Vũ Đấu Tinh Không

Đây là một nữ nhân dung mạo tuyệt mỹ, một đôi mỹ mâu kia như hàm chứa thần thái câu hồn đoạt phách, sống mũi cao thẳng, môi son, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ bồng bềnh tự nhiên, da thịt ôn nhuận trắng tinh như ngọc, song phong bạo mãn, vòng eo thon thả, bắp đùi thon dài khẽ khép lại. Tiểu phúc nhô lên lông tơ lún phún.

Mỗi một chỗ đều câu hồn đoạt phách nam nhân, đủ khiến nam nhân nào cũng không kiềm chế được sinh ra dục vọng nguyên thủy nhất.

Sắc mặt Dịch Phong trở nên ngốc trệ, ngơ ngác nhìn thân ảnh trước mặt.

Thấy vậy, Hỏa Diễm hồ hơi đỏ mặt, e lệ lấy tay che đi những bộ vị mẫn cảm.

- Hừ, chàng nhìn đủ chưa?

Bạch Linh khẽ hừ lạnh một tiếng.

- Ách, ta không cố ý!

Dịch Phong giật mình cười khan hai tiếng, vội quay mặt đi. "Mụ nội nó, biến thành gì không biến, tại sao lại biến thành mỹ nữ a"

Bạch Linh từ trong giới trạc lấy ra một bộ xiêm y để cho Hỏa Diễm Hồ mặc. Sau đó nàng nhàn nhạt nói:

- Đây xem như một hồi cơ duyên của ngươi, bây giờ ngươi có thể đi.

Nghe vậy, Hỏa Diễm Hồ hơi ngẩn ra, sau đó nàng vội nói:

- Đại ân đại đức của tiểu thư và công tử, tiểu nữ không có gì báo đáp. Xin hãy cho phép tiểu nữ đi theo để hầu hạ hai người.

- Không cần, ngươi cứ đi đi.

Bạch Linh có vẻ thiếu kiên nhẫn nói.

Dịch Phong trong lòng thầm cười to, không ngờ cô nàng Bạch Linh này cũng là một hũ dấm chua. Nghĩ đến đây, hắn liền đưa tay ôm lấy Bạch Linh vào lòng khiến cho nàng hơi giật mình, xong khóe miệng lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Hỏa Diễm Hồ nghe vậy thì lộ vẻ hơi buồn, ánh mắt hơi lóe lên. Cuối cùng dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Dịch Phong và Bạch Linh, nàng liền lao đến ôm chầm lấy Dịch Phong. Cặp "hung khí" cao ngất dán chặt lên lưng hắn, nàng khóc như mưa nói:

- Xin cho nô tì được đi theo hai người đi mà, nô tì cầu xin.

- Ách!

Dịch Phong sắc mặt cuồng biến, cảm giác hai khối mềm mại co giãn ép chặt trên lưng, hắn thầm hô: "Hồ ly tinh, ngươi là đang báo hại bản thiếu gia a. Quả không hổ danh là hồ ly tinh, thật biết dùng mỹ nhân kế câu dẫn người."

Khuôn mặt mỹ lệ Bạch Linh trầm xuống. Trông thấy ánh mắt sắc lạnh của Bạch Linh, Hỏa Diễm Hồ không tự chủ được lui về sau vài bước, sắc mặt trở nên u buồn.

Cảm thấy nàng tội nghiệp, Dịch Phong có chút không đành lòng, hắn liền thì thầm vào tai Bạch Linh:

- Nàng xem, thêm một người cũng thêm một phần trợ lực a. Nàng yên tâm, ta chỉ xem nàng như bằng hữu thôi, không có ý gì khác. Còn nếu nàng không đồng ý thì ta sẽ bảo nàng ta đi.

Bạch Linh sắc mặt lộ vẻ do dự, một lúc sau nàng thở ra một hơi nói:

- Thôi được, ngươi có thể đi theo chúng ta.

- Đa tạ tiểu thư, đa tạ công tử.

Hỏa Diễm Hồ quỳ xuống, vui mừng nở nụ cười tươi nói.

Dịch Phong gật đầu, nhìn Bạch Linh mỉm cười, tham lam hôn vào đôi môi thơm ngát của nàng. Cảm thấy có người thứ ba đang nhìn, Bạch Linh mặt đỏ tới tận mang tai, rúc vào lòng hắn.

Hỏa Diễm Hồ nhìn thấy vậy thì không hiểu vì sao có chút khó chịu, khóe mắt một giọt lệ bỗng chảy ra, thầm than cho số phận nhỏ bé của mình.

Dịch Phong để ý thấy biểu hiện của nàng, trong lòng hơi giật mình nghĩ thầm:"Chẳng lẽ nàng đã trúng tiếng sét ái tình của ta?"

Vào một buổi sáng sớm, Dịch Phong đang ngồi đả tọa trên một tảng đá bằng phẳng.

Thời gian trôi nhanh, thấm thoắt đã qua một tháng kể từ khi hắn hấp thu lôi kiếp của Hỏa Diễm Hồ.

Trong khoảng thời gian này, thương thế của hắn do thiên kiếp gây ra đã hoàn toàn khỏi hẳn. Tu vi tinh tiến không ít, vững vàng ở cảnh giới lục tinh Đấu Sư.

Bạch Linh thì đang bế quan hấp thu hai khỏa Hoàng Cực Đan. Nàng là thất tinh Đấu Hoàng cường giả, hắn hy vọng nàng càng ngày càng mạnh, tu vi sớm đạt đến cửu tinh Đấu Hoàng. Khi đó nàng có thể đánh sâu vào cảnh giới Đấu Tông rồi.

- Mời chủ nhân ăn cá!

Thanh âm như châu ngọc vang lên bên tai Dịch Phong.

Hỏa Diễm Hồ tay cầm một con cá nướng được xiên lại, khói thơm bay bay, nàng dâng lên mời Dịch Phong.

- Sau này ngươi không cần phải vất vả như vậy. Còn nữa, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần gọi ta là chủ nhân, cứ gọi là Dịch Phong là được rồi.

Dịch Phong mỉm cười nói, hắn là người đến từ thế giới hiện đại nên hắn không quen việc có nha hoàn thiếp thân hầu hạ như ở thế giới này, càng không thích người khác gọi mình là chủ nhân.

- Ân, nô... tiểu nữ biết rồi!

Nàng nhẹ nhàng đáp.

- Mùi vị rất tuyệt, ngươi cũng rất có tay nghề đấy.

Dịch Phong ăn cá, gật gù khen ngợi.

- A, vậy công tử thử ăn con này xem, con này là ta hấp.

Nói xong, nàng lấy tay gỡ một miếng cá đút vào miệng hắn.

"Tê"

Ngón tay ngọc ngà của nàng chạm vào môi hắn. Chính xác là cho hẳn vào miệng hắn. Dịch Phong cứng cả người, một đôi đồng tử mở to ra. Lưỡi hơi động đậy.

"Xoát"

Sắc mặt nàng đỏ ửng lên như trái cà chua. Ý thức được mình có chút thất thố, nàng vội vàng rút tay ra lộ vẻ vô cùng bối rối.

Dịch Phong cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó nhẹ thở ra một hơi. Cười nhăn nhở xua tan bối rối, từ từ nói:

- Hắc hắc, không có gì, cá rất ngon a!

- Đa tạ công tử!

Nàng vô cùng cảm kích, mỉm cười nói.

- Ừm, ngươi có tên chưa? Nếu chưa ta đặt cho ngươi một cái tên như nhân loại đi.

Dịch Phong chợt nghĩ ra nói.

- Tiểu nữ chưa có tên?

Nàng đáp.

- Vậy ta sẽ đặt tên cho ngươi là Lệ Lị Ái Na.

Dịch Phong tươi cười thuận miệng nói.

- Tạ công tử ban tên, ta rất thích.

Nàng cười híp mắt thành hình trăng lưỡi liềm vô cùng xinh đẹp. Đối với nàng, Dịch Phong giống như đem đến cho nàng một cuộc đời mới vậy.

Không có hắn liệu nàng có vượt qua được thiên kiếp? Không có hắn liệu nàng có được thu nhận hay vẫn phải lang bạt vất vả tìm cách sinh tồn trong sâm lâm đầy rẫy hiểm nguy này?

- Công tử, ta có cái này muốn nói, công tử lại đây.

Ánh mắt Lệ Lị Ái Na (Liliana) lóe lên vẻ tinh nghịch.

Dịch Phong hơi tò mò, từ từ nhích lại gần nàng. Nàng ghé sát vào tai hắn tỏ vẻ định nói thầm cái gì.

- Chụt!

Bất chợt nàng vô cùng lớn mật hôn lên má hắn.

- Quác!

Dịch Phong sắc mặt ngốc trệ quay sang nhìn Liliana, chỉ thấy nàng đang che miệng cười duyên, mỹ mâu lấp lánh tràn đầy mị hoặc.

Ba ngày sau, Bạch Linh xuất quan, nàng thuận lợi đột phá lên bát tinh Đấu Hoàng. Còn nửa tháng nữa là sẽ bắt đầu Liên Thành Chiến, ba người liền lập tức quay trở lại Viêm thành.

Sau khi an bài cho Liliana một phòng, Dịch Phong liền từ biệt các nàng để đi tham gia Liên Thành Chiến, chỉ có Bạch Linh là ngoại lệ đi theo hắn.

Hai người cùng với thành chủ Âu Dương Hải đi đến Minh Diệp thành. Liên Thành Chiến được các thành trong quận Đại Ngưu luân phiên đăng cai, năm nay đến lượt Minh Diệp thành.

Từ truyền tống trận Viêm thành đi tới thành trì khác, sau ba lượt truyền tống bọn họ đi tới Minh Diệp thành. Dịch Phong thong thả nắm tay Bạch Linh đi dạo trong thành. Ở đây cực kỳ náo nhiệt phồn hoa, so với Viêm thành chỉ có hơn chứ không có kém. Hơn nữa thời gian cử hành Liên Thành Chiến đang đến gần, các thanh niên tài tuấn ở các thành trì trong quận Đại Ngưu đều lục tục đi tới Minh Diệp thành. Thậm chí còn có không ít tán tu và thanh niên tuấn kiệt ở các quận khác cũng tới xem, khiến cho bầu không khí ngày càng trở nên náo nhiệt.

- Haha, Âu Dương huynh cũng đã đến.

Bỗng có tiếng cười từ xa truyền đến. Chỉ thấy một trung niên nam tử dáng vẻ có chút nho nhã, đôi môi hơi tái nhợt, đôi mắt che dấu một cỗ âm trầm. Bên cạnh lão là một thanh niên tuấn tú, mặc lam y, dáng vẻ khôi ngô.

- Ồ, thì ra là Hàn huynh.

Thành chủ ôm quyền đáp lễ vị trung niên nam tử họ Hàn kia. Không ai khác, trung niên nam tử kia chính là Hàn Vân Long, gia chủ của Hàn gia, một trong tam đại gia tộc của Viêm thành. Bên cạnh lão là nhi tử Hàn Vân Sơn, kẻ đã từng bại dưới tay Dịch Phong.

Hàn Vân Sơn trông thấy Dịch Phong thì ánh mắt lóe lên sát khí, lần trước thảm bại trong tay Dịch Phong khiến hắn mất hết thể diện. Hơn nữa, di chứng do sử dụng Bạo Khí Đan để lại khiến tu vi hắn lâu nay không có chút tinh tiến gì. Mặc dù Hàn gia đã dốc lực tìm các loại đan dược để tẩm bổ cho hắn nhưng vô dụng. Nghĩ tới đây, hắn lại càng hận thấu xương Dịch Phong.

Dịch Phong lộ vẻ cười nhạt, nếu là mấy tháng trước muốn thắng Hàn Vân Sơn còn có chút chật vật. Nhưng bây giờ hắn có tự tin nghiền ép đối thủ. Bạch Linh bên cạnh trông thấy Hàn Vân Sơn thì ánh mắt cũng lộ ra hàn ý lành lạnh.

Hàn Vân Sơn bây giờ mới để ý thấy Bạch Linh. Hắn liền lộ ra một vẻ kinh diễm, không ngờ trên đời lại có một mỹ nữ như vậy. Lại trông thấy nàng đang nắm tay Dịch Phong, hắn càng là hận đến nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ "tại sao mỹ nữ này đến mỹ nữ khác đều đi theo hắn a. Hết Âu Dương Sở Liên, rồi lại đến cô nàng xinh đẹp như tiên nữ này. Tại sao? Rốt cục là tại sao? Ta không phục."

Nếu hắn biết Bạch Linh còn là một siêu cấp cường giả Đấu Hoàng thì không biết hắn nộ hỏa công tâm thổ huyết mà bỏ mạng không. Phải biết rằng Hàn Vân Long cha hắn tu vi chỉ là Đấu Quân, thua kém Bạch Linh tới hai đại cảnh giới. Chênh lệch chính là như trời với đất.

- Haha, hai lão già các ngươi cũng nhanh chân thật.

Một lão giả từ từ đi đến phát ra tiếng cười sang sảng. Lão giả mặc cẩm bào, bộ dáng béo mập, bụng phệ, tóc hoa râm, cái mũi to đỏ như quả cà chua, tay cầm một cái hồ lô, người tỏa ra mùi rượu nồng nặc.

Bên cạnh lão là một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Nàng mặt bộ quần áo màu hồng, mặt mũi cũng thanh nhã tú lệ, dáng vóc cũng không đến nỗi tệ, mềm mại lả lướt. Tuy không thể gọi là thiên tiên mỹ nữ thế nhưng cũng là xinh đẹp hiếm thấy.

- Tam đại gia tộc của Viêm thành cũng tề tựu cả rồi.

Hàn Vân Long cười khàn khàn nói.

- Haha, Lữ Chiến ngươi bao năm nay vẫn là một con sâu rượu a!

Thành chủ Âu Dương Hải cười lớn nói.

Lão giả mập kia chính là gia chủ Lữ gia, một trong tam đại gia tộc Viêm thành. Thiếu nữ bên cạnh lão là cháu gái - Lữ Hồng.

- Tiểu nữ thỉnh an nhị vị tiền bối.

Lữ Hồng cung kính khom người hành lễ.

- Lữ hiền điệt quả nhiên là thiên tư trác tuyệt, tuổi như vậy mà đã là ngũ tinh Đấu Sư a!

Thành chủ lộ vẻ tán thưởng nói.

- Âu Dương tiền bối quá khen, tiểu nữ may mắn bái nhập vào Bạch La Tông nên tu luyện có chút tiến bộ.

Lữ Hồng khiêm nhường nói. Bạch Vân Tông tông phái là bá chủ Nhạc Quốc, có Đấu Hoàng cường giả trấn thủ, triều đình cũng phải kiêng dè vài phần. Thậm chí còn hết sức cố gắng tiến cử công chúa, hoàng tử có thiên phú xuất chúng gia nhập tông phái này. Đương nhiên, Bạch Vân Tông vẫn phải chịu sự chi phối của siêu cấp tông môn Đạo Nguyên Tông.

Hàn Vân Sơn ánh mắt lóe sáng nhìn Lữ Hồng. Hắn thầm nghĩ nếu Hàn gia và Lữ gia trở thành thông gia, vậy sẽ đạt được nhiều lợi ích to lớn. Thậm chí có thể chèn ép Âu Dương gia vì đã từ hôn với hắn.

Tam đại gia tộc bề ngoài có vẻ hòa khí nhưng thực chất lại ngầm minh tranh ám đấu, kìm chế lẫn nhau. Chỉ cần có một nhà vượt trội hơn thì địa vị sẽ vượt lên hai nhà kia, trở thành bá chủ Viêm thành. Chức thành chủ thực ra chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, thực lực mới là mấu chốt quyết định hết thảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui