Vũ Dạ Kỳ Đàm

“Thật sự có rất nhiều vong hồn.” Hi Tắc Nhỉ ngồi xổm cạnh khe đá nhìn vào trong thật lâu, rồi quay lại lắc đầu: “Đến chậm rồi, không có linh hồn, cũng không có khí tức!”

Tiêu Bắc nhỏ giọng hỏi Bạch Lâu: “Cương thi không phải là không có linh hồn sao?”

Bạch Lâu gật gật, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, thấp giọng nói: “Nhưng không lí nào lại không có oán khí… phải biết rằng, cơ sở tồn tại của cương thi chính là oán hận, không hận thì lực lượng tà ác từ đâu ra?”

Tiêu Bắc nghe xong, buồn bực… lại hỏi: “Vậy tại sao những cương thi này không thi biến? Ban ngày không được, nhất định phải là buổi tối mới được sao?”

“Nhất định!” Bạch Lâu nói: “Hơn nữa còn không thể linh hoạt điều khiển thân thể, giống như trẻ sơ sinh.”

Lam Minh hỏi Cảnh Diệu Phong: “Có mang xăng đến không?”

Cảnh Diệu Phong gật đầu, đem xăng đến đổ vào trong động, còn bỏ thêm rất nhiều chất dẫn cháy khác.

Lam Minh ra hiệu cho mọi người lui ra phía sau, gọi Cổ Lỗ Y tới, bảo nó phun lửa.

Cổ Lỗ Y chớp mắt liếc vào động, phồng má.

“Hô…” một tiếng.

Đồng thời, cả hang động cháy rực.

Mọi người bên ngoài nhíu mày, lùi lại, chẳng mấy chốc từ trên trong truyền đến một tràng âm thanh gào thét dọa người.

Mặc dù biết thứ bên trong chính là cương thi, nhưng Tiêu Bắc vẫn có chút khó chịu, xoay người không muốn nhìn nữa.

Khế Liêu nhìn thấy, an ủi: “Dù sao cũng đã chết mấy ngày năm, sẽ không đau.”

Tiêu Bắc vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn.

Cũng không biết cháy bao lâu, nghe nói lửa do bạch long phun ra không giống lửa của nhân loại, hình như là ma hỏa, không đốt thứ đó ra tro thì không ngừng lại.

Mọi người đứng chán một bên. Khế Liêu vốn còn tưởng rằng phải đánh một trận, giết cương thi nhàm chán ngáp một cái: “Cứ thế là xong rồi? Vậy còn gọi chúng ta đến làm gì?”

Đại khái là do bực bội, hắn có chút hối hận sao không mang Tiếu Hoa đến. Gần đây quan hệ của hai người có chuyển biến tốt, Khế Liêu vừa xa đã nhớ, liền chạy đến một bên điện thoại cho Tiếu Hoa.

Meire Will thấy hành động của Khế Liêu, cười quái dị: “Huyết thống quý tộc đều tương đối trầm tĩnh, ổn trọng, thành thục, một khi dòng máu đó bị ô nhiễm, tính tình cũng sẽ trở nên giống như động vật cấp thấp, vội vàng xao động.”

Lời Meire Will cố ý châm chọc Khế Liêu.

Tiêu Bắc nghe được, khẽ nhíu mày. Khế Liêu ăn nói vụng về, hơn nữa lấy thân phận Thần Ma tuổi của cậu ta cũng không thể so với Meire Will lão yêu quái này, rõ ràng là đang bị bắt nạt.

Khế Liêu cũng tức giận, bộ dáng như muốn sử dụng vũ lực. Tiêu Bắc lắc đầu, loại tính cách này đúng là rất dễ bị bắt nạt… mà Meire Will cũng hơi quá đáng, cái đó khác gì kì thị chủng tộc đâu!

Tiêu Bắc đang muốn nói giúp Khế Liêu mấy câu, Khế Liêu chợt nghe Tiếu Hoa bên kia nhận điện nói: “Mở loa ngoài lên.”

Khế Liêu vốn tính cúp điện thoại đánh với Meire Will một trận, nhưng nghe Tiếu Hoa phân phó, lập tức mở loa ngoài.

“Bắc Bắc, con gì vừa thả rắm vậy?”

“Khụ khụ…” Bạch Lâu không có đề phòng, quay đi vỗ ngực ho khan. Tiêu Bắc biết Tiếu Hoa mồm miệng lợi hại, liền nói: “A! Meire Will, một Hấp huyết quỷ.”

“A…” Tiếu Hoa ý vị thâm trường a một tiếng: “Khó trách, vậy chắc máu ngươi rất tinh khiết ha, máu cả nhà ngươi cũng rất tinh khiết ha, bộ không sợ tuyệt chủng sao mà còn dám ra ngoài ánh sáng? !”



Mọi người thấy Meire Will há to miệng, đồng loạt đỡ tán.

Cổ Lỗ Y đột nhiên xông tới, cướp dù của hắn, ném vào huyệt động _ đốt luôn.

“Nha…” Meire Will sợ ánh nắng làm bị thương, vội chạy vào rừng núp dưới bóng râm, kinh hãi nhìn Khế Liêu: “A? Ngươi dám kêu giúp đỡ.”

“Cái này không gọi giúp đỡ mà gọi là bạn bè, loài động vật có tên trong sách đỏ như ngươi sẽ không hiểu được đâu.” Nói xong, Tiếu Hoa tựa hồ đã hài lòng, nói với Khế Liêu: “Tắt loa ngoài đi, vừa nãy nói tới đâu rồi?”

Khế Liêu sờ cằm, cố gằng đè xuống khóe miệng đang nhếch lên tắt loa ngoài, tiếp tục đứng dưới ánh nắng ấm áp cùng Tiếu Hoa nấu cháo điện thoại. Nếu nghe kĩ có thể nghe thấy đầu bên kia Tiếu Hoa vẫn rất bất mãn giáo dục Khế Liêu: “Cậu không biết phản kích lại hả? Nếu bị mắng thì không cần nói đạo lý với hắn, kẻ mắng cậu cũng vốn không biết đạo lý, phải bắt lấy nhược điểm của hắn hung hăng mắng lại, mắng cho hắn đau nhức, mắng cho hắn phải hối hận sao lại mắng cậu! Người không phạm ta ta không phạm người, biết chưa hả!”

“Khụ khụ.” Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y cố ý chạy tới đứng cạnh Khế Liêu, cười tủm tỉm, không nói gì.

Meire Will buồn bực trốn dưới tàng cây, Lam Minh nhìn hắn: “Không phải xong việc rồi sao, ngươi còn chưa đi đi?”

“Ta còn muốn tìm…”

Meire Will còn chưa dứt lời, mọi người đột nhiên nghe thấy một tiếng “ầm” thật lớn.

Tiếu Hoa ở đầu bên kia nghe rõ ràng, lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Không có gì, nổ bình gas, tôi phải quay lại.” Khế Liêu sợ anh lo lắng, liền nói cho anh biết muốn đi cứu hoả rồi cúp điện thoại.

Mà tiếng nổ vừa vang lên dĩ nhiên không phải nổ bình gas mà là phát ra từ trong hang động, cùng lúc đó một thứ gì đó bay lên…

“Rầm” một tiếng, vật kia bay lên sau đó lại nặng nề rơi xuống, lún cả một nửa xuống đất, sừng sững trước mặt mọi người.

Tiêu Bắc thấy rõ, đó là một cái quan tài.

Lam Minh khẽ nhíu mày, Meire Will nhún vai: “Tìm thấy rồi.”

“Cô kỉ.”

Lúc này, Cổ Lỗ Y nhắc Tiêu Bắc nhìn hoa văn trên mặt quan tài.

Tiêu Bắc nhìn lại, trên nắp quan tài có khắc hoa văn hình chiến binh cưỡi sư tử. Đảo mắt nhìn Lam Minh… cái này không phải gia huy nhà mẹ hắn sao? Chẳng lẽ cỗ quan tài này và mẹ hắn có quan hệ?

Đang nghi hoặc, quan tài khẽ rung lên, tựa như bị chấn động, ngọn lửa đang cháy xung quanh cũng tắt lịm.

Cũng ngay lúc đó, mặt trời bị che khuất, một tầng sương mù dày đặc phủ xuống ngăn lại ánh mặt trời, bốn phía dần trở nên hôn ám.

Tiêu Bắc nhíu mày _ là trùng hợp, hay là… kẻ ở trong quan tài có năng lực điều khiển thời tiết?

Thấy Tiêu Bắc nhíu mày, Bạch Lâu khẽ nói với cậu: “Chỉ là triệu hoán sương mù thôi, nhân loại cũng có thể tạo ra mây nhân tạo, không phải cái gì lợi hại, không cần lo lắng.”

“A…” Tiêu Bắc vội vàng gật đầu, cảm thấy mình quá nhát gan rồi, thật mất mặt.

Bạch Lâu thấy vậy, cười cười vỗ vai Tiêu Bắc, ý bảo không quan trọng, sự hiểu biết của nhân loại đối với Thần Ma vốn rất nhỏ.

Lam Minh bước tới một bước, lúc này, ngọn lửa hung dữ dưới lòng đất cũng đã tắt, xung quanh giống như một ngày đầy mây, âm u và yên tĩnh.

Tiêu Bắc càng khẩn trương, không biết trong quan tài sẽ có cái gì, còn cố ý có quan hệ với Lam Minh, hy vọng không phải là cái gì không tốt!

Đúng lúc này chợt vang lên một tiếng thở dốc, còn có một giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Chết tiệt, mùi hấp huyết quỷ.”

Lam Minh vừa nghe giọng nói kia, nhịn không được nhíu mày rồi đột nhiên hô một tiếng: “Sitaya?”



Người trong quan tài có vẻ sửng sốt một lúc, sau đó “Binh” một tiếng, nắp quan tài bay lên. Trong quan tài là một người thanh niên nằm thẳng, hai tay đặt trước ngực, hiển nhiên vừa rồi là đang ngủ.

Tiêu Bắc thấy cách ăn mặc của hắn không khác Lam Minh lúc trẻ nhìn thấy trong mộng là bao _ áo sơ mi tay rộng quý tộc thời xưa mặc, thắt lưng rộng, còn có quần bó trắng và giày.

Người nọ cũng giống Lam Minh, mái tóc dài màu vàng, tướng mạo anh tuấn, chỉ là trên trán có một vết sẹo nhạt. Nếu không phải biết hắn là Thần Ma, Tiêu Bắc thật muốn gọi một tiếng ‘Harry Potter’.

Không biết vì sao lại cảm thấy buồn cười.

“Lam Minh?”

Thanh niên gọi là Sitaya nhấc tay, nhẹ nhàng cử động cơ thể.

Tiếng răng rắc truyền đến làm cho Tiêu Bắc thấy không thoải mái, cảm giác như toàn thân Sitaya ngay cả các đốt ngón tay cũng đang tự nối lại vậy.

Lam Minh thì nghi ngờ nhìn Sitaya: “Ngươi…”

“Ha ha, Lam Minh!” Sitaya hưng phấn ra khỏi quan tài, nháy mắt nhảy tới trước mặt Lam Minh, hai tay nắm lấy bả vai hắn dùng sức lắc: “Ngươi quả nhiên còn sống, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!”

Lam Minh gặp Sitaya không chút kích động hay hưng phấn như khi hắn gặp mình, chỉ cau mày khó hiểu nhìn hắn.

Tiêu Bắc nhìn hai người, có chút e dè. Khế Liêu lại mặc kệ, hỏi Lam Minh: “Hắn là ai vậy? Vì sao lại ở giữa đống thi thể?”

“Hắn gọi Sitaya, con trai em họ mẹ tôi, luận vai vế hắn là em họ của tôi.” Lam Minh mở miệng, thấy mọi người gật gật có vẻ nhẹ nhõm _ ra là thân thích à, Lam Minh lại đột nhiên bổ sung một câu: “Là nhân loại.”



Mọi người sững sờ.

Tiêu Bắc thấy Cổ Lỗ Y đếm ngón tay tính thời gian, sao lại cảm thấy không hợp lý. Lam Minh bị phong ấn một ngàn năm, huống chi hắn được sinh ra từ rất lâu, sao có thể có anh em là nhân loại còn sống đến tận bây giờ, hơn nữa còn không già.

Tiêu Bắc kinh ngạc mở to mắt.

“Hắc hắc.” Sitaya có vẻ tự hào vỗ ngực: ” Ta đã không còn là nhân loại từ lâu rồi!”

Lam Minh cảm thấy khó hiểu: “Vì sao?”

“Ngươi không biết à?” Trên mặt Sitaya lộ ra nụ cười tàn khốc: “Giết một ngàn ác ma, uống máu của chúng là có thể ma hóa!”

Lam Minh há hốc, giết ác ma quả thực có thể ma hóa, nhưng giết ác ma để ma hóa… hắn vô ý thức liếc Cảnh Diệu Phong.

Bạch Lâu cũng khẽ nhíu mày, trường hợp của Cảnh Diệu Phong không giống thế. Loại ma hoá này không phải ai cũng có thể làm, phải có cơ thể vô cùng đặc biệt, hoặc là Thần Ma cao cấp hỗ trợ mới có thể thông qua phương thức giết ác ma để ma hóa… Làm sao một nhân loại khoẻ mạnh bình thường có thể ma hóa. Hơn nữa nhân loại uống máu ác ma đều không thể lường trước hậu quả, thậm chí có thể chết!

Lúc này mọi người, ngoại trừ Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y còn nhỏ, đại khái tất cả mọi người đều biết trong chuyện này có điểm kỳ lạ, bởi vậy toàn bộ đều có chút nghi ngờ Sitaya này là thiện hay ác. Phải biết rằng, ác ma có thể biến hình, có khi nào là kẻ khác giả dạng không?

“Vẻ mặt này của ngươi là sao?” Sitaya tựa hồ bất mãn với vẻ nghi ngờ của Lam Minh, cười nói: “Nhìn thấy ta không vui sao? Ta vì muốn sống sót gặp lại ngươi đã chịu không ít khổ, tốt xấu gì ngươi cũng phải vui lên mới đúng chứ!”

Thần sắc trên mặt Lam Minh càng vi diệu, nhìn hắn hỏi: “Vì sao ngươi lại ở trong thi động?”

Sitaya ngẩn người, sau đó cườikhổ: “Ta chỉ tìm nơi ấm áp để ngủ thôi, thuận tiện… hấp thu một ít chất dinh dưỡng.”

“Ngươi hấp thu chất dinh dưỡng từ thi thể người chết?” Bạch Lâu giật mình, đó là ma pháp chỉ có ác ma rất mạnh mới có thể làm được.

“Ta có hẹn với một người, mấy ngày nay mải chuẩn bị. Ta cũng vừa ăn xong cái thôn này, chất dinh dưỡng cũng tạm hấp thu đủ rồi, người nọ cũng đã tới, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây!” Sitaya thoạt nhìn cao hứng bừng bừng: “Đi, chúng ta đi uống một chén.”

“Ngươi nói … ăn xong thôn?” Lam Minh nhíu mày.

“Những cương thi kia buổi tối ăn thịt người, ban ngày lúc chúng ngủ thì ta hấp thu chất dinh dưỡng từ chúng, đỡ mất công tự tiêu hóa !” Khi Sitaya nói những lời này có vẻ vô cùng thản nhiên: “Ta đã nói rồi mà, vì để tồn tại ta đã chịu không ít khổ đâu.”

“Vậy sao.” Lam Minh đột nhiên cười lạnh: “Ngươi đã ăn thịt người? Chẳng lẽ ngươi đã quên chính ngươi cũng là nhân loại.”

“Ta đã không làm nhân loại cả ngàn năm rồi Lam Minh, ngươi tận mắt nhìn ta chết, quên rồi sao?” Nụ cười trên mặt Sitaya thu lại một chút: “Vẻ mặt của ngươi hình như không vui khi nhìn thấy ta.”

“Không sai.” Lam Minh cũng không khách khí: “Năm đó là ai đào ngươi lên?”

Sitaya nở nụ cười: “Đương nhiên là cha ngươi, đức vua vĩ đại rồi!”

Lam Minh vẻ mặt ‘biết ngay mà’: “Vậy ngươi cũng nên trở lại lòng đất đi, nơi này không hoan nghênh ngươi.”

“Lam Minh…” Sitaya ngơ ngác nhìn Lam Minh: “Ngươi bị phong ấn đến ngu rồi sao? Ta là tới tìm ngươi mà, chúng ta cùng đi làm chút chuyện có ý nghĩa đi?”

“Cái gì là chuyện có ý nghĩa?” Lam Minh châm chọc: “Nằm giữa một đống thi thể thối rữa chờ hấp thu những chất dinh dưỡng bẩn thỉu kia sao?”

Sitaya nhíu mày, đánh giá Lam Minh một hồi, sau đó ánh mắt của hắn dời đến trên người Tiêu Bắc.

Thoáng giật mình nhìn Tiêu Bắc: “A… ngươi mang nhân loại theo bên người?”

Tiêu Bắc sửng sốt, Lam Minh dịch người đứng chắn trước mặt Tiêu Bắc, nheo mắt nhìn Sitaya: “Đừng quên, ngươi cũng từng là nhân loại, thông qua lực lượng hắc ám trở thành ma vật. Mà ngươi cũng biết đó, ta là khu Ma Nhân, chán sống rồi sao?”

Sitaya sững sờ, hơi lùi lại, híp mắt nhìn Lam Minh: “Ngươi có ý gì?”

“Ta có ý gì chẳng lẽ ngươi không biết?” Lam Minh nâng tay muốn lấy Minh ra. Tiêu Bắc cảm thấy dù sao cũng là người một nhà, huynh đệ tương tàn không tốt, khẽ kéo hắn: “Này.”

Lam Minh ngừng tay nhìn Tiêu Bắc, ý bảo không cần lo lắng, có thể ứng phó.

“A.” Sitaya cười lắc đầu: “Ngươi vậy mà lại nghe lời một nhân loại, Lam Minh, ta thực buồn cho cha ngươi, huyết thống của ngươi tốt như vậy…”

“Ngươi đừng quên, dì cũng là chết trên tay hắn!” Trên mặt Lam Minh lộ ra sát ý, Tiêu Bắc biết Lam Minh đang nhớ tới cái chết của mẹ hắn.

“Rồi sao?” Sitaya nhún vai: “Các nàng đều là nhân loại, có thể xác xinh đẹp lại không biết quý trọng, thà rằng tự mình chết già. Kỳ thật chỉ cần bọn họ muốn, hoàn toàn có thể xinh đẹp vĩnh viễn…”

Nhưng hắn nói còn chưa nói hết đã bị Lam Minh một cước đá bay.

“Ngươi…”

Sitaya hoàn toàn không đề phòng, giãy dụa muốn đứng lên, đột nhiên… từ trong rừng lóe lên một bóng đen.

Meire Will không biết đột nhiên chui ra từ khi nào, dùng một con dao găm màu đen giấu trong tay áo, vẽ mạnh một đường lên cổ Sitaya…

Đồng thời, thân thể Sitaya ngã xuống đất, đầu bị lấy đi .

“Meire Will!” Lam Minh phẫn nộ, quả nhiên hắn có âm mưu.

“Đa tạ Lam Minh!” Meire Will ôm đầu Sitay lủi vào rừng, chờ bọn Khế Liêu đuổi theo đã biến mất không còn chút dấu vết… mà nhìn lại xác Sitaya đã bắt đầu hư thối, nháy mắt biến thành thây khô.

“Thế nào rồi?” Mọi người đều bị biến cố bất thình lình làm cho choáng váng.

Lam Minh trầm mặc, cắn răng không nói gì.

Lúc này Tiêu Bắc mới chính thức hiểu được vì sao Lam Minh luôn nói Hấp huyết quỷ là kẻ lừa đảo.

Vừa nãy Meire Will là cố ý chọc giận Khế Liêu, như vậy hắn có thể bị lờ đi mà trốn vào rừng, sau đó tiên phát chế nhân… ngay từ đầu mục tiêu của hắn chính là Sitaya.

Chỉ là… một Đại hấp huyết quỷ muốn đầu Sitaya người không ra người quỷ không quỷ là muốn làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui