và sự yên tĩnh…

Đi tới một bãi đất trống, Lam Minh dừng bước, cúi đầu. Cạnh chân hắn có vài khúc xương trắng hếu. Hình như là xương đùi của nhân loại, thô, dài, bị xếp thành một hình thù quái dị.

Lam Minh nhìn thoáng qua, cười lạnh: “Quả nhiên là ngươi.”

Đang nói chuyện, từ trong rừng cây cách đó không xa truyền đến một tiếng cười khẽ: “Đã lâu không gặp, Lam Minh.”

Lam Minh ngẩng đầu, một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen bước ra từ sau một cây đại thụ. Sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt thanh tú, cùng đôi mắt đỏ thẩm, ẩn sau nụ cười yêu dị là khóe miệng lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn.

“Meire Will.” Lam Minh không kiên nhẫn nhìn hắn một cái: “Quả nhiên là ngươi giở trò quỷ.”

“Nào có!” Meire Will đã lâu không xuất hiện vội vàng khoát tay: “Ta chỉ được triệu hoán tới thôi, vụ rối loạn kia cũng không phải ta làm, mà ngược lại, ta tới dẹp loạn.”

“Đám cương thi kiađâu?” Lam Minh hỏi.

“A, bị ta giải quyết rồi, đương nhiên, có giữ lại mấy con. Tay sai của ta đang theo dõi chúng tìm huyệt động.” Meire Will lấy đồng hồ ra xem: “Lam Minh… Bây giờ là thời gian nhân loại đang ngủ, không bằng ngươi trở lại với vị bằng hữu đáng yêu kia của người đi, chuyện này không cần ngươi phải nhúng tay đâu.”

Lam Minh không trả lời trực tiếp, khẽ nở nụ cười: “Ta cũng đã hiểu đại khái… Đám tổ tiên ti tiện kia của các ngươi để lại mộtđống thi động, bên trong là phong ấn tội ác của các ngươi. Chỉ là, các ngươi vốn đang vui vẻ lại đột nhiên phát hiện có một cỗ lực lượng thần bí làm cho những thi động kia xao động, khiến bọn cương thi có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào. Cương thi sẽ bám theo cừu hận cuối cùng trước khi chết đi báo thù, vì vậy, mục tiêu của chúng chính là các ngươi _ Huyết tộc. Mặt khác, còn có vài Ma tộc thần bí đang tìm kiếm thi động khắp nơi, tựa hồ muốn thức tỉnh những đại quân này. Có tật giật mình, các ngươi đương nhiên cũng sẽ phái ra Hấp huyết quỷ tìm kiếm, hơn nữa còn muốn chấm dứt hậu hoạn. Ta nhớ tới, đống nhánh cây tế tự phù ta vừa thấy trên sườn núi kỳ thật cũng là một phù chú triệu hồi. Hắn bị tấn công, ngươi cảm giác được cho nên mới tới đây.”

“Quả nhiên, sau khi ngươi ở cùng nhân loại một thời gian sức tưởng tượng trở nên phong phú, suy đoán cũng càng ngày càng có lý.” Meire Will tán thưởng gật đầu: “Vậy nên… chuyện này hoàn toàn là ân oán giữa Huyết tộc và đám cương thi kia. Ngươi cũng biết mà, cương thi hại người phải tiêu diệt. Yên tâm, ta sẽ đem xử lí sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không ảnh hướng đến nhân loại.”

“Những thứ này căn bản không phải cương thi!” Lam Minh cắt ngang lời Meire Will.

Trong mắt Meire Will loé lên lo lắng, làm cho Lam Minh càng xác định, suy đoán của mình chính xác.

“Bọn chúng là ma vật hắc ám giả làm cương thi!” Lam Minh lạnh lùng nói: “Thứ gì thức tỉnh bọn chúng?”

Meire Will khó xử: “Ta cũng không chắc chắn lắm, nên đối với suy đoán của ngươi lực bất tòng tâm.”

“Vậy sao?” Lam Minh không sao cả nở nụ cười: “Hiện tại Huyết tộc đang xuống dốc, một khi thật sự có ngày người bị các ngươi hại đều đến báo thù, Huyết tộc đơn cô thế cô, chỉ sợ các ngươi thật sự sẽ phải vĩnh viễn biến mất trên thế giới.”

Meire Will hít sâu một hơi: “Nhiều năm như vậy rồi mà tính cách của ngươi cũng không thay đổi chút nào, ta còn cho rằng sau khi ngươi sống cùng nhân loại đáng yêu kia sẽ trở nên đáng yêu hơn một chút chứ.”

Lam Minh khoát tay, ý bảo hắn đừng dài dòng, nói điểm chính.

“Thông qua cái chết của Dương Lệ Lệ, ta phát hiện được vài manh mối.” Meire Will nghĩ nghĩ: “Đương nhiên, lấy được manh mối như thế nào là thuộc về cơ mật của Hấp huyết quỷ.”

“Ta không có hứng thú biết bí mật của các ngươi, cô ta chết như thế nào?” Lam Minh hỏi: “Kẻ giết cô ta là ai?”

“Trong di ngôn của cô ta có để lại nguyên do.” Meire Will không nhanh không chậm nói: “Cô ta là bị biến dị phản thần của Huyết tộc giết chết.”

“Biến dị phản thần?” Lam Minh ngạc nhiên: “Là trúng độc hay nguyên nhân khác?”

“Không!” Meire Will sắc mặt nghiêm trọng lắc đầu: “Là vì sức mạnh! Huyết tộc chân chính không thể bị dược vật cấp thấp khống chế !”

Lam Minh chợt nhớ tới, theo như video Trần Vĩ cung cấp, ngày đó Dương Lệ Lệ quả thật là bị cắn cổ hút máu mà chết, ngoài ra còn chém đầu hấp huyết quỷ. Loại hành vi này rất thông minh, không phải trùng hợp. Chỉ là nếu là Huyết tộc thì sao lại không có thẩm mĩ như vậy? Biến dị…

“Lam Minh.” Meire Will đi vào rừng: “Chuyện này, ngươi đừng để ý tốt hơn.”

“Không quan hệ tới ngươi.” Lam Minh đã hỏi xong những chuyện muốn biết, cũng xoay người đi về.

Lại nghe Meire Will nói tiếp: “Lực lượng đó vô cùng tà ác, hơn nữa còn luôn lảng vảng xung quanh các ngươi, không phải là không có lý do.”

“Cái gì?” Lam Minh ngẩng đầu nhìn hắn, Meire Will mỉm cười: “Những thứ hắc ám luôn bị ánh sáng hấp dẫn, càng tới gần, lại càng là dễ bị hấp thu.”

Lam Minh lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.

“Đợi một chút!” Meire Will gọi hắn lại.

Lam Minh khó chịu quay đầu lại, Meire Will mỉm cười đề nghị: “Có muốn hợp tác thử không? “



Lúc Tiêu Bắc tỉnh lại, cảm giác có cái gì đó nằng nặng đè lên ngực mình, khó chịu không thở nổi. Mở to mắt, trời đã sáng. Tiêu Bắc nhìn trước ngực, thì ra là thế _ Cổ Lỗ Y đang ngáy khò khò, chả trách lại nặng như vậy.

Tiêu Bắc đột nhiên nhớ ra _ tối hôm qua cậu vốn định cùng ra ngoài với Lam Minh, rồi bị ám toán!

Nhìn khắp nơi thì lại thấy Lam Minh đang ngồi bên bàn, Bạch Lâu cùng Cảnh Diệu Phong cũng đã đến, mọi người đang ăn điểm tâm.

Tiêu Bắc thở dài ngồi dậy, vừa muốn nói chuyện sau lưng lại đột nhiên truyền đến tiếng thăm hỏi ân cần: “Buổi sáng tốt lành!”

Tiêu Bắc giật mình quay đầu lại, miệng há to nửa ngày nói không ra lời. Nếu nhớ không lầm thì thứ đang đứng trước mặt mình vốn là thứ Lam Minh ghét nhất _ Hấp huyết quỷ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui